• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 30 - Tiểu thư phản diện? (4)

0 Bình luận - Độ dài: 3,270 từ - Cập nhật:

Thông thường, ở tuổi của tôi, phần lớn đều đã yên bề gia thất, hoặc chí ít cũng đã có hôn ước. Trong thế giới này, người ta được xem là trưởng thành từ năm mười bảy tuổi, nên một quý tộc hai mươi mốt như tôi đang ở độ tuổi kết hôn lý tưởng nhất. Thật ra, nếu xét cho kỹ, tôi cũng sắp sửa bước qua thời kỳ hoàng kim đó rồi.

Trước khi chuyển sinh, tôi còn nhỏ tuổi, sau đó lại vướng vào chiến tranh, đến khi chiến sự kết thúc thì bản thân lại chẳng màng đến hôn nhân, cứ lần lữa mãi cho đến tận bây giờ. Lòng tin mà Gia chủ dành cho tôi cao vời vợi, nên ngài cũng không chủ động gây áp lực chuyện cưới xin.

Thế nhưng, giới quý tộc đâu phải hạng người hiền lành đến mức để yên cho một món hàng chất lượng cao trên thị trường hôn nhân. Những lời đề nghị kết hôn cứ thế đổ về gia tộc không ngớt, và Gia chủ đã chuyển tất cả cho tôi mà không hề sàng lọc. Vừa phải gánh vác công việc của Trưởng phòng Thanh tra, vừa phải khéo léo từ chối quả là một việc mệt mỏi.

Và rồi vào lễ mừng năm mới năm ngoái, ngày mà toàn bộ quý tộc của Đế Quốc quy tụ tại thủ đô, sự cố đã xảy ra.

“Đây là con gái của ta.”

Lễ mừng năm mới năm đó được tổ chức vào thời điểm Đế Quốc vừa tạm ổn sau hàng loạt biến cố rung chuyển như chiến tranh, tranh chấp kế vị và thanh trừng phe đối lập. Khi ấy, với tư cách là Trưởng phòng, tôi cũng phải đi lại chào hỏi khắp nơi, và trong quá trình đó, tôi đã gặp Thiết Huyết Công tước. Bên cạnh ông ta lúc đó còn có Marghetta.

Trước lời giới thiệu của Thiết Huyết Công tước, Marghetta trang nhã cúi đầu, còn tôi cũng ngơ ngác cúi chào đáp lễ.

“Ta đã rất lo lắng vì con bé không có bạn bè đồng trang lứa, may mà cậu cũng trạc tuổi nó. Trong thời gian ở thủ đô, cậu có thể bầu bạn với con bé được không?”

“Tất nhiên rồi thưa ngài.”

Ai mà dám từ chối lời đề nghị của một vị Công tước chứ. Tôi cũng chỉ đơn thuần xem đây là cơ hội để củng cố mối quan hệ với Thiết Huyết Công tước nên đã vui vẻ nhận lời, nhưng những dấu hiệu sau đó lại chẳng hề tầm thường.

Marghetta cứ dăm bữa nửa tháng lại tìm đến phòng tiếp khách của Phòng Thanh tra, thỉnh thoảng còn mời tôi tới dinh thự của gia tộc Valenti ở thủ đô. Tần suất gặp mặt ngoài dự kiến khiến tôi quay cuồng, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng với suy nghĩ chỉ cần qua hết kỳ lễ mừng năm mới là xong.

Và rồi, ngay cả khi lễ mừng năm mới đã kết thúc, Marghetta vẫn ở lại thủ đô. Thiết Huyết Công tước đề cập đến chuyện hôn sự với tôi cũng vào khoảng thời gian đó. Trước một tôi đang toát mồ hôi hột và khó khăn lắm mới nói được lời từ chối, Thiết Huyết Công tước chỉ cau mày, buông lại đúng một câu rồi quay đi.

“Thằng nhãi nhà ngươi tự đi mà nói với con bé.”

Ý ông là tôi phải nói thẳng vào mặt một vị Tiểu thư Công tước vừa mới trưởng thành câu “Tôi không có ý định kết hôn với người” ư. Á, con người tàn nhẫn...

Nhưng biết làm sao được. Nếu tôi mà nằm vạ ra nói không làm được, chắc ông ta sẽ mổ bụng tôi ngay lập tức. Tôi cố gắng trấn an trái tim đang run rẩy của mình, và phải mất vài ngày sau, khi Marghetta tìm đến Phòng Thanh tra, tôi mới có thể lấy hết can đảm để bày tỏ lời khước từ.

“Anh sẽ hối hận đấy, thiếu gia Carl. Bởi vì người như em không thể có người thứ hai đâu.”

Thật bất ngờ, Marghetta không hề nổi giận hay tỏ ra buồn bã. Cô nàng chỉ khẽ mỉm cười rồi rời đi. Tôi đã run sợ một thời gian vì cứ ngỡ câu “sẽ hối hận” mang hàm ý “ta sẽ giết ngươi”. May mắn là sau đó, tôi không còn phải chạm mặt Thiết Huyết Công tước hay Marghetta nữa, và tôi vẫn sống sót an toàn.

Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng phần nào hiểu được lời đề nghị hôn nhân đột ngột của Thiết Huyết Công tước. Dù gì thì ông cũng phải gả Marghetta đi, nhưng nếu tìm một người tương xứng về địa vị thì đối phương lại quá lớn tuổi, còn nếu xét đến tuổi tác thì địa vị lại không đủ.

Giữa tình thế đó, tôi lại nổi lên như một thế lực mới với sự chống lưng của Hoàng thất. Tuy chưa đến mức là một người con rể hoàn toàn mỹ mãn, nhưng có lẽ cũng là một lựa chọn có thể thỏa hiệp được. Chắc ông ta cũng không ngờ tôi lại cả gan từ chối hôn sự. Nghĩ lại, tôi vẫn thấy thật may mắn vì sau chuyện đó Thiết Huyết Công tước đã không trút giận lên mình.

...Phải, tôi đã và đang rất biết ơn vì điều đó.

—Ta cũng không ngờ mình lại bị một thằng nhãi ranh từ chối dứt khoát như vậy.

Thiết Huyết Công tước, người đã cả năm trời bặt vô âm tín, lại đột nhiên khơi lại quả bom mà tôi đã cố chôn vùi trong quá khứ.

“Là do lúc đó suy nghĩ của tôi còn nông cạn nên đã thất lễ với ngài.”

—Hừ, ý ngươi là bây giờ ngươi sẽ chấp nhận hôn sự này sao?

Không, sao ngài lại đột ngột như vậy.

Thấy tôi ấp úng không đáp lời, Thiết Huyết Công tước khẽ hừ mũi một tiếng.

—Cho một kẻ đã vứt bỏ cơ hội một lần nữa được trao cơ hội thì thật là quá xa xỉ.

“Vâng, lời của ngài vô cùng chí phải.”

—Từ giờ, nếu muốn bàn chuyện hôn sự với con bé, thằng nhãi nhà ngươi phải tự mình tìm đến tận lâu đài của ta, quỳ gối mà van xin.

“Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ...”

Tôi không hiểu tại sao việc chấp nhận hôn sự lại được mặc định là tiền đề, nhưng trước lời đe dọa của Công tước, tôi nào dám ưỡn ngực mà phản bác. Chỉ còn cách dạ vâng lia lịa, khúm núm cúi mình.

Thiết Huyết Công tước im lặng nhìn tôi, nhưng vốn dĩ tướng mạo của ông đã hung dữ, nên chỉ vậy thôi cũng đủ khiến toàn thân tôi run rẩy. Rõ ràng là một lão nhân đi trước các vị Công tước khác cả một thế hệ, vậy mà sao ông ta vẫn tráng kiện đến thế. Nhìn bề ngoài, trông ông chỉ như một người đàn ông trung niên.

—Sự kiên nhẫn của nhà Valenti không kéo dài đâu.

Lời nói trầm thấp của Thiết Huyết Công tước hóa thành mũi dao găm, bay thẳng về phía tôi.

—Nếu cứ mãi lẩn tránh, ngươi sẽ bị nuốt chửng lúc nào không hay đấy.

“Tôi sẽ ghi nhớ.”

Thiết Huyết Công tước lại hừ mũi một tiếng rồi ngắt liên lạc.

Hôm nay lại mất ngủ rồi. Chắc lại mơ thấy mình bị bêu đầu trước cổng thành của Thiết Huyết Công tước mất thôi.

Lần này thì tôi không mơ bị bêu đầu nữa, mà là bị kéo lên máy chém. Dù sao cũng may là giấc mơ đã dịu đi một chút, chỉ là mơ đến trước lúc chết chứ không phải là đã chết. Dù sao thì cũng may.

“Cha cũng thật là. Dù có quý thiếu gia Carl đến mấy thì đột ngột liên lạc như vậy cũng thật thất lễ.”

Tiếng cười của Marghetta vang vọng khắp phòng.

Một ngày sau cuộc họp trực tuyến đầy phấn khích và cưỡng bức với Thiết Huyết Công tước, Marghetta đã lôi tôi đến phòng làm việc của Phó Hội trưởng liền kề với phòng Hội học viên. Vì không có thành viên nào khác ở đây, tôi đã khéo léo nhắc đến cuộc gọi của Thiết Huyết Công tước ngày hôm qua, và từ lúc đó, cô nàng cứ cười mãi như vậy. Tôi đang phải đối mặt với mối đe dọa sinh tồn, mà cô nàng lại cười ư...?

“Anh không nghĩ mình có thể lọt vào mắt xanh của Công tước đâu.”

Bị ghét thì có. Nhưng trước lời đó, Marghetta chỉ lắc đầu và đáp lại.

“Anh nghĩ có bao nhiêu người được cha em để tâm đến mức phải đích thân liên lạc?”

Chắc là hiếm lắm. Vấn đề là, tôi cảm thấy sự “để tâm” này mang ý nghĩa tiêu cực hơn là tích cực. Người đứng đầu trong danh sách cần trừ khử thì cũng là người được để tâm còn gì.

Thấy vẻ mặt khó coi của tôi, Marghetta vẫn bật cười. Quả nhiên, một Tiểu thư Công tước không thể nào thấu hiểu được trái tim của một công chức mỏng manh.

“Nếu anh sợ cuộc gọi của cha em, vậy kết hôn với em chẳng phải là vấn đề sẽ được giải quyết sao?”

“Em nói đùa quá rồi.”

“Fufu, vậy sao?”

Tôi khẽ thở dài rồi đứng dậy. Công việc hôm nay đã hoàn thành cả rồi, chắc giờ có thể về được. Khi tôi đứng lên, Marghetta cũng đứng dậy theo, có lẽ là để tiễn tôi.

“Anh xin phép về trước. Ngày mai em cũng đến vào giờ này chứ?”

“Vâng, ngày mai em sẽ lại đến tìm anh.”

“Anh hiểu rồi.”

Cái hội chợ hay cái gì đó, mong là nó nhanh bắt đầu rồi nhanh kết thúc đi cho xong. Cảm giác như một ngày phải đi làm hai lần vậy. Trên đời này còn có công chức nào giống tôi nữa không cơ chứ.

***

Ngay khi xác nhận Carl đã rời khỏi phòng Phó Hội trưởng, tôi liền ngồi phịch xuống ghế sofa, ôm lấy mặt.

“Hư a a a─”

Nếu nhìn vào gương lúc này, chắc hẳn khuôn mặt tôi đã đỏ bừng lên rồi. Ở trước mặt Carl, chỉ riêng việc giữ bình tĩnh đã đủ vất vả, nên một khi căng thẳng được cởi bỏ, tôi liền trở nên thế này.

“Đồ ngốc.”

Tôi hờn dỗi lẩm bẩm về phía người không có mặt ở đây. Trên đời này có người con gái nào lại nói chuyện hôn nhân như một trò đùa không chứ. Lại còn là với người đàn ông mà mình từng có hôn ước trong quá khứ. Tôi không biết liệu anh ấy thật sự ngốc nghếch, hay là đang cố sống cố chết giả vờ không biết nữa.

Nhưng nghĩ là vế trước thì thấy bực bội, mà cho là vế sau thì lòng tự tôn lại bị tổn thương. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, sự oán trách của tôi dành cho Carl ngày một lớn dần. Thế nên tối qua tôi đã gọi cho cha, nhờ ngài chọc tức Carl một chút. Tưởng tượng ra dáng vẻ lúng túng của Carl trước mặt cha, tâm trạng tôi lại tốt lên.

Tôi khẽ thở dài và bước đến bên cửa sổ. Người ta vẫn nói kẻ phải lòng trước là kẻ thua cuộc, nhưng đây dường như là một trận chiến quá đỗi gian nan. Dù vậy, thật may mắn biết bao khi có thể gặp lại nhau ở Học viện thế này.

‘Mình cũng không ngờ lại lún sâu đến thế.’

Lần đầu tiên tôi nghe đến tên Carl là vào hai năm trước. Đó là cái tên mà dù không muốn cũng phải nghe, bởi Đế Quốc vừa chào đón vị Trưởng phòng trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Hơn nữa, sau đó anh ấy còn thăng tiến không ngừng với sự hậu thuẫn của Hoàng thất, và mối quan hệ với Toàn Thắng Công tước cũng có vẻ thân thiết.

Từ lúc đó, tôi đã đoán được. Rằng nếu mình kết hôn, đối phương hẳn sẽ là người đó. Vì tôi biết cha đã trăn trở thế nào về đối tượng kết hôn của mình. Người đàn ông tên Carl xuất hiện đúng lúc ấy quả là một người thích hợp để trở thành con rể của một gia tộc Công tước.

Vậy mà phải đến một năm sau tôi mới được gặp mặt ứng cử viên sáng giá cho vị trí phu quân. Nếu không có cái cớ là lễ mừng năm mới, có lẽ còn phải lùi lại sau nữa. Với tâm trạng không vui, tôi đã cố tình tìm đến thường xuyên hơn, đôi khi còn buông những lời trêu chọc. Bây giờ nghĩ lại, những hành động đó thật đáng xấu hổ.

Sau đó thì tôi đã hoàn toàn sa vào lưới tình. Vốn dĩ chỉ định làm thân một cách vừa phải với người sẽ trở thành chồng mình, nhưng tôi lại phải lòng anh ấy đến mức không thể kiềm chế. Chỉ tiếc rằng đây là một thứ tình cảm đơn phương từ phía tôi.

Không có một sự kiện hay bước ngoặt kịch tính nào cả. Gặp gỡ Carl, trò chuyện cùng Carl, tươi cười với Carl, thiện cảm của tôi cứ lớn dần từng chút một, và rồi như mưa dầm thấm lâu, đến một lúc nào đó tôi đã trở nên thế này. Có rất nhiều lý do để thích Carl, nhưng cũng chẳng có lý do nào để ghét anh ấy cả. Nếu không kết hôn với Carl, thì tôi biết lấy ai đây?

“Anh xin lỗi, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để đồng hành cùng bất kỳ ai.”

Khi nhớ lại khoảnh khắc trái tim mình rung động vì Carl, một ký ức khác bất giác hiện về khiến tôi khẽ cắn môi. Tôi đã đinh ninh rằng anh ấy sẽ chấp nhận hôn sự, vậy mà lại bị từ chối thẳng mặt. Tôi đã cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể, đáp lại như không có chuyện gì xảy ra rồi chạy trốn về lâu đài của Công tước.

Tôi không biết mình đã khóc bao nhiêu, đã đấm vào chiếc gối vô tội bao nhiêu lần trong sự xấu hổ và tủi nhục. Cuối cùng, phải đến khi được các anh chị bao quanh vỗ về, tôi mới có thể bình tĩnh lại. Được những người anh chị cách biệt tuổi tác an ủi như dỗ dành một đứa trẻ... thật sự là một ký ức đáng xấu hổ.

‘Tất cả là tại Carl.’

Tôi không có lỗi. Ngay từ đầu, nếu Carl không có lý do gì để làm cao thì đã chẳng có chuyện đó xảy ra.

Sau cú sốc từ mối tình đầu tan vỡ trong đời, tôi chỉ ru rú trong lâu đài, nhưng vì lễ nhập học sắp đến gần nên tôi không thể không mở cửa bước ra ngoài. Tâm trạng lúc đó của tôi là Học viện hay gì cũng mặc kệ, nhưng tôi càng không muốn tin đồn “con gái út của Thiết Huyết Công tước bị Trưởng phòng Thanh tra từ chối và đang ở ẩn” lan truyền ra ngoài.

Có lẽ việc tôi nghe được chuyện về Hội học viên tại Học viện mà mình nhập học theo cách đó chính là định mệnh. Hội học viên được xem là nấc thang dẫn đến con đường công chức. Bình thường thì tôi sẽ chẳng thèm để mắt đến một tổ chức như vậy, nhưng giờ đây, tôi đã có lý do để bám lấy một vị công chức nào đó.

Anh nói mình chưa sẵn sàng sánh bước cùng ai sao? Vậy thì em sẽ ở bên cạnh cho đến khi anh sẵn sàng. Em sẽ đường hoàng vượt qua kỳ thi công chức để vào làm việc tại Bộ Tài chính hoặc Phòng Thanh tra.

Nếu có sự tiến cử của cha, tôi có thể bỏ qua kỳ thi phiền phức đó, nhưng nếu tiến cử theo cách này mà bị Trưởng phòng của bộ phận đó từ chối thì có khả năng sẽ bị điều sang bộ phận khác. Ai mà dám từ chối thư tiến cử của Thiết Huyết Công tước chứ, nhưng đối phương lại là người có tiền sử từ chối hôn sự của Thiết Huyết Công tước rồi.

‘Thật may mắn.’

Thế nhưng, tôi còn chưa cần phải thi công chức thì Carl đã đến Học viện. Tôi đã vui mừng biết bao khi nghe tin đó từ cha. Quả nhiên chúng tôi là định mệnh của nhau. Dù ở giữa có một chút trắc trở, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn gặp lại nhau như thế này.

Giờ đây, tôi chỉ cần từ từ, thong thả tiếp cận một Carl không thể nào trốn đi đâu được nữa. Trước tiên, phải nhanh chóng thay đổi cách xưng hô “thiếu gia Carl” đầy xa cách đó. Anh ấy gọi tôi là Mar, nhưng lại không chịu nhượng bộ cách tôi gọi anh ấy là thiếu gia Carl.

Nhưng nghĩ đến những khổ tâm mà mình đã trải qua, tôi cũng muốn trêu chọc anh ấy một chút. Phải rồi, hãy khiến Carl say đắm tôi, đến mức phải van nài tôi gọi anh ấy là Carl chứ không phải thiếu gia Carl nữa. Tôi sẽ giả vờ từ chối, đợi đến khi anh ấy sốt ruột rồi mới nhẹ nhàng chấp nhận.

Kế hoạch hoàn hảo này khiến chính tôi cũng phải thán phục. Chỉ cần cùng ở trong một nơi gọi là Học viện, tôi tuyệt đối không thể để vuột mất Carl. Carl xem như đã nằm trong lòng bàn tay tôi rồi. Bởi vì Valetin là một gia tộc luôn có được thứ mình muốn. Vấn đề chỉ là khi nào có được mà thôi.

‘A, là Carl.’

Trong lúc tôi đang tủm tỉm cười, bóng dáng Carl rời khỏi tòa nhà đã lọt vào tầm mắt qua khung cửa sổ. Tôi dùng quạt che miệng, lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng anh đang xa dần. Biết đâu Carl sẽ đột nhiên quay lại. Khi đó anh sẽ thấy nụ cười ngượng ngùng của tôi mất.

Nhìn Carl bước về phía phòng của câu lạc bộ làm bánh, tôi lại nhớ đến tiểu thư tóc hồng kia. Carl có vẻ rất để tâm đến cô tiểu thư đó, và cô ấy dường như cũng có thiện cảm với Carl. Dù thiện cảm đó trông không giống tình cảm nam nữ cho lắm.

‘Không sao cả.’

Tôi xin nhắc lại, Valenti là một gia tộc luôn có được thứ mình muốn. Bây giờ Carl có thể đang hơi lạc lối và đẩy tôi ra xa, nhưng cuối cùng, vị trí của anh ấy phải là ở bên cạnh tôi. Tôi có thể tha thứ cho việc anh ấy lạc bước ở một nơi khác trong quá trình đó. Sự độ lượng như vậy, tôi sẵn lòng ban cho.

Cho dù ở giữa có xảy ra chuyện gì đi nữa, người chiến thắng cuối cùng chính là Marghetta Valenti này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận