• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 02 - Tôi là công chức (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,488 từ - Cập nhật:

Vị công chúa Trưởng phòng bị Ma vương Bộ trưởng bắt cóc, cuối cùng cũng tự lực thoát thân trở về.

“Tôi về rồi đây.”

“Anh đã về rồi sao? Lần này có vẻ xong sớm hơn mọi khi.”

“Chắc tại lão sếp già yếu đi rồi. Đã bảo ngày thường bớt nóng nảy lại cơ mà.”

Vừa đáp lời Phó phòng, tôi vừa xua tay ra hiệu cho bốn Trưởng khoa đang định đứng dậy khi thấy tôi.

“Thôi, được rồi. Cần gì phải đứng lên.”

“Anh đã thay chúng tôi hứng trận lôi đình của Bộ trưởng, chút lễ nghi này là phải đạo thôi.”

“Tên khốn này, cậu đứng dậy ngay cho tôi.”

Trưởng khoa 2 khiêu khích Trưởng phòng, và Trưởng phòng đáp trả bằng cách dùng quyền lực đàn áp. Hỗn loạn, đúng là một mớ hỗn loạn, nhưng dường như mọi người đã quá quen với cảnh này nên chỉ cười khúc khích rồi ai về chỗ nấy. Cuối cùng, sau khi tôi đã an tọa ở ghế chủ tọa, cả năm người mới đồng loạt cúi đầu chào. Tôi cũng gật đầu đáp lễ và điểm lại những người có mặt. Phó phòng, Trưởng khoa 1, Trưởng khoa 2, Trưởng khoa 3, Trưởng khoa 5. Tốt, đủ cả.

“Nào, hỡi những nô lệ thân yêu của tôi. Tôi rất lấy làm tiếc khi phải triệu tập mọi người vào cái giờ cận kề tan sở thế này.”

“Tôi có hẹn, liệu có phải việc gấp không?”

“Với câu vừa rồi, cậu chắc suất trực đêm nay rồi đấy.”

“Bố khỉ.”

Khi Trưởng khoa 2, kẻ vừa tự rước họa vào thân, đang chìm trong tuyệt vọng, tôi cầm một tờ tài liệu lên vẫy vẫy. Đây chính là thủ phạm đã khiến tôi bị triệu tập lên phòng Bộ trưởng, và cũng là lý do tôi phải ra lệnh họp toàn bộ cán bộ ngay trước giờ tan sở. Trên đường về, tôi đã phải cố nén ham muốn xé nát nó không biết bao nhiêu lần.

“Thấy gì không?”

“Những thứ khác thì tôi không rõ, nhưng con dấu của Bộ trưởng thì rõ mồn một.”

“Nội dung là gì vậy? Lâu lắm rồi các cán bộ mới tụ họp đông đủ thế này.”

“Là tác phẩm của các người đấy, thứ đã cướp mất hai tiếng đồng hồ quý báu của Trưởng phòng này.”

Tờ tài liệu bay vèo ra. Nó lượn một vòng trên không, như thể phản chiếu tâm trạng rối bời của tôi, trước khi đáp chính xác xuống giữa bàn. Lúc này, các cán bộ mới xem được nội dung, và như đã hẹn trước, tất cả đều lúng túng nhìn đi nơi khác. Phó phòng thở dài thườn thượt như sắp đứt hơi, còn các Trưởng khoa thì người ho khan, người lại nhìn chằm chằm vào những hạt bụi lơ lửng trong không khí để tránh ánh mắt của tôi.

“Vụ xử lý nhà Bá tước Jorun, ai là kẻ chủ mưu?”

Vừa ngắm nhìn bộ dạng của họ, tôi vừa cất giọng trầm trầm. Dáng vẻ của tôi lúc này chẳng khác nào bậc phụ huynh đang đưa ra tối hậu thư: “Bây giờ thành thật khai báo thì sẽ được khoan hồng.”

“Thưa... là tôi làm ạ.”

Trưởng khoa 3, người nãy giờ vẫn len lén quan sát, rụt rè giơ tay. Tôi đáp lại tên tội phạm đã ngoan ngoãn tự thú bằng một nụ cười ôn hòa.

“Giờ thì chống đầu xuống đất mà nghe.”

“Vâng...”

Dĩ nhiên, ai cũng biết chấp nhận tối hậu thư không có nghĩa là sẽ thực sự được tha thứ. Nhưng họ cũng thừa hiểu, nếu không chấp nhận mà cứ lì ra, hậu quả sẽ thực sự không thể gánh nổi. Trưởng khoa 3 nuốt nước mắt vào trong, rời ghế và úp mặt xuống sàn, trong khi các Trưởng khoa khác cố gắng nhìn đi chỗ khác, cầu cho tai bay vạ gió không rơi trúng mình.

Dù trên danh nghĩa, đây là việc do Trưởng khoa 3 chủ trì, nhưng thực chất là do tất cả các Trưởng khoa cùng xông vào xâu xé. Tôi biết rõ sự thật đó, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào họ bằng ánh mắt rực lửa rồi thở dài.

“Này các vị nô lệ thân mến. Công việc của chúng ta tuy là làm chó săn, nhưng nếu thật sự không biết trước sau mà cắn bừa, thì lúc đó tôi không thể gọi các vị là nô lệ thân yêu nữa, mà phải là lũ chó đẻ thân mến đấy.”

Phòng ban do tôi lãnh đạo, Phòng Thanh tra thuộc Bộ Tài chính Đế quốc. Một cơ quan chính thức chỉ có Bộ trưởng Bộ Tài chính và Hoàng đế là cấp trên, nắm giữ quyền lực vô song. Và cái tên thường được gọi một cách công khai, như tôi vừa đề cập, là chó săn. Một tập đoàn điên cuồng chuyên giám sát dòng tiền, để mắt đến từng đồng ngân sách của Đế quốc, và ngay khi phát hiện bất kỳ động thái phi pháp nào, họ sẽ lập tức cho bay não đối tượng.

Uy thế của Phòng Thanh tra lớn đến mức người ta thường bàn tán liệu có ổn không khi đặt một cơ quan như vậy dưới quyền Bộ trưởng Bộ Tài chính thay vì trực thuộc Hoàng đế.

Và cũng chính vì uy thế đáng gờm đó, nếu chọn sai mục tiêu để cắn, họ sẽ bị tấn công tứ phía như thể tất cả chỉ chờ có vậy.

“Lần này, việc gia tộc Bá tước Jorun đột ngột bị chặt tay đã khiến không ít thương đoàn liên đới bị bay màu theo.”

“Đó là một việc đáng tiếc.”

“Vì chuyện đó, Hoàng Kim Công tước tước đã bày tỏ quan ngại với Bộ trưởng.”

“......”

Phó phòng đang im lặng bỗng giật mình khi nghe đến cái tên Hoàng Kim Công tước tước, rồi anh ta lườm Trưởng khoa 3 đang úp mặt xuống đất. Anh ta biết họ đã chọn sai mục tiêu khiến một gia tộc bá tước gặp họa, nhưng việc này liên quan đến cả Hoàng Kim Công tước tước thì bây giờ mới hay. Nếu biết sớm hơn, chắc chắn anh ta đã tự tay dâng các Trưởng khoa lên làm vật tế thần trước khi Bộ trưởng triệu tập tôi.

“...Vậy Hoàng Kim Công tước tước đã phán như thế nào...?”

“Anh biết lão già đó cuồng tiền thế nào rồi đấy? Phải có bồi thường về mặt tài chính, thay vì trừng phạt người chịu trách nhiệm.”

“Tôi đã thu thập danh sách các gia tộc đang cạnh tranh với phe cánh của Hoàng Kim Công tước rồi. Nên giao cho khoa nào bây giờ?”

“Khoa 3.”

Nghe vậy, Trưởng khoa 3, người nãy giờ đang miệt mài hòa làm một với sàn nhà, liền bật dậy. Ánh mắt tôi nhìn anh ta vẫn chưa dịu đi, nhưng biết sao được. Việc này, Khoa 3 là hợp nhất.

“Tự mình gây ra thì phải tự mình dọn chứ nhỉ?”

“Vâng, vâng, tất nhiên rồi.”

“Hoàng Kim Công tước cũng không phải kiểu người quá để tâm nếu tổn thất được bù đắp, nên liệu mà làm cho tốt.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không quên sự việc lần này và sẽ hết sức cẩn trọng.”

“Tốt, ra ngoài đi.”

Trưởng khoa 3 cúi gập người rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, như thể sợ tôi sẽ gọi lại. Thân hình đồ sộ, cơ bắp cuồn cuộn, mà đôi lúc lại khiến người ta tự hỏi có phải đã cộng hết điểm vào chỉ số nhanh nhẹn không. Hay là do đầu trọc nên bớt cản gió hơn nhỉ?

“Những người còn lại cũng liệu hồn đấy. Nếu còn để xảy ra chuyện tương tự, thì cứ chuẩn bị tinh thần giải tán cả khoa đi.”

Rồi tôi vẫy tay tiễn khách. Các Trưởng khoa, nãy giờ vẫn ngồi như trên đống lửa, lúc này mới có thể thoát ra. Chắc hẳn khi về đến phòng làm việc, một màn chửi bới từ trên xuống dưới sẽ bắt đầu. Nhưng mặc kệ, nếu họ tự biết làm tốt công việc của mình thì đã chẳng có chuyện này.

Thời tôi mới nhậm chức, đến chiếc lá rơi cũng phải dè chừng, giấy tờ công vụ đều kiểm tra đi kiểm tra lại rồi mới tiến hành. Vậy mà đám trẻ bây giờ buông lỏng quá, chẳng có chút khẩn trương nào, cách xử lý mọi chuyện thật không vừa mắt...

“Chết tiệt.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là nhớ lại chuyện cũ thôi.”

Phó phòng, người đang chuẩn bị rời đi, quay lại khi nghe tôi lẩm bẩm. Tôi cố nặn một nụ cười rồi tiễn anh ta ra ngoài. Và rồi tôi kinh hãi trước cái suy nghĩ vừa tự nhiên trỗi dậy trong đầu, hệt như một lão già cổ hủ. Bốn năm làm công chức đã hủy hoại một con người trẻ trung như tôi đến mức này...! Mới hai mươi mốt tuổi đầu mà đã có suy nghĩ già cỗi thế này, chẳng biết vài chục năm nữa tôi sẽ tha hóa đến mức nào đây!

‘Hay là mình cuỗm ngân sách rồi biến mất luôn nhỉ.’

Nếu làm vậy, sự nghiệp công chức chắc chắn sẽ chấm dứt, nhưng cuộc đời tôi cũng sẽ đi tong. Dù gia tộc có chống lưng vững chắc đến đâu, việc Trưởng phòng Thanh tra biển thủ ngân sách cũng là tội đáng bị treo cổ chỉ vì sự ngông cuồng.

Khó khăn lắm mới được xuyên không, mà lại nhận cái kết bị xử tử vì tội tham ô thì nghĩ kiểu gì cũng quá thảm hại. Tôi đâu có chịu đựng đến tận bây giờ để nhận một cái kết như vậy.

Tôi quay lại nhìn cửa sổ phía sau, mặt trời đã ngả về tây tự lúc nào. Cuộc họp kết thúc nhanh hơn dự kiến, nhưng vì bị triệu tập ngay trước giờ tan làm, nên chút thời gian ít ỏi đó cũng đủ để lố giờ. Thế là hôm nay đã trở thành ‘Ngày tái lập kỷ lục 40 ngày liên tiếp không tan làm đúng giờ’. Niềm vui này nên chia sẻ với ai đây...

Có lẽ vì là vấn đề dính dáng đến Công tước, nên nhờ màn dọn dẹp đầy nước mắt của Khoa 3 cùng sự hợp tác tự nguyện từ các khoa khác đang chột dạ, tình hình đã được giải quyết ổn thỏa. Bộ trưởng còn rỉ tai rằng Hoàng Kim Công tước đã vô cùng mãn nguyện khi bốn gia tộc cạnh tranh với phe cánh của ngài bị cho bay màu.

Vốn dĩ họ đã luôn canh thời cơ để xử lý mấy gia tộc đó, nay lại có lý do chính đáng để ra tay thì còn gì phải ngần ngại. Nghe báo cáo về cách họ loại bỏ đối thủ cứ như thể đang tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp, tôi bất giác cảm thấy phấn chấn theo. Đã làm được thì làm tốt thế này, tại sao lúc đầu lại gây chuyện cơ chứ.

“...Và, một phần tài sản tịch thu lần này đã được chuyển cho gia tộc Bá tước Jorun. Chúng tôi đã cho rửa tiền vài lần nên sẽ không có vấn đề gì phát sinh sau này.”

Vài ngày sau, trong cuộc họp tiếp theo, tôi vỗ tay tán thưởng trước kết quả mỹ mãn được báo cáo. Đấy, tôi đã bảo mà, đám trẻ nhà tôi một khi đã làm là ra ngô ra khoai.

“Trí tuệ tỏa sáng của Trưởng khoa 3 quả là luôn khiến người khác phải thán phục.”

“Trước đây anh còn bảo cái đầu của Trưởng khoa 3 sáng chói đến mức muốn dẹp quách đi còn gì.”

“Câm mồm.”

“Huhu...”

Tôi thẳng thừng chặn họng Trưởng khoa 1, kẻ vừa vô duyên xen vào. Tôi không tha thứ cho những phần tử phản động âm mưu phá vỡ sự tin tưởng và tình bạn giữa cấp trên và cấp dưới!

Trước màn vạch trần nội bộ đột ngột của Trưởng khoa 1, Trưởng khoa 2 thì cười khùng khục trong khi tay lén lút vuốt mái tóc bồng bềnh của mình, còn Trưởng khoa 5 thì lặng lẽ ngắm nhìn cái đầu trọc, à không, trí tuệ tỏa sáng của Trưởng khoa 3. Trưởng khoa 3 tức run người vì bỗng dưng bị đem ra làm trò cười.

Kẻ đầu têu là Trưởng khoa 1 lại chỉ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu trước phản ứng của Trưởng khoa 3. Cái loại vô tư không ác ý này mới càng chết người.

Thấy chủ đề cuộc họp có vẻ đang dần chuyển sang ‘Trưởng khoa 3 bị hói từ bao giờ?’, tôi gõ bàn vài cái để thu hút sự chú ý.

“Đừng trêu người vừa phải đi làm về nữa.”

“Chỉ có anh với Trưởng khoa 1 nói thôi chứ. Chúng tôi có nói gì đâu?”

“Đối với người hói, sự tồn tại của đám tóc rậm đã là một sự trêu ngươi rồi.”

“Wow, cái này thì tôi không biết thật.”

“Đừng nói nữ...”

Chết tiệt, định dừng mà lại lỡ lời nói thêm.

“Dù sao thì Trưởng khoa 3 đã vất vả rồi. Nhưng anh cũng biết lần này là do may mắn đúng không?”

“Vâng, à, vì các tài liệu cần thiết cho chiến dịch đã được chuẩn bị sẵn nên mọi việc tiến triển nhanh chóng.”

“Không phải chuyện đó. Dù sao thì, nếu đằng nào cũng phải dính tới Công tước, thì Hoàng Kim Công tước vẫn tốt hơn.”

“À.”

Trưởng khoa 3 cũng gật đầu đồng tình. Tốt nhất là không nên dây dưa với Công tước, nhưng nếu lỡ dính vào, thì Hoàng Kim Công tước là lựa chọn tốt nhất. Bởi trong số năm vị Công tước của Đế quốc, ông ta là người gần với chuẩn ‘bình thường’ nhất. Bốn người còn lại, theo nhiều nghĩa khác nhau, thực sự không phải là con người.

“Nếu có khoa nào dính vào các Công tước khác, tôi sẽ đích thân dẫn đầu dâng khoa đó lên cho Công tước, nên đừng lo.”

“Ể, thế thì đáng lo lắm chứ?”

“Cay cú thì chuyển sang phòng ban khác đi. Nếu chuyển được.”

Tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm “đúng là thằng Trưởng phòng khốn nạn”, nhưng chẳng sao cả. Vì tôi cũng hay chửi thầm thằng Bộ trưởng khốn nạn mà.

Dĩ nhiên là tôi không nói ở nơi ông ta có thể nghe thấy. Trưởng khoa 2, hôm nay có vẻ lại phải trực đêm đây.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận