Web Novel
Chương 42 - Hội chợ vẫn diễn ra bình thường (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,661 từ - Cập nhật:
Tôi đứng chết lặng một lúc lâu, tay vẫn cầm túi bánh quy. Chuyện đã qua hai năm rồi, cũng chẳng phải điều gì to tát. Trong chiến tranh, chuyện gì cũng có thể xảy ra, người chết là lẽ thường tình. Dù cố gắng rũ bỏ, nhưng mọi chuyện lại chẳng dễ dàng như tôi nghĩ.
Dù vậy, rồi sẽ có ngày tôi trút bỏ được gánh nặng này. Tôi nhìn xuống túi bánh quy, cất nó vào trong áo rồi tiếp tục tiến vào rừng. Phải xong việc trước khi trời tối thì ngày mai hội chợ mới có thể diễn ra suôn sẻ được.
Tôi rảo bước nhanh hơn về phía khu rừng, và bắt gặp Trưởng khoa 1 cùng Trưởng khoa 4 đang trò chuyện. Có vẻ như cuộc thẩm vấn đã kết thúc. Quả nhiên, một khi đã quyết tâm thì chẳng có gì là không thể.
“Xong việc rồi à?”
“Vâng, tôi đã moi được hết thông tin từ chúng rồi.”
Trưởng khoa 1 và Trưởng khoa 4 trông vẫn còn căng thẳng, dáng vẻ có phần rụt rè. Chuyện này không thể giải quyết chỉ bằng một câu “không sao đâu” của tôi, nên cứ để vậy thôi. Thử hỏi có mấy ai lại tin răm rắp lời của cấp trên khi họ bảo “Tôi không giận đâu” chứ.
Tôi lướt qua tình trạng của những tên ‘Vinh Quang Đệ Tam’ bị bắt làm tù binh, không một ai trong số chúng còn lành lặn. Thiếu chân thiếu tay là chuyện thường, vài tên còn bị lóc đi không ít da thịt. Lại còn tra tấn ngoài trời nữa cơ à? Vậy thì thông tin thu được cũng đáng tin cậy đấy.
“Có phát hiện gì lạ không?”
“Chúng có mang theo một thứ kỳ lạ.”
“Thứ kỳ lạ?”
Đáp lại câu hỏi của tôi, không phải Trưởng khoa 1 mà là Trưởng khoa 4 đưa ra một tờ giấy. Chà, xem bọn này.
“Một cuộn giấy ma thuật nổ cơ đấy.”
“Vâng. Hình như là loại dùng trong hầm mỏ.”
Một cuộn giấy dùng một lần được yểm sẵn ma thuật nổ. Nó thường được sử dụng khi tác nghiệp trong hầm mỏ, và vì sức công phá của nó, loại vật phẩm này chỉ được sản xuất tại Tháp Ma Thuật ở thủ đô và chỉ được cung cấp cho những cá nhân hoặc tổ chức có thân phận rõ ràng.
Nếu cuộn giấy này phát nổ giữa Học viện, một thảm kịch không thể tưởng tượng nổi chắc chắn sẽ xảy ra. Dĩ nhiên, điều quan trọng bây giờ không phải là lo lắng về một việc chưa xảy ra, mà là tìm ra lý do tại sao cuộn giấy này lại rơi vào tay một nhóm phiến quân quèn.
Cuộn giấy ma thuật nổ được cung cấp cho các quan chức địa phương, lãnh chúa, hoặc người phụ trách hầm mỏ. Bất kể là ai, họ đều là những kẻ phải thề trung thành với Đế Quốc. Việc chúng tuồn cuộn giấy này cho phiến quân rõ ràng là hành vi phản nghịch.
“Có kẻ muốn tự sát à?”
“Dường như là vậy.”
Cuộn giấy được cung cấp cho những cá nhân hoặc tổ chức có thân phận rõ ràng, và hồ sơ về việc ai đã nhận bao nhiêu cũng được ghi lại. Vì vậy, chỉ cần tra soát lại toàn bộ hồ sơ đó là có thể tìm ra thủ phạm. Nếu hồ sơ cung cấp và hồ sơ sử dụng không khớp hoặc có điểm đáng ngờ, thì kẻ đó chính là thủ phạm.
Lũ phản nghịch này căn bản là thiếu não hay sao vậy, tôi không hiểu nổi tại sao chúng lại đặt cược cả mạng sống vào một việc dễ dàng bị phát hiện đến thế.
Tôi xoa cằm một lúc rồi gật đầu. Việc họ chỉ đề cập đến cuộn giấy như một điểm bất thường cho thấy có vẻ không có thông tin nào hữu ích khác, và vì đã xác nhận được việc cuộn giấy bị tuồn ra ngoài nên cần tập trung vào đó.
“Việc của chúng ta đến đây là hết. Mọi người vất vả rồi.”
Giờ đây không còn việc gì cần xử lý tại hiện trường nữa, phần còn lại cứ giao cho trung ương là được. Những tên còn thoi thóp sẽ được bàn giao cho Bộ Đặc vụ, họ sẽ tự biết cách tận dụng chúng, còn vấn đề cuộn giấy ma thuật bị tuồn ra ngoài, chắc họ cũng sẽ cuống cuồng tìm cho ra.
Nếu Ma Tông Công tước biết được vật phẩm do Tháp Ma Thuật chế tạo suýt chút nữa đã được dùng vào mục đích kỳ lạ, người đó sẽ nổi trận lôi đình. Về phía Bộ Đặc vụ, họ sẽ muốn tìm ra thủ phạm càng nhanh càng tốt để làm vật tế thần cho cơn thịnh nộ của Ma Tông Công tước. Xem ra sắp tới sẽ vất vả đây.
Dĩ nhiên, một khi Bộ Đặc vụ tìm ra thủ phạm, họ sẽ lại đá quả bóng về cho Phòng Thanh tra thôi. Rốt cuộc, người khổ vẫn là chúng ta.
Với việc bắt sống toàn bộ ‘Vinh Quang Đệ Tam’ và thu thập thông tin thành công, vai trò của Trưởng khoa 1 và Mặc Quang Đội đã kết thúc. Ngay khi Trưởng khoa 4 báo cáo lên Bộ Đặc vụ, các pháp sư đã xuất hiện và chuyển những tên ‘Vinh Quang Đệ Tam’ bị bắt sống về thủ đô. Dịch chuyển tức thời đúng là tiện thật.
Hơn nữa, theo chỉ thị của Bộ Đặc vụ, việc phái cử Mặc Quang Đội vẫn được duy trì để đề phòng những biến số có thể xảy ra. Đã phái đi rồi thì cứ để họ ở lại đến cuối hội chợ cho yên tâm. Dù vậy, sau Trưởng khoa 1 mà giờ đến Trưởng khoa 4 cũng lượn lờ trong Học viện thì đám quý tộc chắc sẽ sợ chết khiếp, nên dù có hơi tiếc, Mặc Quang Đội vẫn quyết định đóng quân trong khu rừng này.
Thấy Trưởng khoa 4 cũng có vẻ hơi tiếc nuối, tôi đã hẹn sẽ đến thăm mỗi tối. Dù sao cũng nên thể hiện sự quan tâm đó với thuộc hạ lâu ngày không gặp chứ. Lúc đến chắc phải mang theo ít đồ ăn thức uống mới được.
Và khác với Trưởng khoa 4 ở lại trong rừng, Trưởng khoa 1 quyết định sẽ cùng tôi làm việc tại gian hàng vào ngày hôm sau.
“Trưởng phòng. Để tôi mang giúp cho, đưa đây cho tôi đi.”
Điều khác biệt duy nhất là hôm nay cô ấy có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều so với hôm qua.
“Thôi được rồi. Tôi tự làm được.”
Tôi biết tại sao cô ấy lại làm vậy nên chỉ biết bật cười. Bộ ba Trưởng khoa mà phải nhìn sắc mặt của tôi thế này thì đúng là chuyện hiếm có. Dù sao thì cô ấy cũng còn chút lương tâm. Thật đáng mừng.
Dù bị từ chối, Trưởng khoa 1 vẫn đảo mắt qua lại và lượn lờ quanh tôi. Thực ra cũng không thể nói rằng cô ấy không có phần trách nhiệm trong vụ việc ngày hôm qua. Cứ để mặc thế này chắc cô ấy khóc mất.
‘Cũng muốn xem thử ghê.’
Nhưng trở thành một cấp trên chuyên làm khó cấp dưới thì cũng phiền phức. Nhìn cái cách cô ấy để ý sắc mặt tôi thế này thì chắc có thả lỏng một chút cũng không gây ra chuyện gì, vả lại ‘Vinh Quang Đệ Tam’ cũng đã được xử lý xong nên không còn việc gì gấp gáp nữa.
“Giờ cô có việc gì làm không?”
“Vâng! Không có! Để tôi làm thay cho, Trưởng phòng cứ nghỉ ngơi đi!”
Nhìn bộ dạng cô ấy trả lời với khí thế như thể có đuôi thì sẽ vẫy tít lên, tôi gật đầu rồi đưa kiện hàng đang cầm cho Trưởng khoa 1. Vừa nhận được kiện hàng, Trưởng khoa 1 liền có vẻ mặt thanh thản như vừa trút được gánh nặng. Thứ cô ấy nhận được từ tôi đâu phải kiện hàng, mà là sự bình yên trong tâm hồn.
“Cô cứ để nó ở góc kia, rồi đi chơi đi.”
“Dạ?”
Thấy cô ấy nghiêng đầu thắc mắc, tôi đích thân cởi tạp dề ra cho cô. Tôi đã dùng thứ này để trói buộc cô ấy, thì việc thả cô ấy đi cũng phải do chính tay tôi làm.
“Giờ cũng không có việc gì gấp, cô chỉ cần ở trong khuôn viên Học viện là được. Không nhân lúc này thì còn lúc nào để đi chơi nữa.”
“Ơ, ơ... thật sự được vậy sao?”
“Vắng cô thì gian hàng vẫn ổn thôi.”
Tôi xua tay ý bảo cô ấy đi nhanh lên, lúc này mắt Trưởng khoa 1 mới sáng lên và lấy lại sức sống. Dáng vẻ cô ấy nhanh chóng đặt hành lý xuống rồi bỏ chạy vì sợ tôi bắt lại trông khá ấn tượng. Nếu thả một con Pokémon về với tự nhiên chắc nó cũng có bộ dạng như vậy.
Tôi ném tạm chiếc tạp dề của Trưởng khoa 1, thứ đã đóng vai trò như một quả bóng chứa quái vật, sang một bên rồi quan sát bên trong gian hàng. Các thành viên câu lạc bộ dường như đã quen với việc vận hành gian hàng, và những người làm công đến từ Tam Quốc cũng đang làm việc chăm chỉ. Vốn dĩ Trưởng khoa 1 là nhân lực ngoài dự tính, nên có vắng mặt cũng chẳng sao.
Thêm vào đó, số lượng quý tộc tìm đến tôi cũng giảm hẳn theo thời gian. Hầu hết bọn họ đều đã kéo đến vào ngày đầu tiên hoặc ngày thứ hai, nên có lẽ không còn ai đến nữa. Giờ thì đúng là chỉ cần ngồi không chờ hết ngày mà chẳng cần lo nghĩ gì. Đây mới đúng là hội chợ chứ.
“Anh ơi.”
Ngay khi tôi định ngồi xuống chiếc ghế ở góc phòng để nghỉ ngơi, Louise đã đến gần, bắt chuyện rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Dạ không. Em chỉ muốn ngồi một chút thôi.”
Quả thực Louise đã chạy tới chạy lui khắp gian hàng nên không có thời gian để ngồi nghỉ. Nếu không phải những lúc vắng khách như thế này, cô ấy hầu như không có cơ hội lại gần chiếc ghế.
“Cứ thế này em sẽ đổ bệnh đấy. Cứ từ từ mà làm thôi.”
Dù là trưởng câu lạc bộ nhưng cô ấy có vẻ đang làm việc quá sức, tôi nói vậy vì lo lắng, nhưng đáp lại sự quan tâm của tôi, Louise chỉ im lặng nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt đó nhìn chăm chú đến mức khiến tôi có chút bối rối.
“Mặt anh dính gì à?”
Thỉnh thoảng bột mì bay lung tung cũng dính lên mặt. Tôi tự hỏi có phải lần này cũng vậy không nên đưa tay lên sờ mặt, nhưng Louise chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Anh đã ăn hết bánh quy em đưa hôm qua chưa ạ?”
“À, anh ăn rồi. Ngon lắm.”
Nghe câu trả lời của tôi, Louise khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó trông có phần cay đắng.
“Anh cứ giao gian hàng cho chúng em cũng được.”
Nghe câu đó, lần này đến lượt tôi mỉm cười đáp lại. Hôm qua thì bảo tôi trông mệt mỏi, hôm nay thì hỏi đã ăn hết bánh quy chưa. Cứ khăng khăng giục tôi đi nghỉ thế này, xem ra trong mắt Louise, tình trạng của tôi trông không được ổn cho lắm.
Lần trước nhận được lá trà cũng thế, vậy là đã hai lần để một đứa trẻ phải lo lắng cho mình rồi. Nếu Bộ trưởng biết chuyện này chắc ông ta sẽ cười vào mũi tôi mất.
“Không sao đâu. Cố vấn ở lại là chuyện đương nhiên mà.”
“Các câu lạc bộ khác không như vậy đâu? Câu lạc bộ của Irina, giảng viên cố vấn cũng ở một nơi khác mà.”
Bị phát hiện rồi.
Quả thực, cố vấn chỉ có vai trò giám sát để không có chuyện gì xảy ra. Thỉnh thoảng đến xem xét là được, chứ không cần phải như một bóng ma lởn vởn trong gian hàng như tôi.
Vấn đề là tôi không đủ can đảm để rời khỏi vị trí khi nhìn đám thành viên câu lạc bộ vô phương cứu chữa kia. Và vì nhiệm vụ của cố vấn là giám sát để không xảy ra sự cố, nên tôi cũng đang thực hiện nhiệm vụ của mình một cách trung thành hơn bất kỳ ai. Hoàn cảnh của tôi khác với các cố vấn của những câu lạc bộ khác...
Thấy tôi chỉ gượng cười mà không trả lời, Louise hơi bĩu môi rồi nói tiếp.
“Em thực sự rất biết ơn anh vì nhiều chuyện. Từ khi anh nhận lời làm cố vấn cho câu lạc bộ đến tận bây giờ, tất cả mọi thứ.”
“Anh có làm gì to tát đâu mà phải cảm ơn.”
“Nhưng từng hành động mà anh nghĩ là không to tát lại có ý nghĩa rất lớn đối với em đấy.”
Cô ấy nói vậy khiến tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào. Tích tiểu thành đại, nếu gom hết những việc tôi đã làm lại thì chắc cũng lớn ra phết. Hình như câu này không dùng trong trường hợp này thì phải.
Thấy anh phải vất vả một mình, em cũng muốn giúp anh dù chỉ một chút.
“Với lại, thằng nhóc này đừng có một mình ôm đồm mọi chuyện nữa. Có việc gì thì cứ nói với bà chị này bất cứ lúc nào!”
‘Chết tiệt.’
Từ hôm qua đến giờ cứ thế này. Những lời nói bình thường nếu là mọi khi thì đã cho qua, nhưng giờ đây cứ liên tục gợi lại ký ức lúc đó. Tên đầu sỏ chết tiệt, chết rồi mà còn để lại mấy lời ám ảnh.
Tôi bất giác thở dài. Nếu mục tiêu của ‘Vinh Quang Đệ Tam’ không phải là phá hủy Học viện mà là phá nát tinh thần của tôi thì chúng cũng thành công kha khá rồi đấy. Dạo gần đây chưa có lúc nào khốn nạn đến thế này.
“A, anh...?”
‘A.’
Tôi muộn màng nhận ra Louise đang ở trước mặt và vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, nhưng cô ấy đã rưng rưng nước mắt, bờ vai hơi co lại.
“Được người khác lo lắng thế này thật ngại quá. Hay là anh ra ngoài nghỉ một lát nhé?”
Thở dài trước mặt một đứa trẻ đang lo lắng cho mình chẳng khác nào nói “Đừng xía vào chuyện của tôi”. Thật là một hành động thất lễ. Dù lòng không yên khi rời khỏi gian hàng, nhưng bây giờ làm theo lời cô ấy có lẽ là tốt nhất.
Thấy tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ, Louise dường như cũng đã bình tĩnh lại đôi chút. May thật, tôi đã tránh được việc trở thành một gã điên làm cho một đứa trẻ bằng tuổi em trai mình phải khóc.
‘Thằng khốn đó.’
Tất cả là tại cái thằng sâu bọ đó. Đáng lẽ không chỉ đập nát đầu hắn mà còn phải phá nát những chỗ khác nữa.
Phần hai của hội chợ, mối đe dọa đã biến mất sau khi quét sạch ‘Vinh Quang Đệ Tam’. Lẽ ra phải là một hội chợ yên bình, nhưng nó lại bắt đầu một cách kỳ lạ.


0 Bình luận