Web Novel
Chương 50 - Trưởng phòng rất hài lòng về các người (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,703 từ - Cập nhật:
Bối rối trước lời nói đường đột, Marghetta hồi lâu vẫn chưa thể trấn tĩnh lại. Dù gương mặt cô ấy đã điềm tĩnh hơn, nhưng đôi tai thì vẫn đỏ rực. Tôi không ngờ cô ấy lại vui đến thế chỉ với một lời khen ngắn ngủi, đến mức tôi cảm thấy có lỗi vì đã quá tiết kiệm lời khen bấy lâu nay.
Tôi định từ giờ sẽ khen cô ấy nhiều hơn, nhưng lại chần chừ vì sợ điều đó chẳng khác nào gieo vào lòng Marghetta hy vọng hão huyền. Phải đối xử với cô ấy ra sao, thực sự là một vấn đề vừa phức tạp vừa day dứt.
“V-Vậy thì, chúng ta đi chứ?”
Marghetta dè dặt đưa tay ra và cất tiếng. Tôi đã chờ đợi vì nghĩ rằng nếu mình bắt chuyện trước, cô ấy sẽ lại luống cuống, nhưng may thay, có vẻ như trong lúc đó cô ấy đã kịp trấn tĩnh lại.
“Vâng, chúng ta đi thôi.”
Tôi mỉm cười và nắm lấy tay Marghetta. Việc bạn cặp khoác tay nhau chỉ cần thiết khi vào sảnh tiệc, nhưng thật quá đáng nếu đến cả việc nhỏ nhặt này cũng không chiều theo ý cô nàng. Vốn dĩ, nếu một quý cô đã chủ động đưa tay ra mà lại phớt lờ thì kẻ đó không chỉ là một gã điên thông thường nữa rồi.
“So với một quý cô xinh đẹp, bạn cặp của em trông thật tầm thường. Anh sợ người ta lại cười chê cả em thì phiền.”
So sánh trang phục của Marghetta và của mình, tôi bất giác lo lắng. So với màu đỏ rực rỡ của cô ấy, trông tôi thật u tối. Cũng phải thôi, bộ đồ duy nhất tôi có thể mặc trong các dịp trang trọng chỉ là đồng phục của Phòng Thanh tra.
“Em không nghĩ vậy, liệu có ai dám chế nhạo chúng ta không?”
“Chúng ta đâu biết trong lòng họ nghĩ gì.”
“Em không bận tâm. Dù ai có nhìn thế nào, trong mắt em, thiếu gia Carl vẫn là người tuyệt vời nhất.”
Tôi bất giác bật cười trước dáng vẻ ưỡn ngực nói dõng dạc nhưng đôi gò má lại đỏ ửng của Marghetta. Và khi thấy cô ấy ngượng ngùng cúi đầu trước tiếng cười của tôi, tôi khẽ cắn môi. Vì nếu cười to hơn nữa, có lẽ cô nàng sẽ bỏ chạy mất.
‘Nếu định thế này thì tại sao chứ.’
Chỉ cần tôi phản ứng một chút là đã ngượng ngùng, vậy mà sao cô ấy lại có thể nói ra những lời đường đột như thế. Hóa ra Marghetta là kiểu người có sức bật nhưng lại thiếu sức bền.
Dù sao đi nữa, tôi cũng mở lời để an ủi Marghetta đang xấu hổ. Nếu cô ấy ngượng vì lời mình vừa nói, thì đối phương cũng đáp lại bằng những lời tương tự chắc sẽ ổn thôi.
“Anh cũng thấy lúc này em đẹp hơn bất cứ ai, vậy là chúng ta hòa nhé.”
“Ưưưưư!”
Thấy cô ấy dường như định giật tay ra để bỏ chạy, tôi liền siết chặt hơn, không buông. Suốt quãng đường đến sảnh tiệc sau đó, Marghetta chỉ cúi gằm mặt xuống đất mà không nói một lời.
Marghetta Valenti... chỉ giỏi tấn công, phòng thủ yếu kém... Đã ghi nhớ.
Mà không, nghĩ lại thì khả năng tấn công của cô cũng không hẳn là tốt. Thật đáng tiếc.
Sảnh tiệc không phải là một không gian nằm bên trong tòa nhà nào đó, mà là một công trình được xây dựng riêng biệt chỉ để tổ chức yến tiệc. Điều này cũng dễ hiểu vì nó được xây vào thời đại Apels, đỉnh cao của sự xa hoa. Việc nó không lớn hơn Tòa nhà chính có lẽ là sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại.
Dù vậy, khi tiến lại gần Tòa sảnh tiệc tuy không bằng Tòa nhà chính nhưng vẫn vô cùng đồ sộ, tôi bắt đầu thấy các học viên khác. Họ đi một mình, theo cặp, hoặc tụ tập thành nhóm đông để đến dự tiệc. Nhìn họ trong những bộ cánh lộng lẫy thay vì đồng phục, tôi có cảm giác như đang dạo bước trên phố ở kinh đô chứ không phải trong học viện.
À, nghĩ lại thì khung cảnh kinh đô với tôi cũng xa lạ thật. Vì chẳng mấy khi ra khỏi Phòng Thanh tra nên tôi cũng ít có cơ hội ngắm nhìn phố xá.
“Quả nhiên anh Carl là tuyệt nhất.”
Trong lúc tôi đang ngắm nhìn xung quanh với tâm trạng phức tạp, Marghetta khẽ thì thầm. Rồi cô ấy siết chặt bàn tay mà chính mình đã chủ động nắm lấy, như thể không muốn vuột mất.
“Anh cũng có cùng suy nghĩ như lúc nãy.”
Trước câu trả lời của tôi, Marghetta không cố gắng bỏ chạy mà chỉ gật đầu. Lần này, có lẽ cô áy định hành động đường hoàng hơn vì có nhiều người đang dõi theo.
Nhìn dáng vẻ đó của cô nàng, tôi chợt cảm thấy may mắn. May là Phòng Thanh tra đã hoàn thành công việc một cách thành công, may là tôi đã có thể giải tỏa phần nào gánh nặng trong lòng. Có lẽ vì vậy mà tôi mới có thể đáp lại hành động của Marghetta như thế này.
Nếu buổi tiệc diễn ra sớm hơn một ngày thì sẽ thế nào nhỉ? Ít nhất tôi đã không thể đáp lại hành động táo bạo của Marghetta một cách trọn vẹn như bây giờ. Dĩ nhiên, dù vậy cô ấy vẫn sẽ giữ nụ cười trên môi. Nhưng tôi không thể biết được cô sẽ mang biểu cảm gì ở nơi mình không nhìn thấy.
“Một ngày thật hoàn hảo để dự tiệc.”
“Phì, vậy sao?”
Trước lời lẩm bẩm vu vơ của tôi, Marghetta mỉm cười hưởng ứng. Phải, đúng là một ngày hoàn hảo. Một ngày thật mãn nguyện.
Vừa hay, mái tóc hồng của Louise đang bước đến từ xa bay trong gió, tựa như những cánh hoa anh đào được thêu dệt trên bầu trời. Cứ như thể cô nàng biết được tâm trạng của người cố vấn đã nhẹ nhõm hơn hôm qua, và đang đích thân đến để chúc mừng và an ủi vậy.
...Mái tóc hồng?
“Louise?”
Sao em lại đến một mình thế này?
‘Những người khác đâu rồi?’
Anh cứ nghĩ em sẽ đến cùng các thành viên câu lạc bộ chứ?
“Anh ơi!”
Có vẻ Louise cũng đã phát hiện ra tôi, cô hai tay túm lấy tà váy rồi chạy về phía này. Này, mặc bộ đó mà chạy thì làm sao được. Đôi giày cô ấy đang mang chắc cũng không phải là đôi thường ngày.
Trong khoảnh khắc, một viễn cảnh hiện ra trong đầu tôi, về tờ báo của câu lạc bộ báo chí học viện với dòng tít: ‘Tiểu thư Louise nhà Nam tước Naird, té ngã trước sảnh tiệc vì hành động thiếu trang nhã...’
“Mar, anh xin phép một lát.”
Trước viễn cảnh chắc chắn và thê thảm đó, tôi vội buông tay Marghetta và lao về phía Louise. Y như rằng, Louise đang chạy tới bỗng loạng choạng rồi chúi người về phía trước. Có lẽ vì hoảng hốt nên cô ấy còn không buông tay khỏi tà váy. Nếu cứ thế này ngã xuống thì sẽ bị thương nặng lắm.
“Định một mình vào phòng y tế trong khi mọi người đang vui vẻ dự tiệc à?”
“C-Chuyện đó...”
May mắn là tôi đã kịp đỡ lấy Louise đang ngã nên cô không bị thương. Cũng may là tôi ở ngay trước mặt, chứ nếu không thì không biết sẽ ra sao. Dù thật ra nếu tôi không ở đây thì có lẽ Louise cũng chẳng có lý do gì để chạy.
Louise đảo mắt lia lịa vì kinh ngạc, rồi cười khúc khích, thoát khỏi vòng tay tôi và đứng thẳng người dậy. Gương mặt cô ấy ửng đỏ, hệt như Marghetta lúc tôi gặp trước ký túc xá.
Tôi không rõ cô ấy xấu hổ vì suýt nữa đã có hành động đáng chê trách trước mặt người khác, hay là vì ngượng khi được một người con trai ôm vào lòng, dù chỉ là để đỡ cô khỏi ngã. Cũng có thể là cả hai. Đối với một tiểu thư quý tộc, cả hai tình huống đều đáng xấu hổ cả.
“Cảm ơn anh.”
“Giày cao gót như vậy mà em còn chạy?”
“Em, em xin lỗi...”
Mặc cho lời cảm ơn của Louise, tôi vẫn hơi cau mày. Thấy cô tiu nghỉu cúi đầu, tôi định thôi, nhưng nghĩ đến việc cô ấy suýt bị thương nặng thì mắng một trận ra trò mới là đúng. Hội trưởng câu lạc bộ mà bị thương ngay khi tôi ở gần, một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Nhưng nhờ có anh mà em vẫn an toàn, nên không sao đâu?”
“Em muốn bị mắng thêm một trận nữa trước khi vào sảnh tiệc à?”
“Em xin lỗi mà...”
Vì cô ấy nói những lời vô lý, tôi đã định véo môi cô như thường làm với Trưởng khoa 1, nhưng rồi lại thôi. Dù sao đây cũng là lần đầu cô mắc lỗi, mắng mỏ quá nhiều cũng không hay.
Cuối cùng, tôi chỉ nói một câu sáo rỗng rằng sau này phải cẩn thận hơn rồi cho qua chuyện. Dù gì thì bình thường cô ấy cũng không phải là người hay phạm phải những lỗi lầm như thế này. Cứ cho là hôm nay em vui mừng vì thắng hội chợ nên mới phấn khích như vậy đi.
“Mà sao em lại đi một mình? Anh không nghĩ em lại đến mà không có các thành viên câu lạc bộ đi cùng đấy.”
“Nếu đi cùng nhau, em sợ mọi người sẽ phải đợi em rất lâu. Nên em đã bảo họ đi trước.”
Đúng là con gái thường mất nhiều thời gian chuẩn bị hơn con trai. Nhìn bộ váy mà Louise đang mặc, có lẽ cô ấy cũng đã rất vất vả để mặc vào.
“Đẹp lắm. Em hợp với màu hồng thật đấy.”
Tôi gật đầu khi nhìn bộ váy hồng gần như là biểu tượng của Louise. Ngay cả trước khi chuyển sinh, tôi cũng chưa từng thấy ai hợp với màu hồng đến vậy.
“Thiếu gia Carl?”
Trong lúc tôi đang ngắm nhìn Louise mỉm cười vui sướng trước lời khen của mình, giọng nói của Marghetta vang lên từ phía sau.
‘Thôi rồi.’
Mình đến đây với tư cách là bạn cặp của cô ấy mà lại bỏ mặc cô quá lâu. Tôi vội vàng quay lại thì thấy Marghetta đang nheo mắt nhìn tôi và Louise xen kẽ.
***
Thấy tiểu thư Louise được ôm trong vòng tay của anh Carl, tôi đã suýt chút nữa xông ra.
‘Mình, mình còn chưa được ôm lần nào mà...!’
Nhưng tôi đã cố gắng kìm nén. Gia tộc Valenti luôn thưởng phạt phân minh. Công và tội phải được xét đoán rõ ràng.
Công của câu lạc bộ làm bánh là đã chiến thắng, giúp cố vấn Carl có thể tham dự yến tiệc, còn ‘tội’ là được anh ôm vào lòng. Chiếc cân vốn đang thăng bằng nay đã nghiêng về phía công, nhất là khi xét đến trách nhiệm của anh Carl phải quản lý câu lạc bộ hết mình. Phải rồi, hành động của anh hoàn toàn là vì trưởng câu lạc bộ. Đó là một tình huống bất khả kháng, xuất phát từ sự dịu dàng của anh ấy.
Sau một hồi đắn đo, tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại khi kết luận rằng công của tiểu thư Louise lớn hơn. Nhưng tôi vẫn có chút tủi thân khi anh Carl cứ mải nói chuyện với tiểu thư Louise mà bỏ mặc tôi, bạn cặp của anh.
“Thiếu gia Carl?”
Tôi cất tiếng gọi anh Carl với tất cả nỗi hờn dỗi, và anh quay lại nhìn tôi với vẻ mặt áy náy.
‘Anh ấy cũng biết mình sai rồi.’
Nếu vậy thì có thể bỏ qua. Việc thể hiện lòng khoan dung với người biết thừa nhận lỗi lầm không có gì là khó. Quả nhiên, anh Carl hành động vì câu lạc bộ, còn người anh ưu tiên vẫn là tôi.
“Lâu rồi không gặp, tiểu thư Louise. À, tôi đã nghe tin rồi. Chúc mừng em chiến thắng nhé.”
“Cảm ơn tiền bối.”
Tôi nhìn tiểu thư Louise đang cúi đầu chào rồi lại chuyển ánh mắt sang anh Carl. Nhìn thấy anh đang gượng gạo nhếch mép cười, tôi cảm thấy hài lòng. Anh Carl đang để ý đến sắc mặt của tôi.
Tôi khẽ đưa tay ra, anh Carl liền tiến lại và nắm lấy tay tôi lần nữa. Tôi vô cùng mãn nguyện.
“Tiểu thư Louise, em đến một mình sao?”
“À, vâng. Em sợ mình chuẩn bị lâu sẽ phiền mọi người nên đã bảo họ đi trước.”
“Vậy à.”
Rồi tôi liếc sang kiểm tra biểu cảm của anh Carl đang đứng bên cạnh, thấy anh đang nhìn tiểu thư Louise với ánh mắt lo lắng. Có vẻ anh đang bận tâm đến việc bỏ mặc trưởng câu lạc bộ mà mình phụ trách, nhất là khi cô ấy vừa suýt ngã. Dù bây giờ không sao, nhưng biết đâu cô ấy đã bị trật mắt cá chân rồi thì sao.
“Vậy chúng ta cùng vào trong nhé?”
“Dạ?”
“Mar?”
Có lẽ vì lời nói của tôi quá bất ngờ nên cả hai đều phản ứng đầy nghi hoặc. Chắc chắn là bất ngờ rồi.
‘Nhìn xa trông rộng mới là điều quan trọng.’
Dù sao thì anh Carl cũng đã nằm trong tay mình rồi, không cần phải làm quá lên. Ở học viện, anh Carl và tôi sẽ thành một đôi. Đó là tương lai đã được định sẵn, không khác gì định mệnh.
Ngược lại, những hành động thái quá, sự kiểm soát và ghen tuông quá mức có thể khiến anh Carl ghét tôi. Điều đó là không thể được. Tôi không thể để những hành động nhỏ nhặt làm mình mất điểm trong mắt anh Carl, người sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời.
‘Phải thể hiện sự khoan dung.’
Tình hình hiện tại là anh Carl vừa lo lắng cho tiểu thư Louise, vừa cảm thấy có lỗi với tôi. Trong hoàn cảnh đó, tôi lại là người chủ động đưa tay ra giúp đỡ tiểu thư Louise? Ừm, đây là việc sẽ khiến anh Carl cảm động. Chắc chắn sẽ có tác dụng với anh ấy.
Sự khoan dung khi không trách móc dù anh đã lơ là trong chốc lát, sự khoan dung khi chủ động giải quyết giúp anh một việc khó xử, và sự khoan dung khi tỏ ra không hề bận tâm đến tất cả những điều đó.
‘Một hình ảnh hoàn hảo!’
Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã nghĩ ra được phương án tốt nhất mà không bị cơn giận chi phối. Tôi tự hào và hài lòng về bản thân.
“Mar, em không sao chứ?”
“Dĩ nhiên là em ổn. Bây giờ thì không sao, nhưng biết đâu tiểu thư Louise đã bị thương rồi thì sao?”
“T-Tiền bối...”
Và tôi cũng thể hiện sự quan tâm đến hậu bối nhỏ tuổi hơn mình. Lời nói vừa rồi chắc hẳn đã khiến anh Carl phải thán phục. Tiểu thư Louise cũng có vẻ cảm động, mắt long lanh.
“Phì, nếu anh thực sự thấy có lỗi... thì liệu lát nữa ở buổi tiệc có thể khiêu vũ cùng em một bài được không?”
“Nếu chỉ có vậy mà em đã thấy ổn thì bao nhiêu bài cũng được.”
Và tôi đã tự nhiên có được lý do để khiêu vũ cùng anh Carl.
‘Phì phì phì...’
Thật hoàn hảo.


0 Bình luận