Tôi lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh. Trừ một tên sâu bọ đang nằm sõng soài như ngất lịm, vẫn còn khối kẻ để khai thác thông tin. Dù có thể tồn tại những tin mật mà chỉ tên cầm đầu mới biết, cũng chẳng hề gì. Với số lượng thế này, chất lượng có kém đi một chút cũng không thành vấn đề.
Kể cả khi chỉ tên thủ lĩnh mới biết về kẻ chủ mưu hay đồng phạm của Vinh Quang Đệ Tam thì cũng chẳng sao. Đằng nào chúng cũng là những kẻ vì ảo tưởng phục hưng Apels mà điên cuồng nhe nanh với Đế Quốc. Bọn chúng ắt sẽ giở trò khác, và khi đó chỉ cần tìm ra rồi giết quách đi là xong.
Phải, hoàn toàn không có vấn đề gì.
‘Giết cũng chẳng vấn đề gì.’
Vừa dứt suy nghĩ, tôi tiến về phía tên sâu bọ. Hai đội viên Mặc Quang đang giữ tay hắn vội vàng lùi lại, Trưởng khoa 1 và Trưởng khoa 4 cũng lẳng lặng theo sau.
Tôi túm tóc nhấc đầu gã lên định đánh thức, nhưng có gì đó không ổn. Đôi mắt trợn ngược chỉ còn thấy lòng trắng, phần hàm dưới nát bét không còn hình dạng. Máu rỉ ra từ ngũ quan của hắn.
“Chết rồi.”
Nghe tôi nói, người đội viên Mặc Quang đứng phía trước khẽ run lên. Hắn chết rồi. Xem ra Trưởng khoa 4 vì vội vàng ra chân nên đã lỡ tay quá sức.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt trợn ngược của tên sâu bọ một lúc, rồi dồn sức bóp nát đầu hắn. Hắn đã chết nên việc này cũng vô nghĩa, nhưng cái tâm trạng chết tiệt này phải được giải tỏa bằng cách này hay cách khác.
Tôi phủi qua loa thứ bầy hầy dính trên tay rồi quay lại, bắt gặp vẻ mặt lúng túng của Trưởng khoa 4 và ánh mắt đảo lia lịa của Trưởng khoa 1.
‘Phải làm sao đây.’
Trưởng khoa 1 có dấu hiệu cố tình làm chậm tiến độ tra tấn, còn Trưởng khoa 4, dù với lý do gì, cũng đã tự ý thủ tiêu đối tượng thẩm vấn chủ chốt. Nếu truy cứu, đây đều là những việc hoàn toàn có thể khiển trách.
Tôi đưa mắt nhìn cả hai rồi khẽ thở dài. Ngay lập tức, họ run rẩy cúi gằm mặt xuống, thấy bộ dạng đó, tôi cũng có chút chạnh lòng. Bình thường thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Tôi đã lường trước việc Trưởng khoa 1 sẽ bị phân tâm bởi món đồ chơi mới mang tên Quân phục hưng Apels, và cũng biết Trưởng khoa 4 luôn tích cực trong những chuyện liên quan đến mình.
Dù vậy, người không sớm thúc giục Trưởng khoa 1 là tôi, và người biết Trưởng khoa 4 sẽ lao ra nhưng vẫn im lặng cũng chính là tôi. Giờ lại đi trách mắng cả hai thì có hơi hèn hạ.
Dù rằng đã phải nghe những lời không ngờ tới từ một nơi chẳng thể ngờ đến—
‘Chết tiệt.’
Nghĩ lại vẫn thấy khốn kiếp. Lòng dạ ngổn ngang, tôi định đưa tay lên vuốt mặt nhưng chợt dừng lại vì tay vẫn còn ẩm ướt, đúng lúc này Trưởng khoa 4 đang len lén nhìn sắc mặt tôi, liền cẩn trọng đưa ra một chiếc khăn tay.
“Trưởng phòng, nếu ngài không phiền thì xin hãy dùng tạm cái này...”
Giọng nói không có gì thay đổi, nhưng tôi đã trót thấy bàn tay cầm khăn của cô ấy đang khẽ run, nên ý định khiển trách trong tôi cũng tan biến. Thôi được, là do xui xẻo. Chuyện vừa rồi đơn giản chỉ là xui xẻo thôi.
“Cảm ơn.”
Tôi dùng khăn tay của Trưởng khoa 4 lau tay rồi trả lại. Sau đó, tôi vỗ nhẹ lên vai cô ấy vài cái như để cho cô ấy biết là tôi đã nguôi giận.
“Dù sao thì người nghĩ cho tôi cũng chỉ có Fenelia thôi nhỉ. Cảm ơn nhé, vì đã thay tôi trút giận.”
Dù cô ấy đã giành mất việc của tôi, nhưng dẫu sao đó cũng là hành động thay cấp trên xử lý một vấn đề gây phẫn nộ. Vì hành động xuất phát từ thiện ý, nên cũng có thể bỏ qua.
Bỏ lại Trưởng khoa 4 đang cúi gằm mặt, tôi tiến về phía Trưởng khoa 1. Cô ấy run rẩy còn dữ dội hơn lúc nãy, có vẻ như cho rằng cơn thịnh nộ vốn dành cho cả hai giờ sẽ trút hết lên đầu mình. Đừng lo, cô cũng sẽ được bỏ qua thôi.
“Elizabeth?”
“Vâng, vâng! Thưa Trưởng phòng!”
Bộ dạng của Trưởng khoa 1 khi hô vang trong tư thế nghiêm với khí thế hừng hực trông cũng có phần thú vị. Tôi bật cười khe khẽ rồi cũng vỗ vai cô ấy như đã làm với Trưởng khoa 4.
“Lúc nãy chỉ là sơ suất thôi. Phải không?”
“A, không phải đâu. Lẽ ra tôi phải làm nhanh hơn nữa...”
“Là sơ suất. Elizabeth trước giờ vẫn luôn làm tốt, nên thỉnh thoảng phạm sai lầm một chút cũng là chuyện thường tình thôi.”
Sau khi được an ủi như vậy, sự run rẩy của cô ấy dần dịu đi. Một người cấp trên biết nghĩ cho cấp dưới như tôi đây thì còn tìm đâu ra chứ.
“Lần này có thể làm tốt chứ?”
“Vâng!”
Dáng vẻ đáp lời dõng dạc như một tân binh của cô ấy khiến tôi có phần hài lòng.
“Nghĩ lại thì, việc chúng biết cả chuyện ở phương Bắc cho thấy chắc chắn có kẻ chủ mưu hoặc đồng phạm đứng sau.”
“Tôi sẽ tìm ra tất cả!”
“Tốt, cứ làm cho tốt vào. Rõ chưa?”
Nhìn cô ấy liên tục gật đầu, có vẻ lần này nhất định sẽ thành công. Bởi vì một Trưởng khoa 1 nghiêm túc thì luôn đem lại kết quả mỹ mãn.
“Vậy tôi sẽ đến gian hàng một lát. Phải ghé qua đó một chút trước khi hết giờ hoạt động hôm nay.”
Nếu người nói đi gặp ai đó mà đến tận lúc gian hàng đóng cửa vẫn chưa quay lại thì sẽ rất kỳ lạ. Trước mắt, mình cứ ghé qua đó một mình cho có mặt, rồi quay lại khu rừng sau.
***
Tôi nhìn theo bóng lưng Trưởng phòng đang hướng về phía Học viện, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập rộn ràng. Khi anh ấy chạm vào vai tôi, khi anh ấy gọi tên tôi thay vì chức danh Trưởng khoa 1. Trái tim tôi đập thình thịch, cuồng loạn đến mức tôi tự hỏi liệu nó có thể đập mạnh hơn được nữa không.
Hehe...
‘Chết rồi.’
Chết thật rồi.
Anh ấy chỉ đang cố nén giận trong lòng thôi, chứ thực ra đã nổi điên thật sự rồi.
Hầu hết những người từng lăn lộn trên chiến trường đều có một cái dớp của riêng mình. Trưởng phòng cũng là một trong số đó. Anh ấy tuyệt đối không bao giờ gọi tên các công chức khác. Dù là ở nơi công cộng hay chốn riêng tư, anh đều gọi bằng chức danh. Bởi cái dớp của Trưởng phòng chính là việc gọi tên người khác. [note80355]
Vì trong suốt hai năm ở phương Bắc, anh đã mất đi rất nhiều người mà mình từng gọi tên và đối xử thân thiết. Vì trong số những thành viên của đội cảm tử được thành lập để tiêu diệt Kagan, để giết chết Kẻ Nghịch Thiên, người duy nhất có thể sống sót trở về kinh đô chỉ có Trưởng phòng mà thôi.
Vậy mà một Trưởng phòng như thế lại gọi người khác bằng tên thay vì chức danh, điều đó có nghĩa là tâm trí và cơ thể anh đang không đồng nhất, đến độ không còn nghĩ tới cái dớp của bản thân nữa. Chuyện này chỉ xảy ra mỗi khi anh thực sự nổi trận lôi đình.
‘Tên khốn.’
Tôi lườm cái xác không đầu của tên Đoàn trưởng Vinh Quang Đệ Tam. Vì là món đồ chơi mới nên tôi đã có phần nương tay, không ngờ hắn lại dám gây ra chuyện tày đình thế này. May mà Trưởng phòng không trút giận ra ngoài. Không, đúng hơn là việc anh không thể hiện ra mà lại dồn nén trong lòng còn đáng sợ hơn nữa...
“Fenelia. Cô không sao chứ?”
Tôi rời mắt khỏi cái xác không đầu của tên khốn và nhìn sang Fenelia. Trưởng phòng, người đặc biệt ưu ái Khoa 4, cũng đã gọi tên Trưởng khoa 4. Tôi không tài nào tưởng tượng nổi cú sốc mà Fenelia phải gánh chịu lớn đến đâu.
Bây giờ cô ấy vẫn đang cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó. Với một người chỉ sống vì Trưởng phòng như Fenelia, chắc hẳn cảm giác này chẳng khác nào trời sập. Tôi khẽ thở dài và tiến lại gần để an ủi.
“Trưởng phòng nói chỉ có mình mình thôi Trưởng phòng nói chỉ có mình mình thôi Trưởng phòng nói cảm ơn mình Trưởng phòng gọi tên mình Trưởng phòng nói chỉ có mình mình thôi...”
“À.”
Xem ra mình lo lắng thừa rồi.
Bỏ lại Fenelia đang lẩm bẩm với một khí thế có phần đáng sợ, tôi tiến về phía một tên khác của Vinh Quang Đệ Tam.
Tôi ra hiệu cho vài đội viên Mặc Quang vẫn còn đang sững sờ, họ lập tức bước theo sau. Dường như đã lấy lại tinh thần, bước chân của họ có phần mạnh mẽ hơn. Bọn họ có lẽ cũng đang tức giận. Cũng phải, đã chứng kiến một kẻ điên rồ dám lăng mạ Trưởng phòng ngay trước mặt anh.
“Đem tên kia lại đây.”
“Vâng.”
Tôi chỉ vào một tên đang ngất ở trạng thái vừa phải, họ liền chạy tới lôi hắn đến trước mặt tôi. Phải tỉnh táo mới thẩm vấn được, nên tôi tát mạnh vào má hắn để ép hắn tỉnh lại.
Ngay khi hắn vừa mở miệng định hét lên, một đội viên Mặc Quang đã lập tức nhét giẻ vào. Ừm, quả nhiên bọn họ rất nhanh nhạy, làm việc cùng thật dễ chịu.
“Vốn dĩ ta không định làm đến mức này, nhưng đại ca của các ngươi đã phạm một sai lầm rất lớn với chúng ta. Thật đáng tiếc.”
Tôi vừa nói vừa rút con dao găm từ trong người ra, rồi chợt thấy có gì đó kỳ lạ. Tại sao mình lại nói đáng tiếc với tên này? Rõ ràng bên chịu thiệt đơn phương là chúng ta cơ mà? Lẽ nào tên này, kẻ không quản được đại ca của mình, cũng có tội thì sao?
“Nghĩ lại thì, cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.”
Có thể làm với một tâm trạng thoải mái hơn rồi.
Vừa gật đầu như thế, tôi vừa kiểm tra độ sắc của lưỡi dao, rồi lóc một miếng thịt nhỏ từ tên thuộc Vinh Quang Đệ Tam đang ở trước mắt.
Ngươi có thể chịu được cho đến nhát lóc thịt thứ mấy đây? Cố mà chịu đựng cho lâu vào nhé.
***
Tôi đã tránh được việc trở thành một vị cấp trên phiền phức trút giận cá nhân lên đầu cấp dưới. Dù sao thì thời gian trôi qua, dường như sự kiên nhẫn của tôi cũng đã tốt hơn xưa. Ngày trước, chỉ cần nghe là tôi đã xông vào ngay tắp lự rồi.
“Kẻ giẫm lên máu đồng đội mà thăng tiến.”
Lời nói đó cứ luẩn quẩn trong đầu khiến tôi bất giác cau mày. Dù kiên nhẫn đến đâu, chuyện khốn kiếp vẫn là chuyện khốn kiếp. Điều khốn kiếp hơn nữa là dù nghe thấy những lời như vậy, tôi cũng chẳng thể phủ nhận. Vì đó đâu phải lời nói sai sự thật.
Dù vậy, tôi cố gắng gạt bỏ nó đi. Khi đến Học viện, tôi thấy các gian hàng đang được dọn dẹp. Chà, có vẻ mình hơi muộn. Tôi tăng tốc đến gian hàng của câu lạc bộ làm bánh, nhưng nơi đó cũng đã trống không. Chắc chắn là mình đã đến muộn rồi.
“A, anh!”
Ngay khi tôi định quay trở lại khu rừng, giọng nói của Louise vang lên từ phía sau. Cô ấy ló đầu ra, có vẻ như đang ngồi thu lu ở một góc gian hàng.
“Sao thế, sao em vẫn còn ở đây?”
“Dù gì em cũng là trưởng câu lạc bộ, phải đợi đến khi anh tới chứ.”
Nhìn bộ dạng vừa nói vừa cười khúc khích của Louise, tôi cũng bật cười. Biết khi nào tôi tới mà cứ chờ đợi vô định thế này.
“Những người khác đâu rồi? Họ chắc không định cứ thế mà đi chứ.”
“Mấy vị đến từ Tam Quốc đã đưa họ đi rồi.”
Louise nói một cách đơn giản, nhưng tôi có thể cảm nhận được Villar đã phải vất vả thế nào để làm cái việc đơn giản đó. Việc phải bỏ Louise lại để đưa đám kia về ký túc xá hẳn là một nhiệm vụ khó khăn. Giữa lúc đó, Erich và Ainter cũng bị lôi đi là tác phẩm của ai đây? Là sự kìm hãm của bộ ba ngoại quốc không thể để hai người đó ở lại chăng?
‘Kìm kẹp nhau hay thật.’
Không ai có thể vượt lên trước, nhưng đồng thời cũng không để bất kỳ ai vượt lên. Lũ khốn cân bằng một cách kỳ lạ.
“Anh ơi, anh đưa tay cho em một lát được không ạ?”
“Tay sao?”
Tôi chìa tay ra mà không suy nghĩ gì, rồi muộn màng nhận ra. Dù đã lau rồi nhưng mùi máu có thể vẫn còn vương lại, đó không phải là một mùi hương dễ chịu gì cho một đứa trẻ chỉ nên được thấy những điều tốt đẹp. Nhưng Louise không để tâm, em đặt một chiếc túi nhỏ lên tay tôi. May thay, có vẻ như không có mùi gì cả.
“Lần này em làm ngọt hơn nhiều đó!”
“Vậy sao?”
“Người ta nói khi mệt mỏi ăn đồ ngọt sẽ tốt hơn đấy.”
Lời nói đầy lo lắng của Louise khiến cơ thể tôi thoáng cứng lại.
“Vì trông anh có vẻ mệt mỏi lắm. Em hy vọng nó có thể giúp ích được phần nào.”
“Ừ.”
“Ừm... Anh ơi? Giống như lần trước em đã nói...”
“Là nếu có chuyện gì thì cứ nói với em bất cứ lúc nào sao?”
“Hehe...”
Tôi nhìn em cười ngượng ngùng rồi lại cúi xuống nhìn chiếc túi trong tay. Đồ ngọt tốt cho lúc mệt mỏi, một câu nói tôi đã nghe rất nhiều lần.
“Cảm ơn em. Anh sẽ ăn ngon miệng.”
“Vâng!”
Tôi cũng mỉm cười nhẹ đáp lại nụ cười rạng rỡ của Louise.
Sau khi chắc chắn rằng Louise đã quay về ký túc xá, tôi cũng vừa rời khỏi Học viện để trở lại khu rừng.
‘Khi mệt mỏi thì đồ ngọt sẽ tốt hơn, ư.’
Rồi tôi mở chiếc túi Louise đưa và lấy ra một chiếc bánh quy. Hình dáng gọn gàng, có vẻ là chiếc bánh mà Louise đã đặt nhiều tâm huyết để làm ra. Ngày đó, một thứ chỉn chu thế này là điều không thể tưởng tượng nổi.
“Carl! Chị mang đồ ngon cho cậu đây!”
“Tada! Thấy sao? Ở tận phương Bắc này làm gì có cơ hội được ăn tráng miệng chứ!”
“Cậu có soi gương không đấy? Vẻ mệt mỏi hiện hết cả lên mặt rồi kìa.”
“Khi mệt thì đồ ngọt là tuyệt nhất! Chị cho cậu vì nghĩ cho cậu đấy, ăn đi!”
“Với lại, thằng nhóc này đừng có một mình ôm đồm mọi chuyện nữa. Có việc gì thì cứ nói với bà chị này bất cứ lúc nào!”
A.
“Chết tiệt.”
Có lẽ vì vừa phải nghe những lời đó từ một tên sâu bọ, hoặc có lẽ vì đã nghe những lời tương tự từ Louise. Chuyện cũ bỗng dưng ùa về.
Tôi nhìn chiếc bánh quy của Louise một lúc rồi cẩn thận cắn một miếng.
“Ngon thật.”
Phải, ngon. Bánh quy của Louise rất ngon.
Vì chiếc bánh quy ngày đó ở phương Bắc cũng rất ngon. Vì đó là thứ ngon nhất trong số những gì tôi từng được ăn.
Vậy nên bánh quy của Louise cũng ngon. Giống như chiếc bánh tôi đã ăn ở phương Bắc ngày ấy.
Phải, chắc chắn bánh quy của Louise cũng sẽ ngon. Hẳn là vậy.


0 Bình luận