Web Novel
Chương 22 - Bề trên hạ lệnh, kẻ dưới phải theo (4)
0 Bình luận - Độ dài: 2,783 từ - Cập nhật:
Một cánh anh đào khẽ khàng đáp xuống chiếc bánh quy tôi đang cầm. Tôi nhẹ nhàng thổi, cánh hoa liền thuận gió bay lên, lượn lờ giữa không trung rồi hòa vào những cánh hoa khác, dệt nên một cơn mưa phớt hồng.
‘Đẹp thật.’
Chẳng biết đã bao lâu rồi tôi mới lại có dịp ngắm hoa anh đào thế này. Vốn dĩ tôi cũng chẳng phải người hứng thú với việc thưởng hoa. Tôi lặng ngắm cơn mưa hồng ấy, đoạn cắn một miếng bánh. Bánh quy cũng ngon đấy chứ.
Tôi khẽ liếc nhìn các thành viên trong câu lạc bộ. Ai nấy đều đang cầm một chiếc bánh sandwich hoặc bánh mì nướng. Xem ra mấy món đó khá hợp khẩu vị của những người kén ăn kia, trông họ vẫn điềm nhiên thưởng thức chứ chẳng hề nhăn mặt. Bánh mì thì ăn ngon lành thế, sao bánh quy lại không nhỉ?
Nhờ vậy mà toàn bộ số bánh quy của Louise, thứ chẳng ai đụng đến, nghiễm nhiên trở thành phần của tôi. Năm con người kia kiên quyết không ăn đã đành, nhưng Louise vẫn bền bỉ làm bánh mỗi ngày mới thật đáng nể. Lẽ nào chỉ cần có một người chịu ăn là đã đủ lý do để tiếp tục hay sao? Một niềm tin thật đáng kinh ngạc.
Đúng lúc ấy, một cánh hoa đang nhảy múa giữa không trung bỗng vương trên mái tóc của Louise. Nhìn thế này mới thấy, tóc cô ấy đúng là mang màu hoa anh đào thật. Ngay cả trong thế giới mà người ta tự hào với đủ loại màu tóc phóng khoáng này, một mái tóc hồng thuần khiết như vậy cũng thuộc dạng hiếm có.
“Cứ ngỡ hoa và tỷ muội là một, nào ngờ đến giờ tôi mới thấu rằng đối phương vốn khác nhau.”
‘Lạy Chúa tôi.’
Tôi lặng lẽ quay đi khi thấy Tanian vừa nói vừa vươn tay định gỡ cánh hoa trên tóc Louise.
Cậu ta là Tanian, người đã sống cả đời trong Thánh Quốc khép kín. Hẳn là cậu ta chẳng có chút năng khiếu nào với những lời lẽ yêu đương lãng mạn. Ấy thế mà câu nói cậu ta cố gắng nặn ra lại sến súa đến mức này, quả thật khiến người ta phải não nề.
“Cảm ơn cậu.”
Bị nói những lời như vậy ngay trước mặt, Louise có vẻ ngượng ngùng, chỉ biết cười gượng và nói lời cảm ơn. Dù vậy, Tanian vẫn gật đầu đầy mãn nguyện trước phản ứng đó. Tiêu chuẩn hạnh phúc của cậu ta thấp thật đấy. Phải chăng câu “vô dục vô cầu thì đời sẽ an nhiên” chính là để chỉ những người thế này? Dĩ nhiên là tôi không muốn sống như vậy chút nào.
“Đúng là tư tế có khác, cách biểu đạt cũng cổ phong ghê!”
Rutis chẳng biết thấy có gì vui mà vừa cười vừa vỗ mấy cái vào lưng Tanian. Cái đó mà là cổ phong à? Thế định nghĩa “cổ phong” mà tôi biết từ trước đến nay là gì vậy?
“Rutis, cậu đừng trêu cậu ấy nữa.”
Thấy Ainter mỉm cười khuyên can Rutis, tôi mới thấy an lòng. May quá, định nghĩa “cổ phong” mà tôi biết vẫn còn tồn tại. Ha, nhẹ cả người. Dạo này thần kinh căng thẳng quá nên đến một câu nói đùa đơn giản mà tôi cũng không nhận ra.
“Anh Carl, anh không ăn thử món khác sao?”
“Ừm. Anh ăn thế này là đủ rồi.”
Louise đang vui vẻ theo dõi cuộc trò chuyện của các thành viên bỗng quay sang bắt chuyện với tôi. Cô ấy định đưa cho tôi chiếc bánh sandwich đang cầm, nhưng thật sự là thế này đã đủ lắm rồi. Kể từ lúc trải tấm bạt dưới gốc anh đào và bày đồ ăn ra, tôi đã không ngừng ăn bánh quy. Liệu trước khi về lại học viện, tôi có xử lý hết chỗ này được không?
“Mấy món khác cũng ngon lắm mà...”
“Anh thích món này nhất nên không sao đâu.”
Nên đừng dúi thêm cho anh nữa. Cái bụng để ăn một cái bánh sandwich có thể chứa được sáu cái bánh quy đấy...
Tôi vô thức đưa mắt nhìn lên không trung để tránh ánh mắt của Louise. Này, hoa anh đào đẹp ghê.
***
Tôi đăm đăm nhìn anh Carl từ chối bánh sandwich rồi lại đưa bánh quy lên miệng. Có lẽ anh đang mải ngắm hoa anh đào nên không nhận ra ánh mắt của tôi.
‘Chắc là không ngon đâu.’
Tôi cũng không phải đồ ngốc. Tôi biết rõ món bánh quy mình làm chẳng ngon lành gì. Ngay cả các thành viên trong câu lạc bộ, những người luôn tươi cười với tôi, cũng tìm cách lảng tránh một cách gượng gạo mỗi khi thấy chúng.
Dĩ nhiên, không phải tôi thật sự không biết làm bánh. Nếu vậy thì tôi đã chẳng thể dạy mọi người được. Những thứ cơ bản tôi đều làm rất tốt. Chỉ là, tôi muốn vượt qua những điều cơ bản đó để tạo ra một loại bánh quy độc đáo của riêng mình. Vì thế, tôi đã thử nghiệm rất nhiều, và kết quả là cho ra đời vô số sản phẩm thất bại.
Dù vậy, anh Carl trước mắt tôi vẫn luôn ăn hết những thành phẩm đó. Rõ ràng là chúng không ngon, nhưng anh chưa bao giờ tỏ ra khó chịu. Thậm chí, anh còn ăn mỗi ngày như một lời cổ vũ thầm lặng dành cho tôi.
‘Anh ấy là người tốt.’
Như đã từng nói với Erich, tôi luôn nghĩ anh Carl là một người tốt. Dù vẻ ngoài có vẻ lạnh lùng, cộc cằn, nhưng lời nói và hành động của một người sẽ luôn bộc lộ bản chất của họ. Lần đầu tiên gặp anh, ánh mắt anh dành cho Erich khi đó chính là hình ảnh của một người anh trai lý tưởng luôn lo lắng cho em mình.
Tôi đã nghĩ đó chính là bản chất của anh. Một người dù có cẩn trọng đến đâu cũng không thể kiểm soát được những biểu hiện vô thức, và nếu có khả năng diễn xuất đến mức đó thì hẳn anh đã tỏ ra thân thiết với Erich ngay từ vẻ bề ngoài rồi. Một người không giỏi thể hiện tình cảm, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh.
Kể từ đó, tôi không còn nghĩ nhiều về anh nữa. Dù biết anh ở lại học viện vì công việc, nhưng tôi không cho rằng điều đó có liên quan đến mình. Chỉ là một mối quan hệ xã giao, gặp thì chào hỏi nhau. Chỉ dừng lại ở mức đó. Cho đến khi câu lạc bộ được thành lập.
Khi tôi đã vất vả tập hợp đủ ba thành viên tối thiểu nhưng lại không thể thành lập câu lạc bộ vì chẳng tìm được cố vấn, một việc mà tôi tưởng chừng đơn giản. Lúc ấy, tôi đã không thể giấu nổi sự u uất. Câu lạc bộ làm bánh mà tôi hằng mong ước từ trước khi nhập học lại sắp tan thành mây khói một cách vô ích.
“Không cần tìm nữa đâu. Anh sẽ làm cố vấn.”
Khi ấy, anh Carl đã nói sẽ nhận lời làm cố vấn, tôi đã vui mừng biết bao. Nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ, tôi đã cười rạng rỡ đến mức nào, rồi cúi đầu cảm ơn không biết bao nhiêu lần. Trước dáng vẻ đó của tôi, anh chỉ vỗ vai tôi vài cái rồi quay đi.
Cứ như vậy, anh trở thành cố vấn của câu lạc bộ và luôn chăm sóc chúng tôi một cách chu đáo. Dù vậy, anh chưa bao giờ kể công hay tỏ ra mệt mỏi. Anh hành động như thể đó là một việc hiển nhiên phải làm.
Đối với một người như tôi, vốn đã quen nhận được sự quan tâm đến mức ngượng ngùng từ Erich và các thành viên khác, thì hình ảnh anh lùi lại một bước và lặng lẽ dõi theo đã trở thành một niềm an ủi lớn lao. Cảm giác như có một người anh trai đáng tin cậy luôn vững vàng ở phía sau ủng hộ mình, một người mà tôi hằng ao ước từ thuở nhỏ.
Kể từ đó, tôi bắt đầu dõi theo anh Carl với cảm giác như thể mình đã có một người anh trai để nương tựa. Anh làm gì, anh đi đâu. Liệu có việc gì tôi có thể làm để báo đáp anh không.
“Ngon đấy. Đem bán được rồi.”
“Nếu còn thừa thì anh xử lý cho. Bỏ vào đây này.”
Càng như vậy, người nhận được sự quan tâm lại chính là tôi. Anh luôn ăn bánh quy của tôi, có lẽ vì sợ tôi sẽ buồn. Nhờ thế, tôi đã có thêm tự tin và dạo gần đây cũng làm ra được những chiếc bánh khá ổn.
‘...Chắc là, chắc là đã khá hơn trước rồi nhỉ? Một chút thôi cũng được...?’
Anh thì lúc nào cũng khen ngon, nên dù vị có thay đổi tôi cũng chẳng tài nào biết được.
Trong lòng vừa cảm kích vừa áy náy, tôi khẽ mỉm cười, nhưng rồi chuyện ngày hôm qua chợt ùa về khiến tôi bất giác cắn nhẹ môi. Tôi nhớ lại vẻ mặt của anh khi tôi nhắc đến chuyện Irina hỏi về anh, anh đã cố tình lảng đi. Anh như đang che giấu điều gì đó, và cuối cùng vẫn không cho tôi biết.
Giữa người bạn thân nhất và người anh trai mà tôi tin cậy lại có một mối quan hệ mà tôi không hề hay biết, và việc họ không nói cho tôi khiến tôi cảm thấy có chút hụt hẫng. Dĩ nhiên anh không có nghĩa vụ phải nói cho tôi, nhưng tôi không thể ngăn được cảm giác tủi thân này.
Tôi nhìn anh với ánh mắt đầy bất mãn, và có lẽ anh đã nhận ra nên cuối cùng cũng chịu nhìn về phía tôi.
“Sao thế?”
“Cho em một cái bánh quy đi!”
Nghe vậy, anh Carl liền đưa cho tôi chiếc bánh quy mà anh vừa cầm lên. Tôi không dùng tay đón lấy mà cứ thế đưa miệng ra cắn.
Qua đôi mắt đang dao động vì ngỡ ngàng của anh, tôi thấy được hình ảnh của chính mình đang cười tít cả mắt. Chẳng hiểu sao, cảm giác hụt hẫng bỗng tan biến, tâm trạng tôi lại tốt lên hẳn.
***
Trở về ký túc xá của thanh tra sau buổi dã ngoại. Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống giường, thở hắt ra một hơi.
Suýt chút nữa thì tôi đã phải tham gia một cuộc quyết đấu một chọi năm ngay tại nơi dã ngoại. Trò đùa bất ngờ của Louise đã khiến ánh mắt của năm con người kia trở nên sắc như dao. Nếu ánh nhìn cũng có sát thương vật lý, chắc tôi đã đau lắm rồi...
‘Tự dưng em ấy lại làm thế.’
Tôi không thể ngờ Louise lại đột ngột dùng miệng cắn chiếc bánh quy trên tay mình. Nhìn cô ấy cười như vậy, tôi bất giác nghĩ rằng có lẽ chúng tôi đã thân thiết đến mức có thể đùa giỡn với nhau. Đây không hẳn là tin xấu, nhưng khốn nỗi lại có đến năm nhân chứng.
Tôi đưa tay vuốt mặt rồi nằm vật ra giường. Louise vốn dĩ đã hoạt bát theo những cách khó lường từ lâu rồi, có nghĩ nát óc cũng chẳng tìm ra lý do. Dù sao thì ngày mai gặp ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, cô ấy cũng sẽ lại chào tôi đầy năng lượng như chưa có chuyện gì xảy ra mà thôi.
Và ngay khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, quả cầu liên lạc tôi quẳng trên bàn bỗng bừng lên ánh sáng tím.
...? Ánh sáng tím?
“Mẹ kiếp!”
Tôi vội vàng lao đến nhận cuộc gọi từ quả cầu liên lạc. Ngay lập tức, gương mặt của một lão nhân hiện ra chào đón tôi.
—Lâu rồi không gặp, Trưởng phòng Thanh tra. Ta đã sớm nghe tin cậu đang ở học viện, nhưng giờ mới có dịp hỏi thăm. Cậu đã vất vả nhiều rồi.
“Dạ không có gì đâu. Ngài quá lời rồi. Đây là việc tôi nên làm vì Đế Quốc thôi.”
—Quả nhiên. Lòng yêu nước của cậu lúc nào cũng khiến người ta phải cảm thán.
Thấy lão nhân bật cười sảng khoái, tôi cũng gượng gạo cười theo.
Lão nhân vừa liên lạc là người tổng quản mọi công việc liên quan đến Hoàng thất, đồng thời cũng là Bộ trưởng Bộ Nội vụ Hoàng gia, cơ quan đứng đầu trong hệ thống hành chính của Đế Quốc. Nói tóm lại, ông ta là người đứng trên đỉnh của giới công chức Đế Quốc. Phía trên ông ta chỉ còn Hoàng thất, một con trùm cuối thực sự.
Dù theo sơ đồ tổ chức thì ông ta không phải cấp trên trực tiếp của tôi, nhưng việc một người có vai trò như phát ngôn viên của Hoàng thất liên lạc thế này có nghĩa là ý chỉ của Hoàng gia đã được ban xuống. Cái gì đến, cuối cùng cũng đã đến...
—Mà thôi, thấy cậu vẫn khỏe mạnh là ta mừng rồi. Hoàng Thái tử Điện hạ cũng tỏ ra tiếc nuối khi cậu phải đi công tác ở một nơi xa xôi như vậy. Ngài lo rằng cậu sẽ gặp phải bất tiện ở nơi đất khách quê người.
“Ân đức của Hoàng đế Bệ hạ bao trùm khắp Đế Quốc, tôi nào có điều gì bất tiện đâu.”
—Ân đức của Bệ hạ quả thật che phủ khắp thiên hạ, nhưng trật tự của Đế Quốc được duy trì chẳng phải là nhờ công lao của những trung thần như cậu hay sao?
“Ngài quá khen rồi.”
—Haha, quá khen gì chứ. Đây không chỉ là ý kiến của riêng ta, mà chính Hoàng Thái tử Điện hạ cũng đồng tình như vậy. Ngài nói rằng, công lao của cậu vì Đế Quốc là điều tất yếu, nhưng lòng trung thành ấy quả thực rất đáng ngưỡng mộ.
Bộ trưởng Bộ Nội vụ Hoàng gia cười xuề xòa như một ông lão hàng xóm, nhưng tôi cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng sau lưng. Dù đã lường trước, nhưng mệnh lệnh của Hoàng Thái tử lại được truyền đạt một cách trực diện hơn tôi nghĩ.
Ẩn sau những lời thăm hỏi tưởng chừng đơn giản này lại là một ý nghĩa hoàn toàn khác. “Bất tiện” chính là động thái của Tam Hoàng tử Ainter, “trật tự của Đế Quốc” là sự ổn định của Hoàng thất và quyền kế vị, còn “công lao của tôi” được diễn giải thành một cuộc thanh trừng đầy hứng khởi là ra ngay đáp án.
Điều đó có nghĩa là giám sát Tam Hoàng tử, khi cần thiết thì xử lý.
‘Điên mất thôi.’
May mắn là mệnh lệnh này có điều kiện, không phải xử lý ngay lập tức. Điều đó có nghĩa là mọi việc sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào phán đoán của tôi. Có vẻ đã lâu không thấy cảnh đổ máu nên Hoàng Thái tử cũng sinh lòng từ bi rồi.
“Tôi vô cùng khủng hoảng trước những lời có cánh của ngài. Tôi sẽ càng nỗ lực hơn nữa để không phụ sự tin tưởng của Hoàng Thái tử Điện hạ.”
Nghe câu trả lời đó, Bộ trưởng Bộ Nội vụ Hoàng gia mỉm cười gật đầu.
—Lòng trung thành của cậu, ta nhất định sẽ truyền đạt lại cho Hoàng Thái tử Điện hạ.
“Xin cảm ơn ngài.”
—Lão già này đột ngột liên lạc, thật xin lỗi cậu. Thôi cậu nghỉ ngơi đi nhé.
Cuộc gọi kết thúc, quả cầu liên lạc tắt phụt. Tôi khẽ thở dài rồi ném nó lại lên bàn.
‘Hoàng Thái tử cũng lắm chuyện thật.’
Giờ đây, tôi không chỉ phải để mắt đến Ainter với tư cách là một đối thủ trong cuộc chiến giành lấy Louise, mà còn phải giám sát cậu ta với tư cách là Tam Hoàng tử nữa.
Thật là một việc đau đầu. Chết tiệt.


0 Bình luận