• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 07 - Đến học viện (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,544 từ - Cập nhật:

Vì đã lâu không đi xe ngựa, lại thêm con đường quá đỗi gập ghềnh, Carl cảm thấy bữa ăn trong bụng đang chực trào ra ngoài. Vị Phó Hiệu Trưởng, chẳng hay biết gì, vẫn đẫm mồ hôi dẫn đường cho anh, đúng lúc bình minh ló dạng, khi các học viên của học viện bắt đầu thức giấc chuẩn bị đến lớp.

Bên ngoài, dòng người vội vã mở hàng quán, bắt đầu một ngày làm lụng, còn bên trong, các học viên sửa soạn cho giờ lên lớp. Một ngày mới tại học viện rộng lớn đã bắt đầu.

Ánh nắng len qua rèm cửa, khẽ mơn man trên gương mặt cô gái. Cô ấy khó chịu trở mình, nhưng cuối cùng đành chịu thua mà mở mắt. Bởi lẽ, vệt nắng tinh quái ấy cứ như một chiếc đồng hồ báo thức, thúc giục cô ấy phải rời giường.

Cô gái đang cuộn mình trong tấm chăn trắng bỗng vùng ra, rồi bất chợt rùng mình khi cơn gió lạnh sớm mai ùa vào người. Lễ nhập học đã qua được mười ngày, nhưng tiết trời giữa tháng ba vẫn còn vương lại cái se lạnh của buổi sớm.

“Oa~”

Ngược lại, cái lạnh đột ngột dường như đã giúp cô gái tỉnh táo hẳn. Cô ấy cẩn trọng ngồi dậy vươn vai. Dù vẫn còn khá nhiều thời gian trước giờ học, nhưng nếu cứ đủng đỉnh thì chẳng mấy chốc sẽ muộn mất.

Trong mười ngày qua, cô ấy đã suýt trễ học đến hai lần, thế nên càng phải cẩn thận hơn. Sau khi sửa soạn nhanh chóng nhưng chỉn chu, cô gái ngắm mình lần cuối trong gương, hài lòng gật đầu rồi đứng dậy.

“Hôm nay cũng cố lên nào!”

Cô gái sở hữu một sự hoạt bát khiến người khác khó dám nhìn thẳng, một nguồn năng lượng rạng rỡ khó ai bì kịp. Vô cùng rạng rỡ.

“Hừm hưm, hứm hừm♪”

Dù chẳng giống tiếng ngâm nga cho lắm, nhưng cô gái, chủ nhân của những âm thanh đó, vẫn quả quyết đó là tiếng huýt sáo khi cô ấy nhẹ nhàng cất bước. Mái tóc dài màu hồng khẽ lay động theo từng nhịp chân, tựa những cánh hoa anh đào sớm nở đang tung bay trong gió. Đôi mắt lấp lánh của cô ấy trong veo một màu xanh biếc, hệt như bầu trời không một gợn mây.

Những người qua đường ngoái lại nhìn vì âm thanh lạ lẫm ấy hẳn sẽ gật gù thừa nhận rằng mình vừa được nghe tiếng huýt sáo. Bởi lẽ, sự hoàn hảo của một giai điệu nằm ở chính gương mặt người thể hiện nó.

“Louise!”

Nghe có người gọi tên, Louise, cô gái tóc hồng đang ngâm nga, liền quay đầu lại. Nhận ra người gọi, cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ.

“Irina!”

Louise vui mừng chạy đến khoác tay Irina, cứ như thể vừa gặp lại bạn thân sau bao năm xa cách. Dĩ nhiên, hai người họ nào có xa cách lâu đến thế, bữa tối hôm qua còn dùng cùng nhau. Dù sao đi nữa, khi đôi bạn thân nhập hội, tốc độ di chuyển của họ giảm đi một nửa, và sau đó, đoàn người ngày một đông thêm.

Mỗi khi có ai đó đi ngang và gọi tên Louise, cô bé lại vui vẻ chào hỏi rồi mời họ nhập bọn. Cứ thế, tốc độ của cả nhóm giảm xuống còn một phần ba, một phần tư, rồi một phần năm. Tốc độ di chuyển của Louise ngày một chậm lại, như thể đang đi thẳng qua một vùng bị yểm bùa giảm tốc. Nhưng nào có sao, chẳng ai trong năm người bị giảm tốc độ chung ấy tỏ ra phàn nàn. Vì tình bạn... thì chút muộn học cũng đáng để đánh đổi, phải không?

“Cứ thế này thì trễ học mất. Hôm qua cậu cũng suýt muộn còn gì?”

May mắn thay, vẫn còn một tấm khiên chắn vững chãi giúp Louise không bị trễ học, nhờ đó mà cô vẫn có thể trụ vững đến bây giờ.

“Erich! Chào buổi sáng!”

“Ừ, chào buổi sáng.”

Erich, người vừa được Louise chào, mỉm cười đáp lại. Cậu tự nhiên bước đến gần Louise, và Irina, người đang đứng cạnh cô, tinh ý lùi lại nhường chỗ. Dù có chút ngượng ngùng trước sự tinh ý ấy, Erich vẫn không từ chối mà khẽ đứng vào vị trí bên cạnh Louise.

Irina và ba cô gái còn lại, những người được chứng kiến trực tiếp cảnh tượng này, liền tụm lại thì thầm và khúc khích cười. Vốn dĩ, chuyện tình cảm của mình là một cuộc chiến khốc liệt, nhưng hóng hớt chuyện yêu đương của người khác lại là một thú vui tựa như đứng xem lửa cháy bên kia sông. Đáng tiếc, đây chưa phải là tình yêu mà mới chỉ là sự quan tâm đơn phương, song đôi khi chính vì thế mà lại càng đáng xem hơn.

Để biến sự quan tâm một chiều thành tình cảm song phương, Erich sẽ phải nỗ lực rất nhiều, nhưng đó không phải là điều mà những người ngoài cuộc cần bận tâm. Người nào tha thiết thì ắt sẽ tự mình hành động thôi.

Cuối cùng, đoàn người đã tăng lên sáu thành viên. Thế nhưng, dường như Erich có mang theo bùa tăng tốc nên cả nhóm đã có thể di chuyển nhanh hơn trước. Giữa lúc ấy, tần suất trò chuyện không những không giảm mà còn tăng lên, đó cũng có thể coi là một loại năng lực đặc biệt.

“Erich, cậu có một sợi tóc bạc nè.”

“Tớ chưa tới tuổi đó đâu nhé.”

“Tớ đùa thôi mà. Đó chỉ là sợi chỉ thôi.”

Louise lấy sợi chỉ mắc trên đầu Erich rồi khúc khích cười và thả nó bay theo gió. Để giữ lại chút tự trọng cuối cùng cho Erich đang dần đỏ mặt, Irina quay đi dõi theo hướng bay của sợi chỉ, rồi cô bỗng nghiêng đầu thắc mắc.

“Người đó là ai vậy?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Irina, rồi khi nhận ra cô đang nhìn ai đó, tất cả cũng hướng mắt theo.

“Hình như anh ta không phải học viên hay giảng viên.”

“Kỳ lạ thật. Anh ta là người bên ngoài chăng?”

“Cũng chẳng phải nhân viên nhà trường?”

Anh ta không khoác áo choàng xanh nên cũng chẳng phải nhân viên nhà trường. Ngay lúc những nghi vấn lan ra, Erich, người vừa trấn tĩnh lại được khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, cũng đưa mắt về phía Irina đang nhìn.

“Hả?”

Erich nheo mắt nhìn, rồi khi xác định được danh tính người lạ, cậu kinh ngạc buột miệng thốt lên. Dường như đối phương cũng đã thấy Erich và bắt đầu sải bước về phía cậu.

Louise liền hỏi Erich. Phản ứng của cậu cho thấy cậu có quen người kia, và người đó cũng tiến thẳng đến chỗ Erich ngay khi vừa trông thấy cậu.

Dù Louise đã hỏi, Erich vẫn không thể trả lời. Rõ ràng đó là người mà cậu biết, nhưng cũng là người không thể nào có mặt ở đây được. Một người luôn than vãn không có đủ thời gian về nhà, sao có thể xuất hiện tại học viện xa xôi này chứ? Cú sốc khi nhìn thấy một người không nên ở đây lại đang hiện diện ở một nơi không nên đến, thật khó để trấn tĩnh lại ngay được.

Trong lúc đó, người lạ mặt đã tiến đến ngay trước mặt họ và dừng lại, nhìn Erich rồi lên tiếng.

“Đã lâu không gặp. Em còn khỏe chứ?”

***

May mắn thay, trước khi dạ dày kịp biểu tình và phơi bày tất cả, tôi đã tìm được nhà vệ sinh. Sau khi giải quyết xong xuôi, bụng dạ cũng đã yên ổn hơn nhiều. Thật tình, trước giờ có ai chê tôi yếu đuối đâu, cớ sao lại ra nông nỗi này.

Dạo gần đây tôi chỉ ru rú trong phòng làm việc, thành ra đã lâu không được thấy ánh mặt trời. Đã vậy còn lâu lắm mới đi xe ngựa, xui xẻo thay con đường lại quá tệ, lại còn phải đi nhanh nên xe xóc nảy kinh khủng. Trong tình trạng đó, vẫn phải ăn uống nên dù bụng dạ không ổn, tôi cũng đành cố nuốt.

Ừm, thế thì cũng đủ lý do rồi.

Sau khi tự kiểm điểm xong, tôi bước ra khỏi Tòa nhà chính và ngắm nhìn khuôn viên học viện. Dù muốn hay không... à không, là cực kỳ không muốn, nhưng tôi vẫn phải ở lại đây trong vài tháng tới. Học viện này rộng kinh khủng, nên phải nắm rõ cấu trúc của nó mới được.

Khi có việc gấp cần đi đâu đó mà lại bị lạc đường thì còn gì mất mặt hơn. Chắc chắn bằng cách nào đó tin tức này sẽ đến tai vị Bộ trưởng và tôi sẽ bị đem ra làm trò cười. Nào là Trưởng phòng Thanh tra mà lại đi lạc. Mới hình dung thôi mà đã điên tiết như thể nghe thấy thật rồi.

Tôi vuốt tóc rồi tiến về phía tòa nhà trông có vẻ gần nhất. Tưởng tượng thôi đã thế, nếu nghe thấy thật chắc còn tức điên hơn. Tôi không thể chấp nhận một tương lai như vậy, nên phải nhanh chóng nắm bắt cấu trúc nơi này. Sẽ thật hoàn hảo nếu lúc tôi đi lòng vòng không trùng với giờ đến trường của đám học viên.

‘Mình nên làm gì đây?’

Tôi có thể nghe thấy tiếng học viên lầm bầm khi trông thấy tôi. Đột nhiên có người lạ xuất hiện thì đây là phản ứng tất yếu thôi. Cuối cùng, tôi quyết định quay lại Tòa nhà chính để tránh mặt cho đến khi giờ vào học kết thúc. Và chính lúc đó, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng khá ấn tượng.

“Có chuyện gì đây?”

Trong khi mọi người tụ tập theo nhóm ba người là cùng, thì lại có một nhóm tụ tập đến sáu người. Tệ hơn nữa, tỉ lệ nam nữ lại chênh lệch một cách thảm hại. Một chọi năm, không biết cậu trai kia là ai nhưng cũng ghê gớm thật...

‘Nhưng đó là em trai mình mà.’

Thằng khốn. Anh trai nó thì đang khổ sở vật vã ở đây, còn nó thì lại thản nhiên tận hưởng cái ước nguyện cả đời của anh mình, lại còn hẹn hò yêu đương. Còn đáng ghét hơn cả tên Trưởng khoa 2. Vừa hay Erich cũng đã nhận ra tôi, mặt nó cứng đờ. Tốt lắm, đến lúc xử lý nó rồi.

Tôi sải bước nhẹ nhàng hơn hẳn về phía Erich. Sao càng lại gần, đồng tử của nó càng run rẩy thế nhỉ. Lạ thật, từ trước đến nay nó cứ hay khúm núm trước mặt tôi, dù tôi có làm gì bắt nạt nó đâu.

“Đã lâu không gặp. Em còn khỏe chứ?”

“V-vâng. Còn anh thì sao?”

Tôi định nói ‘vẫn tồi tệ như mọi khi’, nhưng vì có nhiều tai mắt xung quanh nên tôi đành nuốt ngược vào trong. Thật xấu hổ khi phải than vãn về cuộc sống công chức trước mặt những học viên lần đầu gặp mặt.

Tôi đưa mắt về phía năm người đang túm tụm lại, họ lúng túng cúi đầu chào. Chắc qua đoạn đối thoại vừa rồi, họ cũng đã biết tôi là anh trai của bạn mình. Tuy nhiên, có một người nổi bật lên vì không hề tỏ ra chút ngượng ngùng nào.

“Chào anh! Anh là anh trai của Erich à?”

Một người trông quá năng động không giống như đang chào hỏi vì phép lịch sự thông thường. Nếu đây là truyện tranh, chắc hẳn sẽ có hiệu ứng “lấp lánh-” bên cạnh mắt cô bé.

Mắt xanh, tóc hồng, vô cùng hoạt bát. Một phong cách đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý.

...

...?

Mà sao lần đầu gặp mà lại có cảm giác quen thuộc đến lạ?

Một cảm giác déjà vu kỳ lạ khiến tôi nhìn chằm chằm vào cô gái tóc hồng vừa bước lên phía trước. Hồng... xanh... Có gì đó gợi nhớ nhưng lại mơ hồ quá. Chẳng lẽ trong lúc làm việc, tôi đã xem qua danh sách có kẹp ảnh của cô bé này?

“Đúng vậy. Anh là Carl Krasius. Em là bạn của Erich à?”

Một người khi mà đã giới thiệu bản thân thì việc mình cũng xưng danh là lễ nghi thông thường. Nếu không nhớ ra là ai, chỉ cần nghe tên là được. Ít nhất thì nghe tên gia tộc cũng sẽ giúp tôi đoán ra mình đã thấy ở đâu.

“Vâng, em là bạn của Erich, tên là Louise. Louise Naird!”

“Anh hiểu rồi.”

‘Chết tiệt.’

Cơ thể tôi vẫn bình thản gật đầu, nhưng trong đầu thì đã báo động cấp độ khẩn cấp.

Nghe tên xong là tôi nhớ ra ngay. Louise nhà Nam tước Naird. Tóc hồng, mắt xanh. Một cô gái có khả năng thu hút người khác như chuột lang nước, hay người thổi sáo thành Hamelin. À không, phải là phiên bản người của cỏ bạc hà mèo mới đúng chứ? Tóm lại, đó là một cô gái với thiết lập “được mọi người yêu mến nhờ ngoại hình và tính cách”.

‘Thì ra đây là nhân vật chính.’

Tôi liếc nhìn Erich. Dù cơ thể không cử động gì nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Louise. Và hai má thì ửng hồng một cách kỳ lạ. Thằng khốn kiếp.

“Không chỉ bốn, mà là năm sao...”

“Vâng?”

“Không. Không có gì cả đâu.”

Tôi lỡ nói một chuyện chẳng đáng để nói ra.

Ánh mắt mang một nỗi buồn man mác của tôi lại hướng về phía Erich. Bị tôi nhìn thẳng, nó giật mình, nhưng tôi không thể nào dời mắt đi được.

‘Tội nghiệp thằng bé. Vậy ra em là người yếu nhất.”

Lại còn có một hoàng tử của Đế quốc, hai hoàng tử ngoại quốc, và một ứng cử viên Thánh Nhân sáng giá. Dù có chênh lệch thân phận, nhưng trong học viện, họ vẫn có thể cạnh tranh công bằng. Thế nhưng, trong đội hình đó lại lọt vào cả con thứ nhà Bá tước của Đế quốc ư? À, cái này thì hơi...

Tôi trìu mến vỗ vai Erich. An ủi đứa em trai mà thất bại đã rõ như ban ngày ngay cả trước khi nó kịp đứng ở vạch xuất phát.

Ngay ngày đầu tiên được phái đến học viện, tôi đã gặp nữ chính của nguyên tác. Lại còn là bạn của em trai mình.

Thậm chí, còn là một mối quan hệ bạn bè có vẻ rất dễ dẫn đến cái kết “chúng ta chỉ nên làm bạn tốt của nhau thôi”.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận