• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 26 - Cẩm nang cho người bị ám (nguồn không rõ) (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,778 từ - Cập nhật:

Có những ngày, sự trùng hợp cứ nối đuôi nhau kéo đến. Irina, người luôn cùng Louise đến trường, đã bị cảm cúm mùa xuân và phải đến phòng y tế trước, còn Erich thì cũng đã đi học từ sáng sớm để gặp mặt giảng viên kiếm thuật. Những người bạn khác cũng tản đi vì lý do riêng, thế nên con đường đến trường của Louise, vốn lúc nào cũng náo nhiệt, hôm nay lại vắng vẻ lạ thường.

Với một người hiếm khi phải đi một mình hơn là có bạn bè đồng hành như Louise, đây là một tình huống có phần lạ lẫm, nhưng thỉnh thoảng cô cũng không phải là không muốn được thong thả dạo bước một mình. Bởi lẽ, con đường quen thuộc mỗi ngày cũng sẽ mang một nét thi vị mới khi ta sải bước một mình thay vì cùng nhiều người.

Louise hòa mình vào cơn gió ban mai, vừa ngắm nhìn những đóa hoa trong vườn vừa bước đi với những sải chân nhẹ nhàng. Giờ chỉ cần đến lớp là Erich, sau khi kết thúc buổi gặp mặt, sẽ chào đón cô. Rồi khi Irina từ phòng y tế trở về, cô sẽ hỏi thăm xem cậu ấy có ổn không. Một ngày mới sẽ bắt đầu như thế.

Mọi chuyện hẳn đã diễn ra như vậy, nếu không có một giọng nói lạ đột nhiên gọi tên Louise.

“Tiểu thư Louise?”

Nghe thấy giọng nói lần đầu tiên, Louise quay đầu lại. Mái tóc đỏ gợn sóng dài đến tận eo, đôi mắt màu lục bảo lấp lánh qua hàng mi hẹp. Che miệng bằng một chiếc quạt đỏ, nữ sinh ấy trông như đã quen với việc đứng trên người khác, khẽ hất cằm nhìn xuống Louise.

“Tiểu thư Louise nhà Nam tước Naird, phải không?”

Bề ngoài là một câu hỏi, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự chắc chắn. Giọng nói của nữ sinh vang lên trong trẻo, đầy tự tin.

“Vâng, đúng vậy. Tôi là Louise Naird.”

Dù đối phương đột ngột bắt chuyện, nhưng việc lờ đi là bất lịch sự. Louise khẽ cúi đầu tự giới thiệu, và nữ sinh kia cũng đón nhận lời chào rồi cất tiếng.

“Tôi là Marghetta Valenti, Phó Hội trưởng Hội học viên. Cũng là tiền bối hơn tiểu thư một năm.”

Nghe vậy, đôi mắt Louise mở to. Valenti, gia tộc của Thiết Huyết Công tước, một trong ngũ vị Công tước của Đế Quốc. Và Marghetta là con gái út mà vị Công tước có được khi tuổi đã cao. Nàng là một cô con gái muộn màng đến mức cháu trai của Thiết Huyết Công tước còn lớn tuổi hơn cả nàng, và cũng chính vì thế mà nàng là đứa con gái vàng con gái bạc được ngài hết mực cưng chiều.

“Em xin kính chào Công nương Marghetta.”

Không còn là lời chào qua quýt như trước, Louise cúi gập người chào lại. Ở Đế Quốc, vị thế của một Công tước quả thực là dưới một người, trên vạn người. Dĩ nhiên, dưới một người đó có đến năm vị, nhưng điều đó không hề làm suy giảm uy thế của họ.

Marghetta nhìn Louise đang cúi người, khẽ lắc đầu và nói.

“Không cần phải làm vậy đâu, tiểu thư Louise. Trong Học viện, mọi người đều bình đẳng học hỏi mà. Tôi chỉ là một trong số rất nhiều tiền bối của tiểu thư thôi.”

“Vâng, vâng. Em hiểu rồi, tiền bối.”

Dĩ nhiên, chẳng ai lại tin vào những lời đó một cách nghiêm túc, bởi mấy mươi năm sau khi tốt nghiệp còn dài hơn ba năm theo học tại Học viện rất nhiều. Sự thật này ngay cả Louise, người được bao quanh bởi Hoàng tộc, Vương tộc và ứng cử viên Thánh Nhân, cũng hiểu rõ. Không, có lẽ phải nói rằng Marghetta trước mắt còn là một sự tồn tại đáng sợ hơn cả các thành viên trong câu lạc bộ.

So với vị Tam Hoàng tử không có thực quyền, hay các thành viên khác sẽ trở về nước sau khi tốt nghiệp, Marghetta, cô con gái vàng của một gia tộc Công tước, chỉ cần một cái phất tay cũng đủ khiến các gia đình quý tộc tầm thường phải run sợ.

Dường như nhận ra cơ thể Louise đang khẽ run lên vì căng thẳng, Marghetta khẽ mỉm cười.

“Tôi có vài điều muốn nói với tiểu thư, không biết tiểu thư có thể dành chút thời gian không?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

“Cảm ơn tiểu thư.”

Trước ánh mắt của Tiểu thư Công tước như thể đang nói rằng nếu không có thời gian thì cũng phải tạo ra mà có, thử hỏi tiểu thư nào có thể từ chối được chứ. Louise lặng lẽ đi theo sau Marghetta.

***

Theo chân Tiểu thư Công tước Marghetta đến một nơi ngày càng vắng vẻ, cơ thể tôi run lên bần bật, đến mức tôi tự hỏi liệu mình có thể run rẩy hơn được nữa không. Bị một người không hề có chút liên hệ nào, thậm chí là một người ở một vị thế cao xa mà nếu không phải ở Học viện thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp mặt, đột nhiên bắt chuyện là một điều vô cùng đáng sợ.

Dù đã trải qua chuyện này đến bốn lần với Ainter, Rutis, Rater và Tanian, nhưng cảm giác này vẫn không tài nào quen được.

‘Không sao đâu. Sẽ ổn thôi.’

Dù cuộc gặp gỡ ban đầu với bốn người họ cũng đầy căng thẳng, nhưng giờ đây chúng tôi đã trở thành bạn bè, cùng nhau tận hưởng các hoạt động câu lạc bộ. Vậy nên lần này cũng có thể sẽ trôi qua mà không có vấn đề gì. Ừ, chắc chắn là vậy. Mình đâu có làm gì thất lễ với Tiểu thư Công tước đâu.

Và rồi, Tiểu thư Công tước Marghetta dừng bước, quay lại nhìn tôi và thốt ra một câu duy nhất.

“Tiểu thư Louise cần phải biết giữ mình hơn.”

À, ra là có thật... Chắc hẳn mình đã làm điều gì đó khiến Tiểu thư Công tước chướng mắt mà không hề hay biết.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của một người có địa vị cao quý lần đầu tiên trong đời, đầu tôi bất giác cúi xuống. Nhưng dù đã cúi đầu, tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn băng giá của Công nương.

“Năm nay Học viện đã trải qua một chuyện chưa từng có tiền lệ. Chuyện gì thì chắc tiểu thư cũng rõ, phải không?”

“Vâng, vâng ạ...”

Lời của Tiểu thư Công tước sau đó rất đơn giản. Đó là sự kiện chưa từng có, khi các nhân vật chủ chốt của các quốc gia khác nhập học tại Học viện. Trong tình huống đáng lẽ phải hành động thận trọng hơn và giữ khoảng cách với những nhân vật quan trọng đó, tôi lại chẳng những không giữ khoảng cách mà còn cùng họ tham gia một câu lạc bộ.

Và đó là một hành động không phù hợp, cả với tư cách là một người mang dòng máu xanh của Đế Quốc cần phải thận trọng, lẫn với tư cách là một tiểu thư cần thể hiện sự đoan trang.

Khung cảnh trước mắt tôi dường như nhòe đi. Tình huống này chỉ khiến tôi sợ hãi, và thậm chí có một chút oan ức. Chẳng lẽ việc cùng nhau tận hưởng hoạt động câu lạc bộ lại sai đến thế sao? Chẳng lẽ việc kết giao với những đứa trẻ đến từ quốc gia khác, không có lấy một người bạn ở Học viện này, lại là một lỗi lầm ư?

Tôi chỉ muốn cùng cười đùa với những đứa trẻ trông có vẻ cô đơn ấy. Chỉ muốn cùng nhau ăn bánh kẹo và trở nên thân thiết hơn mà thôi.

“Tiểu thư Louise. Cô đã hiểu lời tôi nói chưa?”

Dường như đã nói hết những gì cần nói, Tiểu thư Công tước gọi tôi. Cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực trào, tôi ngẩng đầu lên. Dù sợ hãi nhưng tôi không thể cứ thế lùi bước được. Nếu tôi thừa nhận lỗi lầm của mình ở đây, tôi sẽ phải chia tay các thành viên trong câu lạc bộ.

Vừa thầm hạ quyết tâm trong lòng và định mở miệng, tôi chợt thấy một người quen thuộc đang tiến đến từ sau lưng Công nương.

‘Anh Carl!’

Vừa nhìn thấy anh Carl, sự căng thẳng của tôi tan biến, và tôi bất giác nở một nụ cười rạng rỡ. Tiểu thư Công tước thấy vậy, khẽ cau mày rồi quay đầu nhìn lại phía sau─

“Ồ, thiếu gia Carl. Lâu rồi không gặp anh nhỉ?”

Khoảnh khắc ấy, dường như biểu cảm lạnh lùng của Tiểu thư Công tước từ lúc gặp mặt đã tan chảy.

***

Tôi đã ngờ ngợ, quả nhiên là Tiểu thư Công tước Marghetta. Dù có nghe tin cô nhập học vào năm ngoái, nhưng tôi không ngờ sẽ gặp ở đây.

“Lâu rồi không gặp, Công nương Marghetta. Dạo gần đây người vẫn khỏe chứ?”

Tôi khẽ cúi đầu hỏi thăm, nhưng Marghetta chỉ lặng lẽ gập chiếc quạt đang che miệng lại, đăm đăm nhìn vào mắt tôi. Gì vậy, sao không nói gì hết.

“Công nương Marghetta?”

Tôi gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có hồi đáp. Trông cô có vẻ không hài lòng điều gì đó, chỉ dùng chiếc quạt đã gập gõ nhẹ vào má mình mà không mở miệng.

...À.

“Mar. Dạo này em vẫn khỏe chứ?”

Tôi khẽ thở dài và nói, Marghetta lúc này mới mỉm cười và chịu mở miệng. Đúng là một cái miệng khó chiều...

“Em vẫn khỏe, thiếu gia Carl. Dù đã nghe cha kể, nhưng được gặp anh ở Học viện thế này thật vui.”

“Anh cũng không thể tưởng tượng được sẽ gặp em ở đây. Không biết Công tước có được an khang không?”

“Ngài ấy đã ở ẩn từ năm ngoái rồi. Có lẽ vì lời đề nghị mà ngài đã dồn hết tâm huyết lại bị từ chối thẳng thừng, nên cú sốc tinh thần khá lớn.”

“Thật là một tin đáng tiếc.”

“Hì hì, phải không? Giá như anh Carl có thể xoa dịu trái tim của cha em.”

“Anh sẽ đến thăm ngài bằng cả tấm lòng.”

Thấy cô đưa ra một lời đề nghị vô lý với vẻ mặt thản nhiên, tôi lặng lẽ lắc đầu. Sốc tinh thần gì chứ, nếu tôi thật sự đến chỗ Thiết Huyết Công tước, chắc chắn sẽ bị ông ấy cho một chiêu German Suplex ngay lập tức. Rõ ràng là vị Công tước cao tuổi nhất, nhưng sự tráng kiện của ông lại khiến thanh niên trai tráng cũng phải chào thua. [note80331]

Lặng lẽ dời mắt khỏi Marghetta đang cười khúc khích, tôi nhìn sang Louise. Con bé trông như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ khóc ngay, đôi mắt ngấn lệ và nụ cười gượng gạo. Chà, xem ra đã bị mắng cho một trận ra trò rồi đây.

“Em đang đưa ra lời khuyên với tư cách là một tiền bối thôi.”

Có vẻ không đơn thuần chỉ là lời khuyên, nhưng tôi cũng không thể truy hỏi thêm nên đành cho qua. Cố đào sâu vào cũng chỉ khiến câu chuyện thêm dài dòng mà thôi.

Thấy tôi không có ý định hỏi thêm, Marghetta lại mở quạt che miệng. Nhân tiện, chiếc quạt kia hình như năm ngoái tôi cũng đã thấy rồi, chẳng lẽ cô ấy lúc nào cũng mang theo bên mình sao?

“Vậy, em xin phép đi trước. Nếu có dịp, chúng ta hãy gặp lại nhé, thiếu gia Carl.”

Và rồi cô nàng thật sự rời đi không chút lưu luyến. Bất ngờ xuất hiện rồi cũng đột ngột biến mất.

Trong lúc tôi đang nhìn theo bóng lưng vội vã của Marghetta, Louise từ phía sau khẽ kéo tay áo tôi. Chết thật, đáng lẽ anh phải dỗ dành em trước mà lại lơ đãng quá.

Quay lại, tôi thấy Louise vẫn đang ngước nhìn mình với đôi mắt còn ươn ướt. Phải rồi, đột nhiên bị một Tiểu thư Công tước phỏng vấn áp lực như vậy thì cũng phải thôi. Dù Louise đã quen chơi cùng đám Hoàng tử Vương tôn, nhưng bọn chúng lại toàn là những kẻ si tình vô hạn với cô bé, nên chẳng giúp ích gì cho khả năng chịu đựng những chuyện thế này cả.

“Chỉ là lời khuyên thôi...”

“Em cần phải học cách nói dối đi là vừa.”

Louise đảo mắt nhìn quanh, mấp máy môi vài lần rồi cuối cùng cũng thú nhận sự thật. Hừmmmm.

‘Cũng không sai.’

Xin lỗi Louise nhé, nhưng lời của Marghetta không hoàn toàn sai. Ngược lại, nó còn gần như là một lời khuyên chân thành. Nếu Louise không phải là một trường hợp độc nhất vô nhị, nhân vật chính của nguyên tác, thì có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ giống như Marghetta.

Ở vào tình thế khó xử, không thể bênh vực Louise cũng chẳng thể đứng về phía Marghetta, tôi lặng lẽ vỗ vai cô bé và đưa cho một chiếc khăn tay. Hình ảnh Louise cẩn thận nhận lấy chiếc khăn và lau nước mắt trông thật đáng thương.

Nhìn bộ dạng đó, trái ngược với đôi môi đang mím chặt, đầu óc tôi lại hoạt động hết công suất.

‘Có vẻ không phải là tiểu thư phản diện.’

Thật ra, ngay khi thấy Louise bị Marghetta dồn ép bằng lời nói, ý nghĩ “Marghetta có phải là tiểu thư phản diện không?” đã thoáng qua trong đầu tôi. Nghe nói trong các tiểu thuyết lãng mạn kỳ ảo thường có sự tồn tại của nhân vật phản diện như vậy. Dù không hay đọc thể loại này trước khi xuyên không nên không rõ lắm, nhưng tôi đã thoáng nghi ngờ liệu nguyên tác này có giống thế không.

Nhưng Marghetta không phù hợp với các điều kiện của một tiểu thư phản diện. Cô ấy không hề đơn phương yêu hay có hôn ước với năm chàng trai đã say mê Louise, cũng không có hành động gây sự vô cớ với cô bé. Vừa rồi thực sự giống như đang đưa ra lời khuyên với tư cách là một tiền bối và một Tiểu thư Công tước của Đế Quốc.

Phải rồi, bên ngoài đã có đến năm tổ chức đang nhăm nhe phá hủy Học viện, thì làm sao bên trong lại có thêm một tiểu thư phản diện được chứ? Có vẻ như tác giả nguyên tác cũng có lương tâm tối thiểu. Thật may là nội bộ Học viện có vẻ sẽ yên bình.

Ngay khi tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm, Louise đã cẩn trọng lên tiếng.

“Anh ơi, anh có quen biết Công nương chăng?”

Thấy hai người có vẻ thân thiết, Louise lặng lẽ nói thêm, nhưng tôi kiên quyết lắc đầu. Thân thiết cái gì chứ. Tình cờ quen biết thì đúng, nhưng không thể gọi là thân được.

“Chỉ là năm ngoái có chút việc nên gặp thôi. Không phải thân thiết gì đâu.”

“Nhưng mà… gọi là Mar, nghe như một cái tên thân mật mà người ta chỉ dành cho người quý mến…”

“Chính anh cũng chẳng hiểu vì sao lại như thế nữa.”

Một người là tiểu thư cao quý của gia tộc Công tước, lẽ nào lại có thể trái ý khi cô nàng đã lên tiếng? Dù chỉ là chuyện xưng hô thôi, nhưng nếu vì thế mà gây bất hòa với cả một gia tộc Công tước, thì thật chẳng khác nào hành xử như một kẻ khờ dại.

Thật ra, tôi chấp nhận yêu cầu gọi tên thân mật một cách dai dẳng của Marghetta cũng vì nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có dịp gọi đến. Tôi đã đinh ninh rằng sau khi từ chối lời đề nghị hôn nhân với Marghetta của Thiết Huyết Công tước vào năm ngoái, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Vậy mà tôi cứ ngỡ mối duyên đó đã kết thúc, ai ngờ lại gặp lại ở đây. Đúng là chuyện đời không ai lường trước được điều gì.

Ghi chú

[Lên trên]
German Suplex (Suplex của Đức) là một đòn thế đấu vật mà một đô vật đứng phía sau đối thủ, quấn tay quanh eo đối thủ, nâng họ lên và ngả người ra sau, đồng thời tạo cầu nối bằng lưng và chân để nện đối thủ xuống thảm vai và lưng trên trước.
German Suplex (Suplex của Đức) là một đòn thế đấu vật mà một đô vật đứng phía sau đối thủ, quấn tay quanh eo đối thủ, nâng họ lên và ngả người ra sau, đồng thời tạo cầu nối bằng lưng và chân để nện đối thủ xuống thảm vai và lưng trên trước.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận