• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 10 - Cuộc tụ họp bất ngờ của các tâm điểm (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,712 từ - Cập nhật:

Cuộc gọi với Phó phòng vừa dứt, tôi đã thấy người thư ký của Hiệu Trưởng tất tả chạy đến. Cô ấy thông báo sẽ đưa tôi về nơi nghỉ ngơi trong thời gian công tác rồi dẫn đường.

“Chắc hẳn những ánh nhìn của các học viên đã làm phiền anh. Tôi thành thật xin lỗi vì đã không thể đưa anh về nơi nghỉ sớm hơn.”

Dù người thư ký rối rít cúi đầu xin lỗi, tôi vẫn cảm thấy ý tứ của cô ấy có phần khác. Hẳn là đã có không ít kẻ thắc mắc về một người lạ mặt không rõ danh tính cứ lảng vảng trong học viện. Xem ra Ban Giám hiệu, vốn đã khổ sở vì những lời phàn nàn không ngớt từ đám học viên, đã phải vội vàng cử người tới.

“Không có gì phải xin lỗi cả.”

Tôi đáp lại rồi im lặng. Cô ấy đã phải vất vả lắm mới tìm được đến tận nơi này, một chốn khá xa Tòa nhà chính. Bọn họ hẳn đã rơi vào tình thế khó xử, một bên là không thể cản trở hành tung của thanh tra, bên còn lại là những lời phàn nàn từ đám học viên (phần lớn là quý tộc) đầy hoang mang và ngờ vực. Nghĩ đến việc sau này sẽ còn gặp mặt thường xuyên, tôi thấy hơi ái ngại, tự hỏi liệu mình có quá vô tâm không.

‘Chẳng lẽ mình đã quen làm việc với toàn lũ đần rồi sao?’

Tính đến nay đã được bốn năm kể từ khi tôi dấn thân vào kiếp công chức vì mưu kế của gia chủ. Trong bốn năm ấy, đủ thứ chuyện trên trời rơi xuống đã đẩy tôi lên chức Trưởng phòng Thanh tra vốn chẳng thuộc về mình, để rồi phải đối đầu với ba tên khốn kia ngót nghét hai năm trời.

Giao tiếp với người bình thường giờ đây đã trở thành một kỹ năng xa lạ. Chuyện này không được tính là tai nạn lao động sao? Nếu là một công ty “đen”, người ta còn có thể tố cáo với chính quyền, chứ nếu cả cái đất nước sử dụng công chức này cũng là một “quốc gia đen” thì biết kêu than với ai đây...

Mang tâm trạng phức tạp, tôi thầm thở dài rồi lặng lẽ đi theo người thư ký đến nơi mình sẽ ở. Căn phòng này từng được các thanh tra cấp Trưởng khoa sử dụng nên trông cũng không đến nỗi nào.

“So với địa vị của vị Thanh tra thì căn phòng này có hơi tồi tàn, nhưng hiện tại không còn phòng trống nào khác. Chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp một phòng khác nhanh nhất có thể...”

“À, không cần đâu. Tôi rất hài lòng.”

Tôi vừa mới nghĩ phòng này ổn mà cô ấy nói vậy khác nào tạt gáo nước lạnh vào mặt. Tôi xua tay ra hiệu không sao với người thư ký đang định tiếp tục cúi đầu rồi để cô ấy trở về Tòa nhà chính. Cứ giữ cô ấy ở lại thì chắc cũng chỉ tổ thêm vướng bận. Dù sao đi nữa, một thanh tra cấp Trưởng phòng đến để thanh trừng học viện thì đáng sợ đến nhường nào chứ.

Nhưng tôi có muốn đến đây đâu, muốn trách thì hãy trách vị Bộ trưởng ấy. Lão già đó vốn đã đủ trường thọ nhờ những lời tôi nguyền rủa, giờ chắc sắp thành bất lão trường sinh luôn rồi.

Liệu bây giờ bắt đầu ca tụng Bộ trưởng thì có khiến ông ta đột tử được không nhỉ? Mang theo suy nghĩ đó, tôi ngồi xuống mép giường. Dù đã quan sát học viện và gặp được nữ chính Louise, nhưng phải đến bây giờ tôi mới thực sự cảm nhận được rằng mình đã tới nơi này. Cảm giác y hệt như khi vừa vào trại huấn luyện, ngồi trên giường trong phòng sinh hoạt chung rồi mới thấm thía chuyện nhập ngũ. Chết tiệt thật.

Dù sao đi nữa, từ ngày mai tôi phải bắt đầu cuộc sống tại học viện với tư cách là một thanh tra. Phải bắt đầu... nhưng...

‘Chết tiệt.’

Nghĩ đến những việc phải làm ở học viện, tôi thấy tương lai thật mờ mịt. Công việc chính của thanh tra vốn là điều tra tài chính, chỉ cần xem qua vài lần là xong. Vốn dĩ, nhiệm vụ thanh tra dù có kéo dài nhất cũng chỉ mất một tuần, chẳng có gì to tát cả.

Hơn nữa, học viện này do tầm quan trọng của nó nên ngày thường cũng bị soi xét kỹ càng, thành ra có thanh tra cũng chẳng moi ra được gì. Chẳng phải tự nhiên mà có lời đồn rằng các thanh tra tiền nhiệm đến đây chỉ để hợp pháp hóa việc gác lại công việc và lười biếng một thời gian.

Nhưng tôi thì không nằm trong trường hợp đó.

‘Louise, Erich, Ainter, Rutis, Rater, Tanian.’

Dù trong số này có một tên gián điệp chung dòng máu, nhưng tóm lại, tôi phải giám sát sáu người này vô thời hạn. Vấn đề là giám sát bằng cách nào đây.

Trước tuyên bố nhập học đột ngột của các nhân vật chủ chốt từ ba quốc gia, Bộ Ngoại giao của cả ba bên đã khóc cạn nước mắt, khẩn thiết gõ cửa Bộ Ngoại giao Đế quốc hòng tìm cách bảo vệ người của mình. Họ thậm chí còn đưa ra yêu cầu vô lý là gửi lực lượng quân sự của mình vào lãnh thổ Đế quốc, và dĩ nhiên Đế quốc đã đáp lại rằng: “Trò hề chấm dứt tại đây.” Chuyện đó là bất khả thi, trừ khi toàn bộ Bộ Ngoại giao cùng nhau phê thuốc.

Thế nhưng, với an nguy của hoàng gia và ứng cử viên Thánh Nhân tiềm năng đang bị đe dọa, Bộ Ngoại giao ba nước đã mất hết lý trí. Họ kiên trì, thảm thiết tìm cách thỏa hiệp. Phía Bộ Ngoại giao Đế quốc, với cảm giác như bị lũ trẻ con bấm chuông trêu chọc suốt buổi sáng Chủ nhật, cuối cùng đã cho phép một lực lượng nhỏ đồn trú tại học viện với điều kiện phải nộp danh sách, đồng thời rút bớt một phần quân đội Đế quốc. Nhìn vào danh sách mà Bộ trưởng Ngoại giao đưa, tôi còn thấy có cả vài thành viên của Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia và Thánh Kỵ sĩ đoàn. Chuyện này không phải đùa.

‘Mấy tên đó chỉ có quân số là “nhỏ” thôi.’

Năng lực chiến đấu của chúng tuyệt đối không phải là thứ mà một lực lượng nhỏ có thể bì được.

Do đó, Đế quốc cũng nhân tiện rút bớt quân số và thay thế hoàn toàn bằng một đội quân tinh nhuệ, ít người hơn nhưng triệt để hơn lực lượng mà ba nước gửi đến. Dù sao thì lý do của Đế quốc là họ đã giảm số lượng theo yêu cầu của ba nước. Nếu không phục thì cũng đành chịu, kẻ nắm đằng chuôi là Đế quốc cơ mà.

Thông qua cái gọi là “sự nhượng bộ” lần này, Bộ Ngoại giao đã có thể điều chỉnh một số điều khoản trong hiệp ước mà họ đã giằng co với ba nước từ trước theo hướng có lợi hơn. Nhưng mà tức thật. Kẻ bị bán đi là tôi, tại sao lũ khốn ở Bộ Ngoại giao lại là người mở tiệc ăn mừng chứ?

Dù sao, điều quan trọng là có nhiều lực lượng của ba nước, dù là thiểu số, đang đồn trú tại học viện. Bọn họ chắc chắn cũng đã nhận ra rằng đợt thanh tra lần này khác với những lần trước, và cũng biết rằng Đế quốc đã lợi dụng danh nghĩa thanh tra định kỳ để nhét thêm lực lượng vượt quá thỏa thuận.

Một kẻ như vậy lại lảng vảng giám sát các nhân vật quan trọng của đất nước họ ư? À, chuyện này thì đến tôi cũng không chịu nổi. Người chịu trách nhiệm hộ vệ có thể sẽ chạy đến túm cổ áo tôi ngay lập tức.

‘Với lại, số lượng quân lính quả thật đã giảm...’

Dù đã chuyển thành lực lượng tinh nhuệ và gần như không tổn thất về sức mạnh chiến đấu, nhưng sự thật là quân số đã giảm. Dù có là siêu nhân thì cũng chỉ có một thân một mình. Trừ khi có thuật phân thân, nếu không sẽ có những tình huống không thể xoay xở kịp.

May mắn là lực lượng đồn trú tại học viện trước đây vốn ở trạng thái dư thừa, nên dù lần này có rút quân thì vẫn giữ được đội hình tươm tất. Vấn đề là những mâu thuẫn nảy sinh do việc cắt giảm đột ngột này cũng là thứ tôi phải để mắt tới.

“Chó má thật.”

Mọi thứ đã được sắp đặt rõ ràng. Tôi cứ mơ hồ nghĩ đây là một công việc tệ hại, và giờ thì nó đúng là một công việc tệ hại một cách cụ thể.

Tôi bất giác thở dài. Nhưng dẫu sao, với sự hiện diện của lực lượng Đế quốc, ba nước và đội ngũ giảng viên, bản thân học viện sẽ không xảy ra vấn đề gì, trừ khi có những kẻ điên rồ quyết tâm lao đầu vào đây. Cuối cùng, vấn đề lại quay về với bộ sáu kỳ diệu kia.

...Thành thật mà nói, trong sáu người đó, Erich là người có đẳng cấp thấp nhất, nên cứ coi như là bộ năm thôi cũng được nhỉ? Dù là em trai mình, nhưng sự thật rành rành ra đó thì biết làm sao.

Rốt cuộc, việc tiếp cận năm người họ một cách tự nhiên là vấn đề then chốt. Nhưng hiện tại, chẳng có cách nào để tiếp cận mà không bị ba nước kia nghi ngờ. Trong giờ học, việc hộ tống có lỏng lẻo hơn, nhưng với tư cách thanh tra, tôi cũng chẳng có lý do gì để đến gần các học viên đang trong lớp. Thanh tra học viên ư? Này em, tôi là thanh tra, cho kiểm tra ví tiền một chút được không? Ôi, đúng là một thằng điên.

Hết cách rồi. Tạm thời chỉ có thể quan sát từ xa và chờ đợi thời cơ. Cuối cùng, đi đến một kết luận chẳng khác nào tạm gác lại, tôi ngả lưng xuống giường. Liệu có chuyện gì phát sinh để mình có thể tiếp cận một cách hợp pháp không nhỉ?

***

Tuần thứ hai của học kỳ mới. Đây là thời điểm các tân học viên phải lựa chọn và gia nhập một trong vô số câu lạc bộ tại học viện. Dĩ nhiên, vì phần lớn học viên là con cháu quý tộc, nên việc tham gia câu lạc bộ chủ yếu nhằm mục đích xây dựng các mối quan hệ hơn là vì sở thích đơn thuần.

Thậm chí, thông qua danh nghĩa tiền bối trong câu lạc bộ, họ còn có thể kết giao với các quý tộc đã tốt nghiệp, biến câu lạc bộ trở thành một vũ đài xã giao khác bên trong vũ đài xã giao khổng lồ mang tên học viện.

Với Louise, một người đơn thuần yêu mến mọi người, những chuyện phức tạp đó không nằm trong tầm cân nhắc của cô. Việc bạn bè ở nhiều khối lớp khác nhau tụ tập tại một nơi để cùng nhau tận hưởng sở thích chung là điều khiến trái tim cô vô cùng rung động. Kể từ khi tình cờ nghe cha mình kể về các câu lạc bộ, Louise đã vô cùng mong đợi.

Tuy nhiên, có lẽ đây là trò đùa của số phận muốn trêu chọc Louise chăng? Khi biết rằng ngoài việc gia nhập, người ta còn có thể thành lập câu lạc bộ mới, Louise đã cố gắng thực hiện nhưng lại vấp phải một bức tường. Để thành lập câu lạc bộ, cần có ba học viên và một người cố vấn. Louise đã nghĩ rằng việc tập hợp ba người là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng cô đã thất bại.

Dù cô đã ngỏ lời với những người bạn, bao gồm cả Irina, nhưng câu trả lời nhận lại là họ đều đã gia nhập các câu lạc bộ khác. Dù yêu quý Louise đến đâu, họ cũng không thể từ bỏ câu lạc bộ, nơi thực hiện vai trò xã giao của một quý tộc. Dĩ nhiên, nếu đó là một việc hệ trọng đối với Louise, họ sẽ cân nhắc, nhưng đây chẳng phải chỉ là một câu lạc bộ thôi sao?

“Louise này, hay chúng ta cứ tham gia một câu lạc bộ khác đi?”

Người duy nhất chấp nhận lời mời của Louise, Erich, lên tiếng, khiến Louise buồn bã cúi đầu. Giá như cô không biết rằng có thể thành lập câu lạc bộ mới, thì đã không thất vọng đến thế này.

“Nhưng mà... tớ thực sự muốn lập câu lạc bộ làm bánh cơ...”

Đôi mắt xanh trong veo như bầu trời của cô khẽ ngấn lệ. Nhìn thấy cảnh đó, Erich cảm thấy xót xa nhưng biết làm thế nào. Chẳng lẽ cậu lại có thể ghi “E” và “rich” vào danh sách thành viên được sao. Và rồi, như thể đã trêu chọc đủ rồi, ông trời đã ban xuống một chiếc búa để phá vỡ bức tường.

“Tiểu thư Louise. Cậu đã tìm đủ thành viên cho câu lạc bộ chưa?”

Một vị công tử với mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt màu tím tượng trưng cho Hoàng thất. Tam hoàng tử Ainter, người mà Carl đã cố sống cố chết né tránh vào buổi sáng, tiến lại gần Louise.

“A, thưa Hoàng tử Điện hạ!”

“Thần xin ra mắt Điện hạ.”

Khi Louise và Erich vội vàng đứng dậy hành lễ, Ainter mỉm cười ngăn lại.

“Đừng làm vậy. Đây chẳng phải là học viện, nơi mọi người đều học tập với tư cách bình đẳng sao?”

Dĩ nhiên, trên danh nghĩa thì các học viên trong học viện đều bình đẳng, nhưng đó là một điều khoản hữu danh vô thực, chẳng khác nào điều khoản học viện là nơi trung lập tuyệt đối. Cuộc sống ở học viện chỉ kéo dài ba năm, nhưng cuộc đời sau khi tốt nghiệp lại kéo dài hàng chục năm... Mặc kệ những điều đó, Ainter liếc nhìn đơn đăng ký thành lập câu lạc bộ và mỉm cười khi thấy danh sách vẫn chỉ có hai cái tên.

“Thật may mắn, tính cả tôi vào là vừa tròn ba người.”

“Hả...?”

Nghe câu nói đó, đôi mắt Louise thoáng mở to, và Erich cũng ngạc nhiên nhìn Ainter. Chẳng màng đến ánh mắt của cả hai, Ainter dùng bút của mình tự tay viết tên vào đơn đăng ký.

Mãi đến lúc đó, Louise mới nở một nụ cười rạng rỡ, và Ainter mỉm cười hài lòng khi thấy nụ cười của cô. Tam hoàng tử Ainter cũng chỉ là vật tế thứ hai bị mê hoặc bởi thứ “bả mèo” mang tên Louise mà thôi.

Cứ như vậy, Louise, cô gái có mái tóc hồng quyến rũ, vui vẻ tươi cười cầm đơn đăng ký thành lập câu lạc bộ và chạy đi. Chướng ngại vật lớn nhất là thành viên đã được giải quyết, giờ chỉ cần tìm cố vấn nữa là xong.

‘Mình sẽ tìm thấy nhanh thôi!’

Thật may mắn, có rất nhiều giảng viên yêu quý cô. Trong số những người đó, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được một người chịu làm cố vấn. Louise tin là vậy. Cô đã mải mê tưởng tượng ra cảnh mình vừa vui vẻ làm món bánh mình yêu thích, vừa chia sẻ những món ăn vặt tự làm cho bạn bè.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận