• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 49 - Trưởng phòng rất hài lòng về các người (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,708 từ - Cập nhật:

Báo cáo của Phó phòng được gửi lên rất nhanh chóng.

—Toàn bộ những kẻ phản nghịch đã bị xử lý, không chừa một ai. Bệ hạ cũng vô cùng hài lòng.

Chỉ trong vài giờ đã hoàn tất việc báo cáo lên tận Hoàng đế. Quả không hổ danh là Phó phòng. Dù tôi có vắng mặt ở Phòng Thanh tra bao lâu đi nữa, tôi chỉ lo về những hành động bất thường của bộ ba Trưởng khoa, chứ chưa bao giờ phải bận tâm về chính Phòng Thanh tra. Một khi đã được giao việc, các Trưởng khoa đều hoàn thành xuất sắc, nên lại càng không có gì đáng lo ngại.

“Làm tốt lắm. Quả nhiên không bao giờ làm tôi thất vọng.”

Lệnh được ban ra vào giữa trưa, vậy mà mặt trời còn chưa lặn đã hoàn thành xong xuôi và báo cáo. Nếu có một cấp trên nào nghe được cách xử lý công việc thế này mà vẫn không hài lòng, thì kẻ đó hẳn là một tên không có đầu óc. Tôi không phải loại người đó nên đã gật đầu tán thưởng Phó phòng, còn anh ta chỉ cúi đầu đáp lại bằng một lời cảm ơn ngắn gọn.

“Nhắn lại với các Trưởng khoa là đã vất vả cho họ rồi.”

—Mọi người chắc chắn sẽ rất vui khi nghe lời khen của Trưởng phòng.

Mong là vậy.

Tôi khẽ mỉm cười rồi ngắt liên lạc. Vậy là đã kết thúc. Vinh Quang Đệ Tam, và dĩ nhiên, cả những kẻ phản nghịch đã tiếp xúc với đám phiến quân ấy, đều bị quét sạch. Không chừa một ai.

‘Thật may quá.’

Tôi đã xử lý những kẻ dám xúc phạm các vị. Cả tên phản đồ đã tùy tiện hé răng về các vị cho lũ sâu bọ đó nữa. Dù không phải chính tay tôi làm, nhưng thuộc hạ của tôi ra tay thì cũng coi như có phần của tôi trong đó.

Tôi không thể phủ nhận rằng mình đã thăng tiến nhờ sự hy sinh của các vị. Các vị đã không thể trở về, còn tôi lại có được vị trí này chỉ vì là kẻ duy nhất còn sống sót. Lời lăng mạ nhắm vào tôi, tôi có thể chịu đựng được.

Nhưng tên khốn đó lại không ngần ngại xúc phạm đến các vị. Hắn dám nói rằng tôi đã đạp lên máu của các vị để thăng tiến. Mạng sống của các vị đâu phải thứ rẻ mạt đến thế. Sự hy sinh của các vị đâu phải là thứ nhỏ nhặt chỉ để một mình tôi thăng tiến rồi thôi.

‘Thật thảm hại.’

Cảm giác tự trách ập đến, tôi ngồi phịch xuống giường. Đến chính tôi cũng không hiểu nổi mình đang nói cái quái gì nữa. Miệng thì thừa nhận rằng mình thăng tiến nhờ sự hy sinh của mấy vị đó, nhưng đầu óc lại quay cuồng khi nghe kẻ khác nói rằng cái chết của các vị chỉ đổi lại được chức vị cho tôi. Hệt như một đứa trẻ không dám đối mặt với sự thật.

Nhưng biết làm sao được. Trong bảy người, chỉ duy nhất mình tôi sống sót. Chừng nào tôi còn sống, vết nhơ này sẽ vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Thứ duy nhất tôi có thể làm là loại bỏ những tên khốn cố tình khơi lại vết nhơ đó.

Và giờ khi việc duy nhất đó đã kết thúc, lòng tôi dường như cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, cũng may là có thể đến đó với tâm trạng thoải mái hơn một chút.

Cốc cốc

‘Ai vậy?’

Tôi đã định chợp mắt một lát trước khi bữa tiệc bắt đầu, nhưng như có ma ám, vừa nằm xuống đã có người gõ cửa. Đây đâu phải phòng sinh hoạt câu lạc bộ, làm gì có ai đến tận ký túc xá của tôi bao giờ?

“Thiếu gia Carl. Là em đây.”

“Mar?”

Người đến lại càng bất ngờ hơn. Nếu là vị Phó Hiệu Trưởng hay Villar thì còn có thể hiểu được, chứ tôi không ngờ Marghetta lại đến. Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi làm sao cô ấy biết được ký túc xá của mình, nhưng rồi nhận ra đây vốn là nơi ở dành cho các thanh tra viên thường lui tới. Với tư cách là thành viên Hội học viên, hẳn Marghetta đã biết từ trước.

“Em đợi một lát, anh ra ngay.”

Dù sao đi nữa, tôi cũng phải gượng người dậy và bước ra cửa. Cô ấy đã cất công đến tận đây, chắc hẳn là có chuyện gấp.

“Mar. Sao em lại đến tận đây─”

Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững người trong giây lát. Dáng vẻ của Marghetta hoàn toàn khác xa dự đoán.

“Anh Carl, nếu không phiền, anh có muốn cùng em đến sảnh tiệc không?”

Trước mắt tôi là một Marghetta đang mỉm cười dịu dàng trong bộ váy đỏ lộng lẫy, thay vì bộ đồng phục thường ngày.

***

Vào buổi tối ngày diễn ra lễ trao giải hội chợ, một bữa tiệc sẽ được tổ chức. Trong suốt thời gian hội chợ, mọi người đã có dịp giao lưu với các quý tộc từ bên ngoài, nên đây là dịp để các học viên đã cùng nhau cạnh tranh lành mạnh thắt chặt tình bằng hữu.

Thực ra, danh nghĩa không quan trọng. Đối với quý tộc, tiệc tùng và xã giao là chuyện thường ngày. Chỉ cần có một lý do hợp lý là họ sẽ tổ chức ngay. Đó chính là tiệc của giới quý tộc.

Năm ngoái tôi cũng đã tham dự bữa tiệc bế mạc hội chợ, nhưng chỉ ghé qua chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi. Dù tôi tự nguyện tham gia Hội học viên cốt để gặp anh Carl, nhưng công việc hội chợ lần đầu trải qua đã khiến tôi quá mệt mỏi. Tôi không thấy có lý do gì để phải gắng gượng vượt qua mệt mỏi mà tận hưởng bữa tiệc.

‘Năm nay thì khác.’

Năm nay có anh Carl. Hơn nữa, anh còn là cố vấn của câu lạc bộ chiến thắng nên chắc chắn sẽ không thể vắng mặt. Tôi gần như thấy biết ơn tiểu thư Louise vì đã khiến anh Carl phải tham dự. Một bữa tiệc có anh ấy, dù có mệt mỏi hay thậm chí gãy cả chân, tôi cũng nhất quyết phải tham gia.

Anh Carl hầu như không bao giờ xuất hiện ở các buổi xã giao, ngoại trừ Lễ mừng năm mới và các buổi họp mặt của các gia tộc Bá tước Đế Quốc. Đây thực sự là một cơ hội định mệnh trời ban.

“Rắc rối rồi...”

Nhưng vì là một cơ hội bất ngờ nên tôi đã không chuẩn bị chu đáo. Năm ngoái, tôi chỉ định xuất hiện chớp nhoáng rồi về nên đã chuẩn bị một chiếc váy đơn giản, rồi sau đó cởi ra ngay và vứt vào một góc tủ.

Và giờ tôi mới nhớ ra điều đó. Kết quả là chiếc váy nhạt nhẽo đang ở ngay trước mắt tôi. Tôi không đủ tự tin để đứng trước anh Carl trong bộ dạng này. Mình phải xuất hiện với dáng vẻ hoàn hảo nhất, tuyệt đối không thể thế này được.

“Nhũ mẫu!” [note80388]

—Tiểu thư? Giờ này có chuyện gì vậy?

Dù có lỗi với nhũ mẫu nhưng tôi vẫn gọi ngay lập tức. May mắn là vẫn còn buổi sáng. Tôi cũng không cần thiết phải tham dự lễ trao giải nên vẫn còn thời gian cho đến bữa tiệc.

“Con, con cần chiếc váy đó! Chiếc váy đó!”

Chiếc váy đó. Chiếc váy mà sau lần đầu gặp anh Carl năm ngoái, tôi đã chuẩn bị để cùng anh tham dự tiệc nhưng rồi lại không thể mặc vì anh bận. Chiếc váy mà tôi đã định mặc trong lễ đính hôn và cất giữ cẩn thận, nhưng rồi lại phải ôm nó mà khóc bao lần vì bị anh từ chối lời cầu hôn.

...Tuy không phải là chiếc váy chứa đựng những ký ức tốt đẹp gì, nhưng vì tôi đã định mặc nó vào những thời khắc quyết định nên nó là chiếc đẹp nhất trong số những chiếc váy tôi có.

—Chiếc váy đó? À, cái đó. Sao đột nhiên tiểu thư lại...

“Con có thể cùng anh Carl tham dự tiệc!”

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của nhũ mẫu thay đổi hoàn toàn.

Trong nháy mắt, nhũ mẫu và các hầu gái phục vụ tôi ở dinh thự đã đến ký túc xá, mang theo váy vóc cùng đủ loại tráp đựng đồ. Nhũ mẫu nói rằng cha tôi tuy có nhăn mặt nhưng vẫn cử một pháp sư dịch chuyển đến giúp.

‘Con cảm ơn cha.’

Đêm nay nhất định phải nói yêu cha mới được.

“Tiểu thư. Trước tiên hãy mặc váy đã.”

Trong lúc tôi thầm gửi lời cảm ơn và tình yêu đến cha, nhũ mẫu đã kéo tôi đi với một khí thế đáng sợ. A, đau quá nhũ mẫu...

“Tiểu thư. Người có thể dang hai tay ra được không?”

“Vâng.”

Nhưng tôi không thể nhõng nhẽo với nhũ mẫu, người đã đến tận Học viện vì yêu cầu của tôi. Tôi ngoan ngoãn phó mặc cơ thể cho bàn tay của bà, và chiếc váy nhanh chóng được mặc vào. Lần nào cũng thấy thật kỳ diệu. Váy vốn không phải là trang phục dễ mặc, nhưng lạ thay, mỗi khi có nhũ mẫu giúp thì lại nhanh gọn đến thế.

“Con cảm ơn nhũ mẫu!”

Nếu tôi mặc chiếc váy của năm ngoái đến đó thì sẽ xấu hổ biết bao. Việc thể hiện dáng vẻ đó trước mặt anh Carl đã là đáng ngượng, mà có khi còn khiến anh ấy phải xấu hổ lây khi đứng cạnh tôi. Một quý cô đi bên cạnh lại ăn mặc tuềnh toàng, dù anh Carl có thờ ơ đến đâu cũng sẽ không thích điều đó. Ừm, chắc chắn là vậy.

Vì thế, tôi chân thành nói lời cảm ơn, nhũ mẫu chỉ mỉm cười rồi đưa tôi ngồi trước bàn trang điểm.

“Vẫn còn nhiều việc phải làm, lời cảm ơn cứ để sau nhé.”

“A.”

Á... A a...

Nhìn những bàn tay của nhũ mẫu và các hầu gái đang thoăn thoắt lao vào, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại.

Phải rồi, thời gian trang điểm là cực hình nhất. Dù tôi thấy đã ổn rồi, nhưng nhũ mẫu lại không vừa ý nên cứ chỉnh đi sửa lại không ngừng. Mải mê nghĩ đến chiếc váy mà tôi đã quên mất điều này.

Nhưng phải chịu đựng thôi. Vì tôi phải thể hiện dáng vẻ hoàn hảo nhất. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào tay nghề và con mắt thẩm mỹ của nhũ mẫu. Chỉ cần kiên trì, kết quả nhận được sẽ còn hơn cả mong đợi.

“Tiểu thư thật xinh đẹp!”

“Tuyệt vời nhất! Thiếu gia Carl mà trông thấy chắc chắn sẽ ngẩn ngơ cho xem!”

Sau khoảng thời gian chịu đựng, bàn tay của nhũ mẫu cuối cùng cũng dừng lại, và những lời khen ngợi đầy phấn khích của các hầu gái vang lên bên tai. Tôi cẩn thận mở mắt ra, thấy nhũ mẫu đang gật đầu vẻ hài lòng.

“Người tự xem đi ạ. Người có vừa ý không?”

Nhũ mẫu lùi lại một chút để tôi có thể nhìn vào gương. Miệng thì hỏi tôi có vừa ý không, nhưng vẻ mặt bà lại tràn đầy sự chắc chắn rằng tôi hiển nhiên sẽ hài lòng.

“Vâng. Con rất thích.”

Và sự tự tin của nhũ mẫu hoàn toàn có cơ sở. Khuôn mặt tôi trong gương thực sự rất xinh đẹp. Tự mình nói ra thì có hơi ngượng, nhưng quả thật là vậy thì biết làm sao được. Điều đó cho thấy nhũ mẫu tuyệt vời đến mức nào.

“Nhũ mẫu, thật sự cảm ơn─”

“Giờ chỉ cần chọn trang sức nữa là được.”

“Á.”

Mãi cho đến sát giờ dự tiệc, việc trang điểm mới tạm hoàn tất. Kết quả thì không còn gì để bàn cãi. Đã dốc hết tâm huyết như vậy, đương nhiên phải thế.

“Cảm ơn mọi người nhiều...”

Đổi lại, tôi đã kiệt sức trước cả khi bước vào sảnh tiệc. Dù vậy, tôi vẫn tự hào về bản thân vì đã lê bước đến tận ký túc xá của anh Carl.

Dù có trang điểm hoàn hảo đến đâu, theo thời gian cũng sẽ phai đi đôi chút. Vẻ đẹp lộng lẫy nhất chính là khoảnh khắc ngay sau khi vừa trang điểm xong. Để cho người mà mình muốn thể hiện nhất thấy được dáng vẻ xinh đẹp nhất. Lý do đó đủ để tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Vì thế, tôi đã nhận được sự cổ vũ của nhũ mẫu và các hầu gái để đi đến ký túc xá của anh Carl và─

“Mar. Sao em lại đến tận đây─”

Nhìn thấy đôi mắt anh Carl mở to vì ngạc nhiên, tôi thực sự cảm thấy mãn nguyện.

Đêm nay phải nói yêu cha hai lần mới được. Cả nhũ mẫu nữa.

***

Cảm giác sẽ ra sao khi một người bất ngờ xuất hiện ở một nơi không ngờ, với một dáng vẻ không thể ngờ tới? Tôi vốn chẳng có hứng thú muốn biết, nhưng giờ thì đã hiểu rồi.

“Anh Carl?”

Thấy tôi không nói gì, Marghetta nghiêng đầu gọi lại lần nữa. A, chết thật.

“À, xin lỗi em. Anh đang mải nghĩ chuyện khác.”

“Không sao đâu. Là lỗi của em vì đã đột ngột tìm đến.”

Tôi gượng cười trước nụ cười vẫn luôn rạng rỡ của Marghetta. Dáng vẻ này của cô ấy, tôi chưa từng thấy gần đây, thậm chí lục lại ký ức một năm trước cũng thấy xa lạ, khiến tôi có chút bối rối.

Thú thật, ngay cả một người không quan tâm đến trang điểm hay trang sức như tôi cũng phải thừa nhận rằng cô ấy đã chuẩn bị rất công phu. Thậm chí, tôi còn cảm nhận được một sự hài hòa tinh tế, không hề có cảm giác quá lố. Ngay cả trong mắt một kẻ ngoại đạo như tôi mà đã đến mức này thì không biết phải nói sao nữa.

“À, em nói là muốn cùng anh đến sảnh tiệc đúng không?”

“Vâng. Có được không?”

“Tất nhiên là được.”

Nghe vậy, nụ cười rạng rỡ và vẻ vui mừng của cô ấy thật ấn tượng. Đúng là gen của Thiết Huyết Công tước ngoài màu tóc ra thì chẳng di truyền chút nào cả. Tôi chưa từng gặp mẹ của Marghetta, nhưng có thể đoán được gen của bà ấy đã hoạt động mạnh mẽ như thế nào.

“Hôm nay em thật xinh đẹp. Anh đã rất ngạc nhiên đấy.”

“Vâng, vâng?”

Tôi chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Marghetta rồi buột miệng nói, khiến cô ấy lúng túng trước lời nói bất ngờ của tôi. Khuôn mặt cô ấy cũng nhanh chóng ửng hồng.

Cô ấy vội vàng dùng chiếc quạt vốn là vật đặc trưng của mình để che mặt và hắng giọng, nhưng tôi đã thấy hết cả rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa. Dù sao thì, nếu điều đó giúp Marghetta cảm thấy an lòng thì cũng tốt thôi.

Nhìn dáng vẻ đó, tôi khẽ nhếch môi. Tôi đâu phải kẻ vô tâm đến mức không biết Marghetta đã trang điểm lộng lẫy như vậy để cho ai xem, và cũng không đến nỗi không dành một lời khen khi cô ấy đã xuất hiện với dáng vẻ đáng kinh ngạc như thế.

Kẻ nào nhìn thấy Marghetta lúc này mà không khen cô ấy xinh đẹp thì hẳn là kẻ vô cảm. Ít nhất thì, tôi không phải loại người đó.

Ghi chú

[Lên trên]
Nhũ mẫu (乳母) là một từ Hán – Việt, chỉ người phụ nữ nuôi con cho người khác bằng sữa của mình, thường là cho con của tầng lớp quý tộc, hoàng gia hoặc gia đình giàu có.
Nhũ mẫu (乳母) là một từ Hán – Việt, chỉ người phụ nữ nuôi con cho người khác bằng sữa của mình, thường là cho con của tầng lớp quý tộc, hoàng gia hoặc gia đình giàu có.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận