Cố nuốt xuống mẩu giấy có vị kinh tởm, tôi cảm nhận được ánh nhìn của Trưởng khoa 1 từ bên cạnh, cô ta đang chớp mắt không ngừng.
“Sao thế? Cô có chuyện muốn nói à?”
“Là người của Phòng Tình báo sao?”
Cô nàng lúc nào cũng tươi rói này lại hiếm khi cau mày hỏi han. À phải, cô ta cũng từng tiếp xúc với Phòng Tình báo vài lần rồi.
Nạn nhân của cái truyền thống kỳ quái này có mặt ở khắp nơi. Phòng Thanh tra cũng không ngoại lệ, thế nên mỗi khi cần liên lạc với Phòng Tình báo, các cán bộ cấp cao đều cố bằng được tìm đến tận nơi. Tuy nhiên, nếu hoàn cảnh không cho phép, đặc vụ của họ sẽ tự tìm đến.
Và nếu đặc vụ đến trước khi mình kịp tìm tới Phòng Tình báo thì, chà, đành phải nuốt giấy phi tang chứng cứ như tôi vừa làm thôi.
“Phải.”
“Ứ, sao họ vẫn cứ như thế nhỉ? Dùng quả cầu liên lạc là được rồi mà.”
“Đừng có hỏi thẳng Phòng Tình báo chuyện đó. Bọn họ còn ghét nó hơn cả chúng ta đấy.”
Ngày trước, tôi cũng từng nhịn tới mức không thể chịu nổi nữa nên đã hỏi thử, nhưng người nọ chỉ im lặng nhìn tôi với ánh mắt chứa đựng tất cả mọi nỗi buồn trên thế gian, khiến tôi đành phải lặng lẽ quay về. Kẻ nào còn có thể phàn nàn khi đối diện với đôi mắt ấy, kẻ đó hẳn không có trái tim.
“Bên mình làm gì có truyền thống nào như vậy, tôi không hiểu sao Phòng Tình báo lại thế.”
“Vì bên chúng ta, những người còn nhớ về truyền thống đã chẳng còn ai nữa rồi.”
Lời than thở của Trưởng khoa 1 khiến tôi bất giác bật cười. Hai năm trước, Bộ Tài chính, bao gồm cả Phòng Thanh tra, đã trải qua một cuộc đại cải tổ ngoạn mục, cuốn phăng đi phần lớn các truyền thống. Nghe nói trong số đó cũng có không ít hủ tục, nhưng giờ chẳng còn ai nhớ tới nên cũng chẳng sao cả.
Nghe vậy, Trưởng khoa 1 liền rùng mình một cái như thể nhớ lại chuyện năm đó. Tôi hoàn toàn thấu hiểu, bởi chỉ cần nghĩ lại thôi là tôi cũng đã nghiến răng kèn kẹt. Chẳng biết bao nhiêu lần sợi dây thòng lọng cứ lởn vởn trước mắt. Có lúc căng thẳng đến độ tôi phải luôn mang theo bi đông chứa thuốc độc bên mình. May mà chưa có dịp phải dùng đến.
“Chỉ một mình Trưởng phòng đi thôi à?”
“Cô cũng muốn đi sao?”
Trưởng khoa 1 lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt đầy e ngại việc gặp gỡ người của Phòng Tình báo. Giá mà cô ta đối xử với Trưởng phòng của mình một cách kính cẩn bằng cái mức đang dành cho Phòng Tình báo thì tốt biết mấy. Dù chỉ bằng một nửa thôi cũng được.
“Bọn họ chỉ ngoan ngoãn trước mặt Trưởng phòng thôi, chứ với chúng tôi thì khó tính cực kỳ.”
“Đó chẳng phải là sự khác biệt về đức độ sao?”
“Oà...”
Cái dáng vẻ lẳng lặng quay đi của Trưởng khoa 1 trông mới đáng ghét làm sao.
Người của Phòng Tình báo là vị khách cuối cùng, nên tôi hoàn toàn có đủ thời gian để đến Tòa nhà chính. Hẳn là họ đã nhắm đúng thời điểm này mà tìm đến.
“Tôi ra ngoài một lát.”
Nếu xuất phát bây giờ thì sẽ đến Tòa nhà chính đúng giờ hẹn. Đến sớm rồi lảng vảng ở đó quá lâu chỉ tổ rước lấy nghi ngờ, cứ đúng giờ mà tới là tiện nhất.
“Ơ? Anh, có chuyện gì sao?”
Louise, người đang nhào lại mẻ bột mới, lon ton chạy tới. Trong một thoáng, tôi định lôi Hiệu trưởng hay Phó Hiệu trưởng ra làm lá chắn, nhưng nếu nói dối mà không thống nhất trước rồi bị phát hiện thì sẽ phiền phức lắm.
“Anh chỉ ra ngoài hít thở không khí một lát thôi. Cứ phải chào hỏi liên tục cũng mệt thật.”
“Đúng là có vẻ rất nhiều người đến để gặp anh.”
Nghe tôi nói, Louise mỉm cười gật đầu. Em thấy cũng đông lắm, đúng chứ? Số lượng huấn luyện viên đang nhắm đến một Pokémon bán truyền thuyết nhiều đến mức này đây.
“Anh sẽ về ngay thôi. Em đừng lo.”
“Anh cứ thong thả cũng được mà.”
“Mọi người đều đang vất vả, một mình anh đi nghỉ ngơi thì cũng kỳ. À, em để mắt tới cô ta cẩn thận nhé.”
“Trưởng phòng, anh có biết đến luật lao động không đó?”
“Ahaha...”
Nhìn Trưởng khoa 1 đang càu nhàu và Louise đang cười gượng, tôi tiến đến chỗ Villar. Dù gì cũng là tôi mời người ta tới, nếu bây giờ lại lặng lẽ bỏ đi thì thật bất lịch sự và khó xử.
“Trong lúc tôi vắng mặt, nếu có chuyện gì xảy ra, xin hãy liên lạc ngay. Tôi sẽ quay lại nhanh nhất có thể.”
“Tôi hiểu rồi. Trong thời gian anh quay lại, chúng tôi cũng sẽ tập trung giải quyết tình hình.”
“Thật cảm kích trước lời của ông.”
Gật đầu trước câu trả lời của Villar, tôi xoay người bước đi. Vậy là đủ rồi, giờ có thể đến Tòa nhà chính được rồi.
***
Villar nhìn theo bóng lưng đang xa dần của vị Thanh tra rồi mới dời mắt đi.
‘Sắp có biến rồi đây.’
Sự xuất hiện của người phụ nữ được cho là cấp dưới của Thanh tra, phản ứng khó lường của các quý tộc Đế Quốc theo sau đó, và cuối cùng là việc Thanh tra đột ngột rời đi. Mọi tình tiết đều cho thấy một sự kiện sắp sửa bùng nổ.
Theo lời Thanh tra, cấp dưới của anh ta là cựu học viên Học viện nên đến đây để tận hưởng hội chợ, nhưng dĩ nhiên đó không phải là lời có thể tin được. Một công chức cấp cao có thể đối đáp không chút e dè với Trưởng phòng Thanh tra mà lại chỉ đơn thuần đến Học viện để vui chơi ư? Thật vô lý.
‘Ý là bảo đừng có bận tâm.’
Dù sao thì đó cũng là một chuyến viếng thăm tình cờ đến Học viện, nên ý của anh ta là Tam Quốc không cần phải để tâm. Nói một cách trần trụi và thô thiển hơn thì chính là: “Câm miệng và đừng chĩa mũi vào chuyện của Đế Quốc.” Nhưng biết làm sao được, một khi Đế Quốc đã tỏ thái độ như vậy thì chẳng thể làm gì khác.
Đây là lãnh thổ của Đế Quốc, một cơ sở giáo dục của Đế Quốc, và các quý tộc Đế Quốc đang tụ tập tại đây. Cho dù một phần lực lượng quân sự của Đế Quốc đã rút khỏi Học viện theo hiệp thương với Tam Quốc, việc phản đối động thái của họ trong một tình huống đặc biệt thế này vẫn mang lại rủi ro rất lớn. Sơ sẩy một chút là có thể bị quy thành can thiệp vào chuyện nội bộ.
Vị Thanh tra hẳn cũng biết Tam Quốc sẽ không tin hoàn toàn lời anh ta. Và anh ta cũng biết rằng dù không tin thì bọn họ cũng chẳng làm được gì. Cuộc đối thoại vừa rồi chẳng qua chỉ là đôi bên tạo cớ cho nhau mà thôi.
Vừa suy ngẫm về lời của Thanh tra, ánh mắt Villar vừa hướng về người phụ nữ tóc bạc. Sống cả đời với tư cách một kỵ sĩ, năng lực và kinh nghiệm của ông đã được công nhận để gia nhập Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia. Nhờ vậy, ông sở hữu một tài mọn là có thể nắm bắt được thực lực và khí chất của đối phương.
‘Thật khủng khiếp.’
Và các giác quan của Villar đang cảnh báo rằng người phụ nữ được gọi là cấp dưới kia là một tồn tại hiểm ác. Một cảm giác như thể mùi máu tanh nồng nặc đang tỏa ra từ cô ta. Ngay cả đôi mắt đỏ rực cũng tựa như một vũng máu đọng. Một người như vậy lại đến Học viện, rốt cuộc sắp có chuyện tồi tệ đến mức nào xảy ra đây.
‘...Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.’
Vừa định dấy lên cảnh giác trước sự xuất hiện của một kẻ nguy hiểm, ông lại chợt thấy điều đó thật vô nghĩa khi nghĩ tới một sự tồn tại còn đáng sợ hơn gấp bội.
Ánh mắt của Villar hướng về phía vị Thanh tra vừa biến mất. Một kẻ nguy hiểm hơn bất cứ ai đang ở ngay trong Học viện, lo lắng của ông dường như có phần thừa thãi.
Mùi máu tanh nồng nặc? Vũng máu đọng ư? Những thứ đó còn có thể xem là dễ thương chán. Bởi vì vị Thanh tra còn là một tồn tại kinh khủng hơn thế. Lần đầu đối mặt với anh ta, ông đã kinh hãi đến mức nào. Thậm chí ông còn muốn phản đối rằng việc một con quái vật như vậy đến Học viện là ăn gian.
May mắn thay, đó là một đối tượng có thể đối thoại một cách bình thường. Hơn nữa, anh ta còn là kiểu người thẳng thắn và bộc trực. Chẳng có gì gần với một thảm họa hơn là một con quái vật biết che giấu tâm địa.
‘Kẻ sát hạ Kagan mà lại che giấu tâm địa sao.’
Một con quái vật đã bảo vệ thiên mệnh của Đế Quốc, một kẻ khiến người ta liên tưởng đến cảnh thi sơn huyết hải chứ không chỉ là một vũng máu. Nếu một con quái vật như thế che giấu lòng dạ và đùa giỡn với Tam Quốc, đó sẽ thực sự là một đại họa.
Villar khẽ thở dài, rũ bỏ những suy nghĩ miên man. Thật may mắn, vị Thanh tra hiện tại không phải là loại quái vật đó. Như vậy là đủ rồi. Ít nhất thì lưỡi đao của anh ta sẽ không chĩa về phía Tam Quốc.
***
Dường như mọi người đều đã ra ngoài tận hưởng hội chợ nên Tòa nhà chính khá vắng vẻ. Đến mức trên đường lên tầng hai, tôi chẳng gặp một ai. Nơi có khả năng còn người lại nằm ở các tầng cao hơn, nên đây là địa điểm hoàn hảo cho một cuộc gặp bí mật.
Trong lúc tôi đứng yên chờ đợi ở điểm hẹn trên tầng hai, một người đàn ông trung niên xuất hiện từ phía xa. Một nhân vật có dung mạo hoàn toàn khác với chàng thanh niên đã đưa mẩu giấy.
‘Lại thay đổi diện mạo nhanh thế.’
Nhưng đó là cùng một người. Anh ta là kẻ thường xuyên thay đổi ngoại hình, nên một giờ là quá đủ để biến thành một dáng vẻ khác mà đến. Dù sao thì bộ dạng thanh niên kia cũng chỉ là cải trang nên chẳng có ý nghĩa gì. Ngay cả tôi cũng chưa từng thấy mặt thật của người này. Không biết Trưởng phòng Tình báo đã thấy bao giờ chưa nhỉ?
“Trưởng Phòng Thanh tra. Dạo này anh vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn ổn. Mới một tiếng đã gặp lại rồi. Phó phòng Tình báo cũng khỏe chứ?”
Trái ngược với vị Trưởng phòng Tình báo cực kỳ hướng nội, vị Phó phòng này lại là một người hoàn toàn hướng ngoại. Cùng với cấp trên của mình, anh ta là một công chức kỳ cựu, người thường xuyên phá kỷ lục không về nhà.
“Tôi thì lúc nào cũng vậy thôi.”
Câu nói đó ẩn chứa ý nghĩa “lúc nào cũng không ổn”.
Thông thường, một Phó phòng là nhân vật số hai, có nhiệm vụ hỗ trợ công việc cho Trưởng phòng và điều phối các phòng ban. Nhưng Phó phòng Tình báo, với cái tội sở hữu năng lực đặc biệt trong lĩnh vực tình báo, đã trở thành một kẻ lang thang điên cuồng bên ngoài. Dĩ nhiên là anh ta chẳng thể nào sống tốt được. Tôi biết vậy nhưng vẫn hỏi cho phải phép.
“Anh hẳn rất bận nên tôi sẽ nói ngắn gọn.”
“Tốt thôi. Có chuyện gì?”
“Khoảng 5 giờ chiều mai, một cái xác sẽ xuất hiện.”
Tôi gật đầu trước lời nói đó. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì chúng là những kẻ chắc chắn sẽ đến. Hơn nữa, còn có chuyện quan trọng hơn.
“Viện trợ thì sao?”
“Bộ trưởng đã phái Mặc Quang Đội đến.”
“Ồ.”
Tôi bất giác buột miệng thốt lên một tiếng. Tôi đã nghe nói Bộ trưởng Bộ Đặc vụ sẽ đích thân lựa chọn và cũng có phần đoán trước, nhưng không ngờ ông ta lại thật sự cử Mặc Quang Đội đi. Đây là một trong những đơn vị tinh nhuệ nhất thuộc Bộ Đặc vụ, nên phái họ đi làm nhiệm vụ thế này có phần lãng phí.
“Bộ trưởng quả là đã rất quan tâm.”
“Bởi vì Mặc Quang Đội là lực lượng phù hợp nhất để hành động cùng Trưởng phòng mà.”
“Biết vậy mà Bộ Đặc vụ vẫn lấy đi sao?”
“Haha, xin lỗi anh. Nhưng chẳng phải cuộc cải tổ đã diễn ra như vậy sao? Chúng tôi nào có thể từ chối mệnh lệnh của Hoàng thất.”
Tôi bật cười trước lời nói khéo của vị Phó phòng. Chuyện đó tôi hiểu rõ. Chính tôi cũng đã phải chuyển Mặc Quang Đội sang Bộ Đặc vụ vì cái chiêu bài “mệnh lệnh Hoàng thất” không thể từ chối kia mà.
“Mặc Quang Đội sẽ chủ động liên lạc với Trưởng phòng trước. Dĩ nhiên, anh liên lạc với họ trước cũng không sao cả. Họ sẽ rất vui lòng nhận được tin từ anh.”
“Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn đã thông báo.”
“Vai trò đưa tin này vốn là công việc của tôi mà.”
Chà, gọi là người đưa tin thì công việc của anh ta có vẻ hơi nhiều thì phải.
Dù sao đi nữa, sau câu nói đó, vị Phó phòng Tình báo chào rồi biến mất, còn tôi cũng quay gót trở về gian hàng.
‘Mặc Quang Đội sao.’
Bước chân của tôi trên đường về gian hàng trở nên nhẹ nhõm hơn trước. Sắp được gặp lại những gương mặt thân quen, tâm trạng không vui lên mới lạ.
Mặc Quang Đội, một trong những đơn vị trực thuộc Bộ Đặc vụ. Hay gọi theo cái tên quen thuộc với tôi hơn, thì đó chính là Khoa 4 trước đây của Phòng Thanh tra.


0 Bình luận