• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 28 - Tiểu thư phản diện? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,605 từ - Cập nhật:

Thoáng chốc, tôi còn tưởng hôm nay là cuối tuần, hay ít nhất cũng đã đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ. Lạ thật, rõ ràng vẫn đang trong giờ học cơ mà. Sao lại có học viên ở đây nhỉ? Phó Hội trưởng mà cũng trốn học thế này sao?

Khi tôi nhìn Marghetta bằng ánh mắt hoài nghi, không dám tin vào những gì đang diễn ra, cô ấy chỉ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“Thiếu gia Carl. Anh định để khách đứng mãi thế sao? Lâu không gặp mà anh đã trở nên xa cách thế này rồi nhỉ.”

Giọng điệu tuy có vẻ trách móc, nhưng không sao giấu được ý cười. Cùng với cái nghiêng đầu và ngữ điệu có phần cường điệu, đôi mắt Marghetta cong lên như vầng trăng khuyết. Tôi suýt bật cười gượng trước chuyến viếng thăm bất ngờ cùng lời trêu chọc này, nhưng dù sao cô ấy cũng là khách.

“Sao có thể thế được. Nào, mời em ngồi. Anh sẽ đi pha chút trà.”

“Ồ không, không cần đâu. Em cũng sắp về ngay thôi.”

“Vậy sao?”

Thế thì may quá.

Nghe vậy, tôi gật đầu rồi ngồi xuống đối diện Marghetta. Thật may là cô ấy nói sẽ về ngay, xem ra chỉ định đi thẳng vào vấn đề. Tôi không rõ vì sao Marghetta lại tìm đến vào giờ này, nhưng đằng nào tôi cũng đang định đến gặp cô ấy. Dù có chút bối rối nhưng cũng chẳng có gì bất lợi.

Tôi nhìn về phía Marghetta, thấy cô nàng vẫn mỉm cười mà không nói lời nào. Này, đã đến với tư cách là khách thì không phải nên nói mục đích trước sao?

“Anh không ngờ lại gặp được Mar vào giờ này. Có chuyện gì khẩn cấp sao em?”

“Giữa chúng ta, chẳng lẽ cứ phải có chuyện khẩn cấp thì mới được gặp nhau hay sao?”

“Anh không nghĩ một mối quan hệ cả năm mới gặp lại một lần có thể gọi là thân thiết đến mức đó.”

“Một mối quan hệ đã từng bàn đến chuyện hôn sự thì đâu thể gọi là bình thường được.”

Tôi giật bắn mình trước đòn tấn công bất ngờ, Marghetta chỉ cười khẽ, nói rằng đó chỉ là một câu đùa. Với vị Tiểu thư Công tước đây, đó có lẽ chỉ là một viên sỏi vô tình ném ra, nhưng một công chức nhỏ bé như tôi có thể mất mạng vì trúng phải nó. Mong rằng vị Tiểu thu Công tước trước mặt tôi đây thấu hiểu cho điều đó.

Tôi khẽ thở dài thì nghe thấy tiếng cười khúc khích. Lần đầu gặp mặt cô ấy đâu phải người thế này, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu trêu chọc và đùa giỡn với tôi. Mà đó lại là trò đùa của vị Tiểu thư Công tước được Thiết Huyết Công tước hết mực yêu thương nên tôi chẳng thể làm ngơ hay phản kháng.

Marghetta sẽ không bao giờ biết được tôi đã phải từ chối lời đề nghị hôn sự của Thiết Huyết Công tước với tâm trạng thế nào đâu. Tôi đã từng sợ rằng Marghetta đang tươi cười kia sẽ đột ngột thay đổi thái độ mà bóp cổ tôi, gào lên ‘Kẻ như ngươi mà dám từ chối ta sao!’.

Tôi còn thỉnh thoảng mơ thấy mình bị bêu đầu trước cổng thành Công tước dưới bàn tay của Thiết Huyết Công Tước đang thịnh nộ. Thật kinh khủng. May mắn là cho đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả.

“Thật ra hôm nay em đến là có việc muốn nhờ anh.”

“Anh đang lắng nghe đây.”

“Anh biết là sắp tới sẽ có hội chợ câu lạc bộ đúng không?”

Tôi biết chứ. Dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng với tư cách là cố vấn câu lạc bộ, tôi vẫn nắm được lịch trình ở mức độ đó.

Vốn dĩ là tôi không thể không biết, vì mấy ngày gần đây tai tôi đã muốn điếc đi bởi những lời tuyên bố hùng hồn của Louise rằng sẽ làm đủ thứ cho hội chợ. Tôi gật đầu khi giọng nói của Louise dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, và Marghetta tiếp tục câu chuyện.

“Hội chợ câu lạc bộ không đơn thuần là một sự kiện nội bộ của học viện. Thông qua các câu lạc bộ, nó còn là một buổi giao tế xã hội để các quý tộc đã tốt nghiệp có thể tiếp xúc với những quý tộc đang theo học.”

Dù tôi cũng chẳng hiểu nổi.

Tôi không thể không đồng tình với Marghetta khi cô ấy vừa nói thêm câu đó vừa nhún vai. Đằng nào chẳng phải va chạm với nhau mấy chục năm trong giới xã giao, cớ gì phải chui vào tận câu lạc bộ làm gì? Dù tôi cũng hiểu tâm lý muốn củng cố phe phái và phát hiện nhân tài từ sớm.

“Vì vậy mà mỗi năm Hội học viên đều vô cùng vất vả để chuẩn bị cho hội chợ. Ngân sách hoạt động không hề nhỏ, nhưng chúng em lại không thể biết được mình có đang làm đúng hay không.”

“Các em vất vả rồi.”

“Cho nên, nếu có Thiếu gia Carl giúp đỡ thì chúng em sẽ vững tâm hơn rất nhiều.”

“Hửm?”

Lời đề nghị đường đột của Marghetta khiến tôi bất giác buột miệng một tiếng ngớ ngẩn. Giúp đỡ ư? Bảo tôi sao?

“Em nói là anh ư?”

“Vâng. Năm ngoái khi thực hiện, việc kiểm tra xem ngân sách có được phân bổ hợp lý hay không là khâu tốn thời gian nhất. Em nghĩ nếu có Thiếu gia Carl thì mọi việc sẽ xong ngay thôi.”

“Anh không có liên quan gì đến Hội học viên cả.”

“Nhưng anh là thanh tra của học viện mà, phải không?”

Càng nghe Marghetta nói, tôi càng cảm thấy lý trí của mình như đang rời bỏ cơ thể. Bảo tôi kiểm tra xem ngân sách có được vận hành đúng đắn không ư? Chỉ vì tôi là thanh tra học viện?

“Đây là lần đầu tiên anh gặp trường hợp tự nguyện yêu cầu được thanh tra đấy.”

Một yêu cầu ngoài sức tưởng tượng. Chuyện này, đúng là độc nhất vô nhị. Ai nấy đều tìm cách né tránh việc bị thanh tra, vậy mà cô ấy lại chủ động đến yêu cầu. Dù tôi có nhìn với ánh mắt gượng gạo, Marghetta vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.

“Chúng em có làm gì sai trái đâu mà phải sợ? Chúng em chỉ muốn được một chuyên gia xác nhận xem ngân sách có được vận hành đúng đắn hay không thôi. Có được không, thưa Trưởng phòng Thanh tra?”

Thật đáng tiếc cho Marghetta đang nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng, nhưng tôi không ngồi lên được vị trí Trưởng phòng bằng năng lực mà cô ấy mong muốn. Tôi và vị Bộ trưởng là những trường hợp thăng tiến rất đặc thù, có phần khác biệt so với các Bộ trưởng Bộ Tài chính và Trưởng phòng Thanh tra thông thường.

Cũng vì lẽ đó mà ngay sau khi nhậm chức Trưởng phòng Thanh tra, tôi đã phải quay cuồng đối phó với phe cánh của Nhị Hoàng tử ở bên ngoài, đồng thời thanh trừng thế lực cốt cán cũ của Bộ Tài chính ở bên trong. Chỉ cần nghĩ lại chuyện lúc đó thôi cũng đủ khiến tôi thấy tối tăm mặt mày.

...Khoan đã, nhưng chuyện này Marghetta cũng phải biết chứ? Chuyện Bộ Tài chính lúc đó hỗn loạn đến mức nào vốn đã quá nổi tiếng, nếu là người của gia tộc Công tước thì dù không muốn cũng sẽ nghe được tin tức này. Biết vậy mà vẫn muốn nhờ tôi giúp đỡ sao?

Có lẽ ánh mắt của tôi đã chứa đựng quá nhiều cảm xúc tiêu cực, Marghetta tỏ vẻ khó xử, đưa chiếc quạt đang cầm trên tay lên má và nghiêng đầu.

“Liệu có phải là một yêu cầu quá đáng không?”

“Nếu tên của anh xen vào thành tích của Hội học viên một cách không cần thiết, ý nghĩa của nó sẽ phai nhạt đi đấy.”

“Thật đáng tiếc.”

Dáng vẻ nhẹ nhàng thở dài trước lời từ chối của tôi trông như thể cô ấy định từ bỏ một cách dễ dàng. Điều này thật bất ngờ. Tôi đã nghĩ cô ấy đến tận đây vào giờ này là đã quyết tâm lắm rồi. Mà cũng phải, cô ấy nói năm ngoái cũng đã từng làm rồi, chắc hẳn không phải là cần giúp đỡ đến thế.

Cũng phải, đây là việc không thể đoán trước được sẽ mất bao lâu. Tôi cũng không biết mình sẽ phải tập trung vào việc này đến mức nào nữa.

“Nếu là Mar thì em sẽ làm tốt thôi. Năm ngoái em cũng đã làm được mà, phải không?”

“Dù vậy, nếu chỉ có chúng em tự làm thì cũng đau đầu lắm. Trong Hội học viên cũng có trường hợp nói là ra ngoài hóng gió rồi đi lang thang mãi mới về. Nếu có Thiếu gia Carl ở đây, mọi người sẽ có thể tập trung vào công việc hơn.”

“......”

Trước những lời nói đầy ẩn ý của Marghetta, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.

‘Cô nàng đang biến chuyện này thành một điều kiện giao dịch.’

Bề ngoài thì có vẻ như đang than thở ‘Làm việc mệt quá, giúp em đi’, nhưng chỉ cần bóc một lớp vỏ là có thể thấy ngay ý đồ bên trong.

= Hẳn là anh không muốn em đi tìm Louise đâu nhỉ? Nếu giúp em, em sẽ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.

Nói cách khác, nếu tôi ngoan ngoãn hợp tác, cô nàng sẽ không đi lùng sục và gây chuyện với Louise ở đâu đó trong học viện, mà sẽ yên vị làm việc tại phòng Hội học viên. Đúng là một cuộc ngã giá trắng trợn. Thật đáng thán phục.

‘Và cũng hiệu quả bấy nhiêu.’

Có lẽ việc Marghetta nhắm vào Louise ngày hôm qua chỉ là một bước đệm cho ngày hôm nay. Cô nàng cho thấy mình là mối đe dọa đối với Louise và câu lạc bộ, để rồi yêu cầu tôi phải nghe lời nếu muốn loại bỏ mối đe dọa đó.

Dù là một thủ đoạn dễ thấy, nhưng nếu tôi từ chối ở đây, hành động nhắm vào kia vốn chỉ là một bước đệm đơn giản sẽ biến hóa khôn lường và ập xuống đầu Louise. Điều đó thì phiền phức thật.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, tôi nở một nụ cười nhẹ và mở mắt ra.

“Nghe Mar nói vất vả, anh không thể ngồi yên được. Nếu em thấy anh có thể giúp thì anh sẽ giúp.”

“Cảm ơn anh, Thiếu gia Carl. Em biết là anh sẽ đồng ý mà.”

“Ha ha ha.”

Ngay từ đầu, mình đã bắt đầu một cuộc chiến mà kết quả đã được định sẵn.

Dù đã nói sẽ giúp, nhưng tôi không ngờ lại bị bắt đi ngay lập tức. Dù là Tiểu thư Công tước nhưng hiện tại cô ấy vẫn là học viên, không phải nên quay về lớp học sao?

“Hội học viên đang ở trong phòng Hội để chuẩn bị cho hội chợ. Em chỉ ra ngoài một lát để mời Thiếu gia Carl đến thôi.”

Ra là vậy. Nếu thế thì đành chịu thôi. Đôi khi có những việc còn quan trọng hơn cả giờ học.

Với tâm trạng của một nô lệ bị bán đi, tôi theo sau Marghetta đến phòng Hội học viên. Thôi được, thà giải quyết cho xong sớm còn hơn. Dù sao nếu không phải giờ sinh hoạt câu lạc bộ thì tôi cũng chẳng có lý do gì để ru rú trong phòng câu lạc bộ cả.

Chẳng mấy chốc đã đến phòng Hội học viên, Marghetta gõ cửa vài cái cho có lệ, rồi mở toang cửa trước khi có tiếng trả lời. Nếu vậy thì gõ cửa để làm gì chứ?

Dù sao đi nữa, tôi liếc nhìn vào bên trong phòng Hội học viên và thấy đã có sáu người tụ tập. Tính cả Marghetta thì Hội học viên có bảy người. Vì không có duyên nên tôi cũng chẳng quan tâm, không ngờ lại gặp tất cả mọi người như thế này. Ngượng ngùng quá đi mất.

“Phó Hội trưởng. Vị ở bên ngoài là ai vậy?”

Cậu học viên ngồi ở ghế chủ tọa, có lẽ là Hội trưởng, nhìn về phía tôi với vẻ cũng ngượng ngùng không kém. Gì đây, bên nhờ giúp đỡ mà lại có thái độ đó là sao. Marghetta đi đón tôi về thì đương nhiên là đi cùng tôi rồi còn gì.

“Đây là Thanh tra Carl Krasius, cố vấn của Câu lạc bộ Làm bánh. Tôi đã mời anh ấy đến để xin lời khuyên về ngân sách cho hội chợ lần này.”

Ngay khi cô ấy dứt lời, mắt tôi và vị Hội trưởng đang ngồi ở ghế chủ tọa chạm nhau. Dường như lúc này cậu ta mới nhìn rõ mặt tôi, đôi đồng tử dao động không thể kiểm soát. Nhìn xung quanh, phản ứng của năm người còn lại cũng tương tự.

Này, đừng nói là...

“Mar. Việc lắng nghe lời khuyên của anh, không phải là chuyện đã được Hội học viên thống nhất sao?”

“Không phải đâu.”

Câu ‘Không phải đâu’ kia dường như ẩn chứa ý nghĩa ‘Việc em quyết định thì cần gì phải thống nhất?’. A, cô ấy là người như vậy mà. Tôi đã tạm quên mất cái tính cách thích làm theo ý mình của gia tộc Công tước Valetin.

Bắt gặp ánh mắt của Marghetta, dường như cô ấy thực sự tò mò tại sao tôi lại hỏi một điều như vậy, tôi đành lặng lẽ quay mặt về phía vị Hội trưởng đang ngồi ở ghế chủ tọa.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch, cả người cứng đờ. Đứng trên lập trường của Hội trưởng, đây quả là một tai bay vạ gió. Vốn đã là Tiểu thư Công tước khó đối phó, cô nàng Phó Hội trưởng này lại đột nhiên dẫn một viên thanh tra đến. Dù có diễn giải thành ‘Tôi không vừa mắt anh nên dẫn người đến để hạ bệ anh’ cũng có thể hiểu được.

Nhưng đó là hiểu lầm. Từ trước đến nay, vì nghĩ rằng sự tồn tại của mình sẽ trở thành mối đe dọa cho các học viên, tôi đã luôn ẩn mình trong phòng câu lạc bộ. Tôi đã sống một cuộc đời ẩn dật, không gặp gỡ ai ngoài các thành viên. Nếu biết đây là quyết định độc đoán của Marghetta, tôi đã không đến đây với tâm trạng nhẹ nhõm thế này...

Với tâm trạng áy náy, tôi khẽ gật đầu với cậu ta, vị Hội trưởng liền nhắm nghiền mắt lại.

Cậu đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy. Mọi chuyện không phải thế đâu.

Tôi suýt nữa đã thở dài nhưng may mà kiềm lại được. Nếu còn thở dài trong tình huống này, có lẽ vị Hội trưởng sẽ lập tức dập đầu xuống đất mất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận