Damian Cornor, đương kim Hội trưởng Hội học viên Học viện Đế Quốc, chào đời với thân phận là người con trai thứ ba của gia tộc Cornor, một trong những gia tộc tử tước không mấy nổi bật. Thân là con trai thứ ba của một gia đình tử tước, địa vị của Damian có phần lỡ cỡ, từ nhỏ cậu đã là một thiếu gia quý tộc bình thường với ước mơ trở thành công chức.
Gia tộc sẽ do người anh cả kế vị, vậy nên thân là con trai thứ ba, cậu phải tự mình định đoạt con đường riêng. Vì thế, cậu đã chọn con đường làm quan và tham gia vào Hội học viên của học viện.
Khác với các câu lạc bộ đóng vai trò như một nơi giao lưu xã hội, Hội học viên theo thông lệ thường do những học viên có mục tiêu trở thành công chức nắm giữ. Do đó, những người có địa vị gia tộc hay vị thế trong chính gia đình mình không quá nổi bật thường sẽ gia nhập hội. Nhờ vậy mà họ được va chạm với đủ thứ công việc, coi như nếm trải trước cuộc sống của một công chức.
Dù vậy, Damian không hề bất mãn với điều đó. Đây là con đường do chính cậu lựa chọn, và những gian nan hiện tại sẽ trở thành một trong những kinh nghiệm quý báu cho sự nghiệp sau này. Vì học viên tốt nghiệp xuất thân từ Hội học viên thường có xu hướng trở thành công chức, nên bộ máy hành chính của Đế Quốc cũng ưu ái cộng thêm điểm cho những người này.
Thế nhưng, kể từ năm ngoái, khi Damian bước vào năm thứ hai, cuộc sống trong Hội học viên của cậu đã bắt đầu xuất hiện điềm báo chẳng lành.
“Em là Marghetta Valenti. Mong được các vị tiền bối chỉ giáo.”
Một kẻ phá vỡ cân bằng sinh thái đột nhiên xuất hiện trong Hội học viên, nơi vốn chỉ quy tụ những cá nhân nhạt nhòa trong xã hội quý tộc. Sự xuất hiện bất ngờ của vị Tiểu thư Công tước khiến Damian suýt nữa thì chân mềm nhũn mà ngã quỵ, nhưng nhờ có tinh thần được rèn giũa suốt một năm mà cậu đã gắng gượng đứng vững.
Nhưng thật không may cho Damian, nhờ vào năng lực được công nhận mà cô nàng đã trở thành Phó Hội trưởng và được giao nhiệm vụ chăm lo cho các học viên năm nhất mới gia nhập Hội học viên. Khi nhận ra sự thật này, Damian thực sự chỉ muốn khuỵu xuống và khóc một trận cho thỏa.
Trong lòng ấm ức và căm phẫn, cậu thậm chí còn lớn tiếng hỏi vị Hội trưởng đương nhiệm rằng đây rốt cuộc là chuyện gì, nhưng người đó chỉ dùng một câu nói đã khiến Damian phải câm nín, với đôi mắt trũng sâu đầy u ám.
“Vậy cậu bảo tôi từ chối khi Tiểu thư Công tước muốn vào sao?”
Damian chỉ biết khóc thầm trong lòng.
Kể từ đó, mỗi ngày Damian đều đến Hội học viên với tâm trạng của một binh sĩ trong đội quân cảm tử bị đẩy ra chiến trường. Cậu tha thiết cầu nguyện cho ngày hôm nay được bình an trôi qua, cho Tiểu thư Công tước sẽ mất hứng thú với Hội học viên và tự mình rời đi, nhưng đáng tiếc thay, cô ấy vẫn chuyên cần đến hội mỗi ngày.
Thời gian cứ thế trôi đi, trong một buổi tiệc của Hội học viên, một không khí tò mò bỗng dưng hình thành, mọi người bắt đầu hỏi các thành viên năm nhất về lý do họ gia nhập hội. Dù bầu không khí này chỉ là ngẫu hứng, nhưng tất cả những người có mặt ở đó đều đang mong chờ câu trả lời từ một người duy nhất.
“Vì em có quen một người trong bộ máy hành chính. Em muốn gặp người đó, nên em nghĩ mình cũng sẽ trở thành một công chức.”
Nhìn dáng vẻ của Tiểu thư Công tước tươi cười trả lời, Damian thầm nghĩ. Chuyện đó đâu cần phải trở thành công chức, chỉ cần triệu tập người muốn gặp là được rồi mà nhỉ?
‘Không biết là ai nhưng mà thật đáng ghét...’
Ngày hôm đó, Damian đã thật lòng oán giận một vị công chức nào đó trong bộ máy hành chính mà cậu còn chẳng biết mặt.
Dù sao thì, trong cái rủi cũng có cái may, Tiểu thư Công tước đã có một cuộc sống Hội học viên khá suôn sẻ và cũng tỏ ra tôn trọng các tiền bối. Dĩ nhiên đối với các tiền bối, việc có một hậu bối là Tiểu thư Công tước đã là một sự bạo hành tinh thần tột độ, nhưng nói chung mọi chuyện đều ổn thỏa.
Một năm trôi qua, Damian trở thành Hội trưởng Hội học viên. Giờ chỉ cần tốt nghiệp là cậu sẽ tạm biệt Tiểu thư Công tước, tạm biệt cả cái Hội học viên như đi trên lưỡi dao này. Tưởng tượng ra viễn cảnh tốt nghiệp và gia nhập bộ máy hành chính Đế Quốc, Damian đã cố gắng cắn răng chịu đựng.
Nhưng có lẽ, khoảng thời gian chịu đựng ấy cũng sẽ kết thúc vào hôm nay.
‘Hoàng đế Bệ hạ, thần Enen, làm ơn! Xin Người!’
Trước mặt Damian, một người đàn ông đang lướt qua các tài liệu mà Hội học viên đã nộp, một vị thần chết bất ngờ được Tiểu thư Công tước dẫn đến. Nhìn người đó, Damian lại nhắm nghiền mắt.
Carl Krasius, Trưởng phòng Thanh tra của Bộ Tài chính, hiện đang thường trú tại học viện với tư cách là một thanh tra viên. Một người ôm mộng làm quan như Damian không thể nào không biết đến cái tên này.
Chó săn của Hoàng đế, lưỡi dao của Hoàng Thái tử, con chó điên của Bộ Tài chính. Một bề tôi trung thành của Hoàng gia, được lệnh sủa thì sẽ sủa, được lệnh cắn thì sẽ cắn xé. Danh tiếng và tai tiếng mà người đó tạo dựng được trong suốt hai năm giữ chức Trưởng phòng Thanh tra quả thực khiến người ta phải khiếp sợ.
Đặc biệt là gia tộc Hầu tước Asilon, từng là người hậu thuẫn mạnh mẽ nhất cho Nhị Hoàng tử và là gia tộc bên ngoại của Hoàng hậu, uy thế lừng lẫy một thời. Chính vị Trưởng phòng Thanh tra này đã xé nát cái gia tộc mà người ta nói rằng ngoài Hoàng gia và năm gia tộc Công tước ra thì không ai dám sánh bằng.
Thậm chí, tin đồn về việc anh ta đã đưa ra hình phạt giáng tước vị, một sự sỉ nhục còn hơn cả việc diệt môn đối với các quý tộc chính thống, rồi quay lưng đi trong khi chế nhạo gia chủ nhà Asilon đang suy sụp ngã quỵ vẫn còn được lưu truyền như một huyền thoại. Nghe nói sau đó vị gia chủ ấy đã tự vẫn vì hổ thẹn.
...Và bây giờ, con người đó đang làm công tác thanh tra của mình.
“Hừm.”
‘Mẹ ơi...’
Vị Trưởng phòng Thanh tra vẫn tiếp tục xem xét tài liệu. Không chỉ cậu mà các thành viên khác trong ban chấp hành Hội học viên cũng run rẩy như những tử tù đứng trước máy chém. Chỉ có Tiểu thư Công tước là vẫn thản nhiên mỉm cười giữa bầu không khí căng thẳng.
“Không tệ.”
“Dạ?”
Sau một khoảng thời gian dài tựa như vĩnh cửu, một phán quyết tích cực được đưa ra khiến Damian bất giác thốt lên một giọng ngây ngô. Nhận ra mình đã thất thố, cậu vội ngậm miệng lại, nhưng may mắn là Trưởng phòng Thanh tra dường như không để tâm.
“Tuy có vài dấu vết còn non nớt, nhưng không đến mức gây ra vấn đề. Tốt lắm. Cứ thế này thì có thể đảm nhận công việc thực tế ngay cũng không sao.”
Lời tuyên bố vô tội của Trưởng phòng Thanh tra khiến bầu không khí nhanh chóng dịu đi. Đặc biệt là thủ quỹ và kế toán, trông họ như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bật khóc. Damian lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Damian Cornor, đúng chứ?”
“Vâng, vâng! Đúng vậy!”
Vừa mới thở phào thì một giọng nói vang lên khiến sự căng thẳng lại ập đến, nhưng Trưởng phòng Thanh tra không nhìn Damian mà lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi và viết gì đó lên mặt sau.
“Cầm lấy.”
“A, vâng.”
Damian cẩn thận nhận lấy tấm danh thiếp từ tay Trưởng phòng Thanh tra. Mặt sau có ghi tên của anh ta và chữ ký của người đó.
“Cậu nói sau khi tốt nghiệp sẽ tham gia kỳ thi công chức? Không cần đâu. Cứ đến bộ phận mình muốn rồi nộp cái này ra, họ sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí thích hợp.”
Nghe những lời đó, mắt Damian mở to. Dù cậu tự nguyện dấn thân vào Hội học viên đầy rẫy phiền phức này, nhưng đó không phải là vì cậu thích thú. Vị trí lỡ cỡ của một gia đình Tử tước và việc không có mối quan hệ nào đáng kể đã buộc Damian phải đi theo con đường thi cử để trở thành công chức. Hội học viên chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ để được cộng thêm điểm.
Vậy mà giờ đây, một mối quan hệ vàng ròng lại xuất hiện ngay trước mắt. Miệng thì nói là một vị trí thích hợp, nhưng với sự giới thiệu của Trưởng phòng Thanh tra, việc đến những vị trí không thể có được còn nhanh hơn là những vị trí có thể. Đặc biệt là ở Bộ Tài chính.
“Xin cảm ơn anh!”
Damian cúi gập người, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến Trưởng phòng Thanh tra. Cậu nhận ra bấy lâu nay mình đã bị những lời đồn thổi vô căn cứ làm cho mê muội. Một người như thế này sao có thể là một kẻ hung ác đến vậy được.
“Chỉ cần cậu thể hiện lòng biết ơn bằng sự cống hiến cho Đế Quốc là đủ rồi.”
Thấy chưa, anh ấy là một người tuyệt vời như vậy mà.
***
Tôi nhìn vị Hội trưởng đang run rẩy nộp tài liệu bằng ánh mắt ái ngại rồi nhanh chóng lướt qua chúng. Thật ra, chỉ cần không có dấu hiệu tham ô, thì dù có hơi sơ sài một chút tôi cũng định cho qua. Đứng ở lập trường của cậu Hội trưởng, đúng là cậu ta đã gặp phải tai bay vạ gió vì trò đùa của Marghetta.
‘Ồ, cũng ra trò phết.’
Nhưng cũng chẳng cần phải làm thế. Dù tôi có khác xa với một Trưởng phòng Thanh tra thông thường, thì suốt hai năm qua tôi cũng đã thấy và nghe được không ít. Việc xem xét các tài liệu báo cáo như thế này tôi có thể xử lý nhanh gọn. Mà càng xem lại càng thấy khá ổn.
Dĩ nhiên không phải là không có những điểm còn non nớt, nhưng chỉ cần lăn lộn trong chốn công sở một thời gian là tự khắc sẽ ổn thôi. Thực sự tốt đấy chứ?
‘Tên là Damian Cornor thì phải?’
Tôi đưa mắt nhìn vị Hội trưởng với một ánh nhìn khác hẳn. Mình đã phát hiện ra một viên ngọc thô quý giá. Có một kẻ như thế này thì sẽ nhàn hơn biết mấy, mà trùng hợp thay cậu ta lại đang có ý định trở thành công chức.
Vì vậy, tôi đã viết ngay một lá thư giới thiệu tại chỗ. Phòng trường hợp tên nô lệ dự bị này, à không, viên ngọc thô này đổi ý rồi từ bỏ kỳ thi công chức thì gay go. Một khi tôi đã viết thư giới thiệu thế này thì không thể rút lại được nữa rồi. Bởi vì nếu nhận được thư giới thiệu mà không sử dụng thì sẽ bị coi là thất lễ.
“Xin cảm ơn anh!”
Vị Hội trưởng có vẻ cũng cảm động nên đã cúi người cảm tạ. Gì chứ, tôi mới là người phải cảm ơn cậu ta thì có. Càng có nhiều nô lệ cấp thấp như cậu ta thì ngày về hưu của tôi mới càng gần hơn một chút. Đổi một tấm danh thiếp lấy một lá thư giới thiệu vì sự nghiệp về hưu của mình thì có đáng là bao.
Wow! Công chức! Rẻ hơn cả danh thiếp!
Cứ như vậy, cuộc thanh tra đột xuất kết thúc trong sự hài lòng của cả tôi và vị Hội trưởng.
Tôi rời khỏi phòng Hội học viên, bỏ lại sau lưng lời tiễn đưa đầy cung kính của vị Hội trưởng và những ánh mắt khao khát của các thành viên khác. Tôi cũng đoán được ý nghĩa của những ánh nhìn đó.
Phải rồi, tài liệu này đâu phải do một mình cậu Hội trưởng soạn ra. Đừng lo, đến lúc thích hợp tôi cũng sẽ viết thư giới thiệu cho các người. Dù không muốn nhận thì tôi cũng ép phải nhận. Dám bỏ trốn thì tôi sẽ đích thân tóm cổ lôi về Bộ Tài chính.
“Cảm ơn anh nhiều, thiếu gia Carl. Ngày mai cũng xin nhờ anh giúp.”
“Hả? Cả ngày mai nữa à?”
“Công tác chuẩn bị cho hội chợ vẫn chưa kết thúc. Sẽ thật tốt nếu anh có thể kiểm tra ngay mỗi khi có thay đổi.”
Marghetta không ở lại phòng Hội học viên mà đi theo tôi ra ngoài, cô ấy mỉm cười nói. Trước nụ cười nhẹ nhàng nhưng quả quyết đó, tôi miễn cưỡng gật đầu. Biết làm sao được, lỡ từ chối rồi Marghetta chạy đi mách Louise thì phiền phức to.
“Ngày mai cũng vào giờ này được chứ?”
“Anh cứ đợi ở phòng câu lạc bộ, em sẽ đến.”
“Thế này thì thật là vinh hạnh quá.”
Được đích thân Tiểu thư Công tước đến đón, đúng là vinh dự quá mức mà. Tôi bật cười một tiếng, Marghetta cũng khúc khích cười theo.
Và rồi, vào buổi tối hôm đó, sau khi các tiết học chính khóa và giờ sinh hoạt câu lạc bộ đã kết thúc.
—Nghe nói ngươi đã gặp con gái ta.
“Vâng, vâng, đúng vậy.”
Đôi chân bất giác khuỵu xuống. Đầu từ từ cúi thấp. Trước mặt tôi là khuôn mặt của một người đàn ông hiện lên qua quả cầu liên lạc đang phát sáng.
—Ngươi từng nói sẽ không bao giờ gặp lại con bé, thật là một chuyện kỳ lạ.
“Ha ha...”
Cuộc gọi bất ngờ từ vị Thiết Huyết Công tước đang bao trùm lấy tôi một cách lộng lẫy.
...Tự sát thì uống thuốc độc chắc sẽ nhanh hơn thắt cổ nhỉ?


0 Bình luận