Đã một tuần trôi qua kể từ buổi phỏng vấn nghẹt thở suýt chút nữa đã diễn ra với Hoàng Kim Công tước, may thay mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp. Thế mà mãi tới ba ngày trước, tôi vẫn còn mơ thấy Trưởng khoa 3 nổ tung một cách ngoạn mục, còn Hoàng Kim Công tước thì tìm đến tận Phòng Thanh tra.
Trong cơn ác mộng ấy, tôi bị tài hùng biện với nụ cười ha hả thường trực trên môi của ngài ta vắt kiệt linh hồn, khiến tôi hoàn toàn bất lực. Để rồi khi tỉnh giấc, tôi chỉ biết đấm bàn thùm thụp mà ấm ức tự dằn vặt ‘Đáng lẽ mình phải phản bác thế này mới phải!’, không biết đã bao nhiêu lần. Giấc mơ chi tiết đến mức kỳ quái, càng khiến tôi thêm sôi máu. Chẳng lẽ có kẻ nào đang thao túng giấc mơ của tôi sao? Sao tôi có thể mơ cùng một giấc mơ suốt bốn ngày liên tiếp thế nhỉ.
“Anh ngủ ngon tới mức mơ được luôn cơ à?”
“Lại còn mơ một giấc mơ suốt bốn ngày liền ư...?”
“Ngủ được... cơ đấy...?”
“Môi trường làm việc của Phòng Thanh tra đã tồi tệ đến mức này rồi sao...”
Cái câu cuối là có ý gì đây. Bộ một tuần qua mấy người không ngủ được hay sao mà nói thế.
“Còn chẳng phải do Trưởng phòng dồn hết ca trực cho tôi sao, buổi hẹn hò của tôi bị hoãn rồi đấy. Dạo này tôi có ngủ được đâu vì phải giải quyết công việc tồn đọng.”
“Không cho anh tan sở có khi lại là phúc cho các tiểu thư kinh thành đấy nhỉ?”
Đồ tàn nhẫn. Kẻ đào hoa thì dù ở trong cái môi trường này vẫn đi hẹn hò được. Trước lời khiêu khích toàn diện của Trưởng khoa 2 nhắm vào hội độc thân, Trưởng khoa 3 chỉ biết buồn bã liếc nhìn. Gã đó chính là hình mẫu điển hình của hội không có duyên.
Dĩ nhiên, tôi cũng thế. Tôi và Trưởng khoa 3 vô tình chạm mắt, trao cho nhau một ánh nhìn đồng cảm rồi vội quay đi. Cái thứ tình đồng chí này, tôi không muốn quen với nó chút nào.
Trưởng khoa 1, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát, gãi đầu rồi lên tiếng.
“Thưa Trưởng phòng, tôi có chuyện cần thưa.”
“Hửm? Báo cáo của khoa 1 xong hết rồi mà?”
“Vâng, không phải báo cáo công việc, mà là truyền đạt lại một việc.”
“Chuyện gì?”
“Ngài Bộ trưởng cho gọi anh. Ngài ấy dặn sau khi họp xong thì đến gặp anh.”
Nghe tin Bộ trưởng triệu tập, toàn thân tôi cứng đờ rồi lại thả lỏng. Việc ông ta cho tôi một khoảng thời gian đệm là “sau khi họp xong” có nghĩa là sẽ không có màn lọ mực bay vun vút kèm những lời quát tháo.
Chỉ mới nghe hai chữ “Bộ trưởng”, bản năng đã khiến tôi co rúm lại, cảm thấy bản thân thật thảm hại. Cấp trên thì chẳng có bao nhiêu, nhưng trớ trêu thay, ai nấy đều chẳng phải hạng xoàng. Thà rằng... có mười vị cấp trên bình thường có lẽ còn tốt cho tinh thần của tôi hơn chăng?
“Không, lão già đó có máy liên lạc đàng hoàng mà sao cứ thích dùng người làm chân chạy việc thế nhỉ. Lần trước cũng bắt Phó phòng làm thế này còn gì.”
Nghe vậy, đôi mắt đỏ của Trưởng khoa 1 lặng lẽ nhìn tôi, như thể đang hỏi ‘Trưởng phòng không biết thật hay giả vờ không biết thế?’. Gì, gì chứ, nhìn cái gì.
“Trưởng phòng. Chẳng phải anh rất hiếm khi nghe máy của ngài Bộ trưởng sao? Ngài ấy đã nổi trận lôi đình, bảo rằng gọi mười cuộc thì may ra anh mới nghe được ba bốn lần đấy.”
“Người ta bận việc đại sự thì lỡ vài cuộc gọi cũng là chuyện thường tình thôi.”
Một công chức đang bận giải quyết việc trọng đại có thể không trả lời điện thoại. Phòng Thanh tra đâu phải là một chi nhánh đội cảnh vệ ở vùng quê nào đó, mà là một trong những cơ quan trọng yếu của Đế quốc, nếu Trưởng phòng có thể trả lời mọi cuộc gọi thì chẳng phải đó là bằng chứng của sự nhàn rỗi và lơ là sao? Rõ ràng là, nếu một trưởng phòng dưới trướng đang miệt mài làm việc, thì Bộ trưởng phải vui mừng mới đúng.
Trước câu trả lời trơ tráo của tôi, Trưởng khoa 2 bật cười. Như thể anh ta đang muốn nói, ‘chính vì thế này nên anh mới là khách quen của phòng Bộ trưởng chứ đâu’.
“Nếu tôi mà là ngài Bộ trưởng, tôi đã cắm bút vào đầu Trưởng phòng từ lâu rồi.”
“Bảo sao mỗi lần gặp, lão cứ nhè đầu mình mà phang.”
Thắc mắc bấy lâu nay của tôi cuối cùng cũng có lời giải đáp. Thì ra là vậy, thì ra là thế...
“Khụ... Dù sao thì anh cũng nên đi ngay bây giờ phải không? Tuy ngài ấy gọi không phải vì tức giận, nhưng nếu đến muộn thì anh sẽ được diện kiến một Bộ trưởng đang nổi đóa đấy?”
“Chuyện thường ngày ở huyện, tôi chẳng bận tâm lắm.”
Miệng thì nói vậy chứ tôi cũng lẳng lặng đứng dậy. Chính vì ngày nào cũng thấy nên tôi lại càng không muốn thấy nữa. Lần nào cũng vậy, ông ta nổi giận theo một kiểu mới mẻ và độc đáo, khiến người phải hứng chịu như tôi phát điên lên được. Ánh mắt tôi thoáng trở nên xa xăm.
“Nếu cậu còn tỏ thái độ kiểu đó, thì lúc ta nghỉ hưu, cứ liệu hồn ta sẽ đề cử cậu làm Bộ trưởng kế nhiệm!”
Lời quát tháo của một năm trước vẫn còn văng vẳng bên tai. Dám động vào nỗi sợ lớn nhất của một con người, thật quá đáng mà...
“Dù sao cũng không còn gì để nói, giải tán.”
“Vâng~”
“Chúc ngài bình an trở về.”
-Cốc cốc
“Thưa ngài Bộ trưởng, tôi đây. Trưởng Phòng Thanh tra.”
“Vào đi.”
Vừa mở cửa, tôi đã nghiêm túc cân nhắc xem có nên đóng sầm lại ngay lập tức hay không. Hình ảnh vị Bộ trưởng đang nâng tạ bằng cả hai tay, với cơ bắp cuồn cuộn, đập thẳng vào mắt tôi. Chậc, thật là chướng mắt.
“...Ngài đang làm gì vậy?”
“Nhóc con nhà ngươi còn trẻ mà mắt đã lòa rồi à? Ta đang tập thể dục.”
Không, tôi hỏi không phải vì không biết ngài đang tập thể dục. Có vị Bộ trưởng nào lại đi nâng tạ trong phòng làm việc vào giờ hành chính cơ chứ.
“À, vâng, tôi hiểu rồi.”
Dĩ nhiên, với vị Bộ trưởng đang sừng sững trước mặt, tôi nào dám hé răng nói ra điều đó.
‘Thà ông cứ tập thể dục thế này còn hơn là nổi cơn thịnh nộ...’
Nếu ông ta đang thịnh nộ, thì đống cơ bắp đang nâng tạ kia sẽ bay thẳng về phía tôi, làm sao mà chịu nổi. Tôi bỗng có một ước mong nhỏ nhoi rằng ông ta cứ một mình luyện tập thế này trăm ngày nghìn ngày cũng được.
Vị Bộ trưởng nhìn tôi đang rón rén bước vào rồi ném cặp tạ sang một góc. Một tiếng “RẦM” long trời lở đất vang lên, cả sàn nhà rung chuyển dữ dội. Điên rồi... đúng là một gã điên chính hiệu...
“Giật mình cái gì? Chừng đó mà cậu cũng không nhấc nổi à?”
“Dạ? Sao ngài lại nghĩ tôi có thể nhấc nổi cơ chứ?”
Vị Bộ trưởng, với thân hình phủ đầy những khối cơ bắp đang phô trương sự tồn tại một cách lộng lẫy như muốn nói ‘Hãy nhìn ta đây này’, bước về phía tôi. Trông hệt như một con gấu khổng lồ đang đứng bằng hai chân và tiến lại gần.
Trước cảnh tượng hùng vĩ đó, tôi đã suýt nữa thì tự động quỳ xuống van xin tha mạng. Dù chẳng biết mình đã làm sai điều gì, nhưng tóm lại là tôi sai rồi... Bộ trưởng đã đến gần tự lúc nào, ông nhíu mày rồi vỗ một cái thật mạnh vào lưng tôi.
“Á!”
“Tên ranh này, nhìn lại xem cậu gầy gò thế nào? Suốt ngày ru rú trong phòng làm việc nên cơ bắp teo tóp hết rồi à.”
“Không, tôi chưa từng bị ai nói như vậy bao giờ...!”
Trong mắt ông thì có ai mà không gầy cơ chứ!
Khi tôi phản kháng như lên cơn co giật vì cơn đau nhói từ sau lưng, Bộ trưởng chẳng thèm để vào tai mà còn cười nhạo.
“Vì cậu có ra ngoài đâu mà nghe người khác nói.”
“Chết tiệt, đúng quá nên càng tức chứ.”
“Thôi được rồi, ngồi đi. Ta gọi cậu đến là có chuyện muốn nói.”
Bộ trưởng phũ phàng quay lưng đi và ngồi xuống ghế chủ tọa, nên tôi cũng không thể phản kháng thêm mà đành phải ngồi vào chỗ của mình.
‘Sao có cảm giác chỉ trong vài tuần mà ông ta lại to con hơn thế nhỉ.’
Tôi nhanh chóng quét mắt từ trên xuống dưới, quả thực cơ bắp của ông đã phình to ra một cách tinh vi so với lần trước. Cơ bắp với khả năng tăng trưởng vô hạn, kẻ nào đã thả một sinh vật điên rồ như vậy ra thế giới này cơ chứ. Nhìn thế nào cũng không giống con người, phải cỡ bán ma nhân mới đúng. Một điều chắc chắn là, ông ta không phải là nhân tài nên ngồi ở vị trí Bộ trưởng Bộ Tài chính.
Mỗi lần Bộ Tài chính tổ chức tiệc chào mừng công chức mới, đồng tử của đám lính mới khi thấy vị Bộ trưởng đều giãn ra điên cuồng. Đó là bằng chứng cho thấy đây không phải định kiến cá nhân của tôi, mà là của tất cả mọi người. Con người này, nói cho dễ nghe thì phải là Bộ trưởng Bộ Chiến tranh hay Nguyên soái mới phải, chứ cái ghế Bộ trưởng Bộ Tài chính này quá nhỏ bé để chứa một con người vĩ đại như ông. Vĩ đại theo nhiều nghĩa.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Chỉ là, ngài thật phi thường thôi.”
Nếu người khác biết tôi làm việc dưới trướng một người như thế này, họ sẽ nhìn tôi ra sao đây... Chắc họ sẽ nghĩ Phòng Thanh tra là một băng đảng chứ không phải cơ quan nhà nước mất...
Trước lời khen qua loa của tôi, Bộ trưởng chẳng mấy quan tâm, ông tựa người vào ghế và vuốt cằm. Chà, giờ đến cái ghế cũng trông nhỏ bé đi rồi.
“Này, dạo này cậu không có việc gì phải trực tiếp ra tay đúng không?”
“Vâng, cũng có thể nói là thế. Nếu tôi có đang phụ trách việc gì, thì đó hẳn phải là việc ngài giao, nên ngài rõ hơn ai hết chứ.”
Tuy có nhiều báo cáo từ các phòng và công việc cần xử lý, nhưng không có việc nào mà một Trưởng phòng phải trực tiếp nắm bắt và tiến hành. Suýt nữa thì tôi đã phải ra hiện trường vì vụ của Hoàng Kim Công tước, nhưng may mắn là khoa 3 đã giải quyết xong xuôi.
“Hừmmmm...”
“Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ngài định đùn đẩy công việc? Nhưng dạo này đâu có việc gì cần đến tôi hay ngài xử lý đâu?”
“Không có. À, phải nói là đã từng không có.”
“Sao ngài lại dùng thì quá khứ thế. Nghe gở miệng quá.”
Thế có nghĩa là bây giờ có việc rồi. Theo bản năng, tôi hình dung ra một tương lai bị công việc đè bẹp nên không khỏi nhíu mày. Tuy nhiên, Bộ trưởng chẳng hề bận tâm dù tôi có lộ vẻ bất mãn ngay trước mặt.
‘Chuyện gì vậy. Là việc lớn thật sao.’
Vị Bộ trưởng này không phải là người sẽ ngồi yên khi tôi thể hiện sự bất mãn ra mặt như vậy. Sẽ không có gì lạ nếu những lời quát tháo và nắm đấm bay tới ngay lập tức, nhưng ông ta vẫn giữ im lặng. Người ta thường nói không có tin tức gì mới là điều đáng sợ nhất, xem ra đây không phải là một việc tầm thường. Chết tiệt, vụ Hoàng Kim Công tước mới giải quyết xong được một tuần mà lại có chuyện nữa sao?
***
Trong khi Carl đang chìm trong suy tư, Bộ trưởng cũng bối rối không kém. Có một việc cần giải quyết, nhưng vấn đề này lại hơi quá tầm đối với cấp Trưởng phòng, mà để đích thân ông ra tay thì lại hơi nhỏ. Dĩ nhiên, nếu miễn cưỡng cử một Trưởng phòng đi, họ cũng có thể giải quyết được, nhưng nếu mọi chuyện trở nên phức tạp, có thể sẽ xảy ra tình huống chính Bộ trưởng phải trực tiếp đến hiện trường.
Vấn đề là, gần đây chính Bộ trưởng cũng khó mà tùy tiện hành động. Nếu có thể, ông đã không do dự mà ra tay từ sớm rồi.
‘Có lẽ phải giao cho tên này thôi.’
Theo sơ đồ tổ chức, Carl cũng chỉ là một trong các Trưởng phòng của Bộ Tài chính. Nhưng xét đến vị thế của Phòng Thanh tra và uy tín cá nhân của Carl, không thể xem cậu ta đơn thuần là một Trưởng phòng được. Dù không thể sánh bằng Bộ trưởng, nhưng so với các Trưởng phòng khác thì chắc chắn ở một tầm cao hơn.
“Này.”
“Dạ?”
“Cậu từng nói là muốn đến Học viện đúng không?”
***
Nghe lời Bộ trưởng, mắt tôi sáng rỡ và cơ thể như được tiếp thêm sinh lực. Đúng vậy, tôi đã nói điều đó rất nhiều lần. Tôi đã nói đến mòn cả miệng rằng mình muốn tận hưởng một cuộc sống giản dị ở Học viện thay vì cuộc sống công chức chết tiệt này. Mỗi lần như thế, tôi đều bị Bộ trưởng vỗ vào gáy và mắng đừng có nói nhảm, đó đã là chuyện thường ngày.
‘Lẽ nào... thời cơ đã tới? Thời cơ để nghỉ hưu?’
Nếu vậy thì tôi có thể hiểu tại sao Bộ trưởng lại đắn đo như thế. Phải để một nhân tài caooooo cấp như tôi ra đi, dĩ nhiên ông ta phải suy nghĩ đến giây phút cuối cùng. Nhưng dù vậy, Bộ trưởng cuối cùng đã quyết định chấp nhận đơn từ chức của tôi.
Thực ra, tôi vẫn luôn tin tưởng vị Bộ trưởng. Tôi tin chắc rằng bên trong thân hình vạm vỡ và giọng điệu cục cằn ấy là một trái tim sâu sắc và biết quan tâm. Chính vì thế mà ông đã không làm ngơ trước lời khẩn cầu tha thiết của cấp dưới và cuối cùng đã chấp thuận! Dù thời gian bên nhau chỉ khoảng bốn năm, nhưng bốn năm đó còn ý nghĩa hơn cả bốn mươi năm. Chắc chắn là vậy. Đúng thế, không sai vào đâu được.
“Thưa ngài Bộ trưởng! Từ lâu tôi đã luôn kính trọng ngài từ tận đáy lòng!”
Nghe vậy, Bộ trưởng chỉ nhìn tôi với vẻ mặt ‘Tên ranh này lại lên cơn điên rồi’, nhưng tôi chẳng hề bận tâm. Trong lòng tôi, ngài đã trở thành một người hùng thực hiện ước nguyện cả đời của mình.
“Phải rời xa một người như ngài để sống cuộc đời của một học viên bình thường ở Học viện quả là một điều tiếc nuối khôn nguôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên bốn năm tựa bốn mươi năm đã cùng ngài trải qua. Kể từ giây phút đầu tiên chúng ta gặp gỡ, dòng thời gian của tôi đã trôi khác với người thường. Vì vậy, đó không phải chỉ là bốn năm, mà là bốn năm tựa như bốn trăm năm...”
Bộ trưởng, người nãy giờ vẫn thờ ơ lắng nghe bài diễn văn nghỉ hưu của tôi, đã bỏ ngoài tai tất cả và đưa cho tôi một tập tài liệu.
“Đừng nói nhảm nữa, đọc cái này đi.”
“─Chính vì thế, bốn năm tựa như bốn nghìn năm bên cạnh ngài là... Cái gì đây? Giấy tờ trợ cấp thôi việc?”
Đến lúc này, tôi mới ngừng bài diễn văn từ chức 95 điều của mình và nhận lấy tập tài liệu từ tay Bộ trưởng. Nếu là bình thường, tôi sẽ hoảng sợ và nhận nó như thể đang cầm chất thải phóng xạ, nhưng trong lòng tôi, ông ta đã được nâng lên vị trí của một vị thần cai trị vì trật tự thế giới.
“...Hả?”
Và rồi, một dòng chữ lọt vào tầm mắt đã khiến vị thế thần linh của ông bắt đầu lung lay dữ dội.
[ ...Bổ nhiệm Trưởng Phòng Thanh tra trực thuộc Bộ Tài chính, Carl Krasius, làm Thanh tra viên khẩn cấp và phái đến Học viện Đế quốc.
- Bộ trưởng Bộ Tài chính Đế quốc Kphelopen, Bá tước Deber Briad của vùng Blochen.]
Đồng tử của tôi run rẩy hướng về phía Bộ trưởng.
Ông ta bình thản gật đầu.
“Cậu muốn đến Học viện còn gì. Ta đã đặc biệt chiếu cố cho cậu đấy.”
“Lão điên này! Tôi muốn nhập học ở Học viện, chứ có thằng khùng nào lại muốn đến Học viện để làm việc chứ!”
Nhưng mệnh lệnh đã được ban hành. Bộ trưởng Bộ Tài chính, người nhận lệnh của Hoàng đế để quản lý Bộ Tài chính, đã trực tiếp ra chỉ thị. Nếu từ chối mà không có lý do chính đáng, đó sẽ là hành động thách thức Hoàng đế, thách thức cả Đế quốc.
Cấp trên bảo sao thì cấp dưới phải làm vậy. Nghiệp chướng mà tôi thường gieo rắc cho các trưởng phòng dưới quyền giờ đây đã quật lại chính mình. Mà nói cho cùng, tất cả những trò này cũng là tôi học từ vị Bộ trưởng cả. Cuối cùng, thua toàn tập, tôi chỉ đành cầm tờ giấy chứng nhận nô lệ mang tên ‘mệnh lệnh’ và lủi thủi rời khỏi phòng Bộ trưởng.
“Đúng là một lão khốn kiếp...”
Vị thế của vị Bộ trưởng trong lòng tôi đã từ một vị thần rơi thẳng xuống thành một tên khốn nạn.


0 Bình luận