Web Novel
Chương 14 - Cuộc tụ họp bất ngờ của các tâm điểm (5)
0 Bình luận - Độ dài: 2,667 từ - Cập nhật:
Do một thủ đoạn của Đế Quốc, một nhân vật chủ chốt của họ đã bị đặt dưới sự giám sát của một viên công chức gian manh. Đó là mối ngờ vực mà Tam Quốc vẫn luôn canh cánh trong lòng.
‘Đúng là trò hề.’
Thân là viên công chức xảo quyệt đang bị tình nghi, sự hiểu lầm này quả thực nực cười đến mức muốn bùng nổ. Ngược lại, tôi còn muốn hỏi vặn lại đám người của Tam Quốc. Chẳng lẽ những nhân vật tầm cỡ như người của Hoàng tộc hay ứng viên Thánh Nhân lại dễ dàng bị thao túng đến vậy ư? Nếu có thể, tôi đã làm việc cho Bộ Đặc vụ chứ chẳng phải Bộ Tài chính rồi.
Dĩ nhiên, tôi có thể hiểu được sự sốt ruột và ngờ vực của Tam Quốc. Về mặt lý trí, khả năng đây là một kế hoạch của Đế Quốc có vẻ cao hơn một chút so với khả năng họ tham gia câu lạc bộ chỉ vì say mê một cô gái. Vấn đề là cả hai khả năng đó đều thấp đến mức vô lý, nhưng trớ trêu thay, một trong hai lại là sự thật.
“Xin ông chuyển lời giúp, rằng họ có thể đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ vào sáng mai.”
Sau một thoáng cân nhắc, tôi nói với vị Phó Hiệu Trưởng. Cứ để sự hiểu lầm này kéo dài, thể nào nó cũng sẽ diễn biến theo một chiều hướng quái gở. Hiện tại, họ chỉ đơn thuần cho rằng đây là một thủ đoạn của Đế Quốc nhằm giám sát các nhân vật quan trọng, nhưng chẳng mấy chốc, họ có thể sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang dùng những nhân vật đó làm mồi nhử cho một âm mưu tàn độc nào đó nhắm vào Tam Quốc.
Vị Phó Hiệu Trưởng cũng hiểu tầm quan trọng của việc nhanh chóng liên lạc với Tam Quốc nên đã đồng ý mà không phản đối. Thực ra, dù có bất mãn thì với vị thế của mình, ông cũng không thể từ chối lời tôi được. Tôi thấy có lỗi vì liên tục dùng ông làm người đưa tin, nhưng nếu bắt chuyện với các giảng viên bình thường khác, có lẽ họ sẽ sợ đến mức không dám đáp lời.
“Vâng, tôi sẽ chuyển lời ngay lập tức.”
“Cảm ơn ông. Mọi chuyện xin nhờ cả vào ông.”
Tiễn vị Phó Hiệu Trưởng đi với một chút áy náy, tôi quay trở lại phòng sinh hoạt và thấy Louise vẫn đang là tâm bão. Mà kể cũng lạ, dù Louise chỉ xuất thân từ một gia đình Nam tước, việc cô ấy vẫn có thể đứng vững giữa những người kia thật đáng kinh ngạc, kể cả khi cô là nữ chính trong nguyên tác.
Dù sao thì, việc Louise một mình cầm chân được cả năm người như vậy cũng giúp tôi nhàn hơn, nên cũng chẳng phải chuyện xấu. Thật ra, có khi nào Louise có năng khiếu làm tanker không nhỉ?
“A, anh ơi!”
Ngay khi tôi vừa nghĩ đến đó, mọi sự chú ý đã đổ dồn về phía tôi. Khi ánh mắt của Louise hướng về đây, cả năm người kia cũng đồng loạt nhìn tôi chằm chằm. Này, ánh mắt đó có cần phải nảy lửa đến thế không? Phản ứng với từ “anh” như vậy thì hơi quá rồi đấy. Tôi sinh ra trước các người thì biết làm sao được.
Louise, người đang bị vây quanh, khéo léo thoát khỏi bức tường người rồi ngước nhìn tôi.
“Anh đi đâu về vậy? Em còn chẳng biết anh đã ra ngoài nữa.”
“Anh chỉ đi gặp một người thôi. Không có gì to tát đâu.”
Tôi không thể nào nói ra câu “Mấy tên đàn ông say mê em đã tụ tập lại một chỗ và khiến vài quốc gia náo loạn cả lên” được. Louise gật đầu trước câu trả lời của tôi, rồi mỉm cười rạng rỡ và bước về phía kệ tủ.
“Vừa hay em đang định chia chỗ bánh quy còn lại từ hôm qua. Coi như là để kỷ niệm vì câu lạc bộ có thêm thành viên mới!”
Mở hộp bánh quy trên kệ, Louise nghiêng đầu thắc mắc.
“Ơ? Chỉ còn lại chừng này thôi sao?”
Là do hôm nay tôi đã bốc ăn vài cái rồi. Sau khi dính trọn combo ba đòn bất ngờ, đầu óc tôi quay cuồng và cần bổ sung đường gấp. Xin lỗi em nhé, anh cứ ngỡ chỉ có mình anh ăn thôi mà.
Tôi ngượng ngùng nhìn theo bóng lưng Louise đang chia phần bánh còn lại cho các thành viên.
Ngày hôm sau, sau khi ba thành viên mới đã kịp chứng tỏ mình là những kẻ vừa kén ăn vừa khó chiều.
“Tôi là Villar Ganelli, thuộc biên chế Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia Vương Quốc Armein.”
Đại diện của Tam Quốc đã đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài thô kệch, lúc ngậm miệng trông như một cánh cổng thành đóng chặt. Là kỵ sĩ thuộc Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia Vương Quốc Armein, ông ta là một nhân vật cấp cao trong số các lực lượng của Tam Quốc đang đóng tại học viện. Có lẽ nhân vật này giữ vị trí thứ tư hoặc thứ năm trong toàn bộ Kỵ sĩ đoàn.
“Rất vui được gặp ông, Hiệp sĩ Villar. Cảm ơn ông đã đích thân đến đây.”
“Chúng tôi là người ngỏ lời muốn gặp thanh tra trước, nên đây là điều phải lẽ.”
Sau màn chào hỏi và bắt tay đơn giản, tôi mời Villar ngồi xuống. Đại diện cho cả Tam Quốc mà chỉ có một người đến.
‘Xem ra Tam Quốc đã đi đến thỏa thuận hợp tác rồi.’
Tôi đã đoán được phần nào khi chỉ nhận được một lá thư duy nhất qua vị Phó Hiệu Trưởng, nhưng việc chỉ có một người đến đã khẳng định rằng Tam Quốc đã quyết định hợp tác hành động. Cũng phải thôi, thay vì tạo ra một cuộc chiến tay tư 1:1:1:1 trên lãnh thổ Đế Quốc, thế trận 1:3 sẽ có lợi hơn. Đó hẳn là lý do một nhân vật của Armein, quốc gia mạnh nhất trong Tam Quốc, đã đến làm đại diện.
Nếu người đại diện cho Tam Quốc sau này là một nhân vật ở tầm thứ tư hoặc thứ năm trong Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia, thì tôi hoàn toàn có thể đối phó được. Một trong những lý do họ ném một Trưởng phòng như tôi vào học viện với tư cách thanh tra là để có thể dùng cấp bậc áp chế hầu hết các nhân vật ngoại quốc. Quả nhiên cái chức Trưởng phòng Thanh tra này không dành cho tôi. Chính vì cái chức danh này mà tôi phải khổ sở thế đây.
“Chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau trong một thời gian, nhưng vì bận rộn nên đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt trực tiếp. Nếu không có thư của Hiệp sĩ Villar, không biết đến khi nào chúng ta mới có dịp gặp nhau.”
Điều đó cũng đồng nghĩa với các người chui vào học viện khiến tôi bận rộn và phiền phức muốn chết. Thật ra nếu không gặp thì tốt hơn, nhưng vì các người đòi gặp nên tôi mới gặp đây.
“Với tư cách là khách, việc chúng tôi ngỏ lời gặp mặt trước là hợp đạo lý. Trước đây chúng tôi không dám làm phiền vì sợ sẽ cản trở công việc của thanh tra.”
Câu này nghe cũng như chúng tôi cũng rất tiếc khi phải đến đây. Nhưng có vẻ như anh đang làm vài trò mờ ám với cái mác thanh tra của mình thì phải?
Tôi nhẹ nhàng thăm dò và nhận lại một câu trả lời vô cùng chừng mực. Họ đang cảnh giác với hiện tượng các nhân vật quan trọng đổ xô vào một câu lạc bộ do Thanh tra Đế Quốc làm cố vấn, nhưng ngoài ra dường như không có bất kỳ phàn nàn nào khác. Hơn nữa, có vẻ họ cũng tự nhận thấy sự hiện diện của mình tại học viện là một vấn đề.
‘Trông giống một kỵ sĩ điển hình.’
Đối với Tam Quốc, việc các nhân vật quan trọng nhập học là một quyết định đột ngột, và việc cử lực lượng hộ tống cũng là thành quả sau một cuộc đàm phán căng thẳng. Vì vậy, họ buộc phải thành lập đội hộ tống một cách vội vã, và việc cử đi một người hội tụ đủ cả võ lực, chức vị, tài ăn nói lẫn khả năng đàm phán là điều khó có thể thực hiện. Kết quả là người kỵ sĩ có phần cứng nhắc đang ngồi trước mặt tôi đây. Một đối tượng khá dễ đối phó.
Dĩ nhiên, tôi cũng không phải là người hội tụ đủ cả bốn yếu tố đó. Sự khác biệt chỉ là phạm vi quyền hạn của tôi rộng hơn nhờ sự kết hợp giữa chức Trưởng phòng và thanh tra, và tôi luôn sẵn sàng đẩy quả bóng trách nhiệm cho Bộ trưởng ngay khi có biến. Dù sao thì cũng may. Vị đại diện của Tam Quốc, người mà có lẽ tôi sẽ phải thường xuyên gặp mặt, lại là một đối tượng dễ xử lý.
Tôi liền nở một nụ cười và mở lời. Tốt lắm, chúng ta hãy cùng nhau đi hết con đường này xem sao.
“Tôi rất cảm kích sự chu đáo của ông. Đúng như ông nói, dạo này công việc của tôi khá bận rộn. Đặc biệt là công việc ở câu lạc bộ, tôi chưa từng làm bao giờ nên còn nhiều bỡ ngỡ.”
Nghe những lời đó, trong mắt Villar ánh lên một tia khác lạ. Dù mục đích chính là về câu lạc bộ, nhưng có vẻ ông ta không ngờ tôi lại đề cập thẳng thắn đến vậy. Sau một hồi im lặng, Villar dường như cũng quyết định sẽ nói thẳng. Phải rồi, có lẽ ông ta cũng thấy thoải mái hơn với kiểu nói chuyện này. Trông ông ta đúng là kiểu người như vậy.
“Tôi đã nghe tin. Nghe nói một tiểu thư của Đế Quốc đã thành lập một câu lạc bộ làm bánh phải không? Lại còn là để làm đồ ăn vặt cho các bạn học... Dù chưa được diện kiến, nhưng tôi có thể cảm nhận được tiểu thư ấy là một người có tấm lòng ấm áp. Có lẽ Hoàng tử Điện hạ của nước tôi cũng nghĩ vậy nên đã tham gia.”
“Vâng, và cũng có thành viên đến từ Liên Hiệp Quốc Juvent và Thánh Quốc nữa. Nhờ vậy mà tôi cũng có chút bất ngờ.”
“Tin đó tôi cũng đã nghe rồi. Chắc anh phải vất vả lắm.”
“À, đây là một câu lạc bộ mở cửa cho tất cả mọi người, nên ai tham gia cũng không có gì là lạ cả, phải không? Chỉ cần tôi cẩn trọng hơn một chút là được, nên cũng không có gì là vất vả.”
Tôi vừa nói rằng việc các nhân vật của Tam Quốc tham gia chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà ngay cả tôi cũng không lường trước được. Villar cũng nhận ra tôi đã chọn cách nói thẳng thay vì vòng vo. Nhưng có vẻ ông ta đang phân vân giữa việc tin hoàn toàn vào lời tôi, và việc tiếp tục giữ thái độ nghi ngờ.
Nếu vậy thì tôi nên giúp ông ta đưa ra quyết định.
“Những vị khách quý này thể hiện sự nhiệt tình với câu lạc bộ đến mức chính tôi cũng phải ngạc nhiên.”
Nếu bây giờ hủy bỏ việc tham gia câu lạc bộ hoặc giải tán nó, không biết đám người đang say mê Louise kia sẽ phản ứng thế nào.
“Tôi cũng đang lo sốt vó, không biết liệu có sự cố nào xảy ra hay không.”
Nếu có vấn đề gì xảy ra với các nhân vật của Tam Quốc, tôi cũng sẽ gặp rắc rối lớn. Thậm chí, với cái danh cố vấn, có lẽ tôi sẽ là người đầu tiên phải hứng chịu hậu quả.
“Nếu được, tôi cũng muốn giao việc này cho người khác... Haha. Nhưng đó là điều không thể, nên tôi đành phải cố gắng gánh vác thôi.”
Nếu tôi từ bỏ việc này, có thể một trong số các người sẽ phải nhận lấy nó đấy. Có muốn làm trưởng nhóm của cái bài tập nhóm địa ngục này không?
Khi tôi nhẹ nhàng đẩy lưng Villar, người đang do dự, ông ta liền nhắm nghiền mắt lại.
‘Kết thúc êm đẹp rồi.’
Cuối cùng, Villar cũng chấp nhận một cách hợp lý rồi ra về. Hẳn là ông ta đã quá sức mệt mỏi với việc bị cấp trên gây áp lực từ xa qua thiết bị liên lạc, lại còn phải quản lý cấp dưới đang đóng quân tại học viện. Thậm chí, ông ta còn trở thành đại diện của cả Tam Quốc chứ không chỉ riêng Armein. Có lẽ sắp tới ông ta sẽ bị hai quốc gia còn lại chì chiết bằng những câu như ‘Chỉ vậy thôi sao? Ông đã làm hết sức chưa đấy?’.
Hơn nữa, như tôi đã đề cập, việc hủy bỏ tư cách thành viên hoặc đóng cửa câu lạc bộ là điều không thể. Một không gian hẹn hò trá hình dưới vỏ bọc sở thích của những người quyền cao chức trọng lại bị phá tan bởi mưu đồ của đám cấp dưới ư? Cơn thịnh nộ của họ sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng.
Cuối cùng, để loại bỏ sự giám sát của Đế Quốc mà vẫn giữ lại câu lạc bộ, tôi sẽ phải từ chức cố vấn, nhưng sau đó thì sao? Các giảng viên sẽ tìm mọi cách để né tránh, và Tam Quốc có khả năng sẽ phải chịu trách nhiệm vì đã khiến một cố vấn của Đế Quốc phải từ chức.
Phải, nếu có người kế nhiệm, khả năng cao đó sẽ là Villar. Giữa lúc đang đầu tắt mặt tối, ông ta sẽ phải gánh thêm vai trò trưởng nhóm của một bài tập nhóm địa ngục.
Vì những lý do đó đan xen, Villar đã ra về mà không đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào về thảm họa câu lạc bộ lần này. Dù có vẻ vẫn chưa hiểu tại sao các nhân vật quan trọng lại đổ xô vào đây, nhưng ông ta dường như đã chấp nhận rằng tình hình này không thể thay đổi được. Thế là đủ rồi.
Thật ra, ngay cả tôi cũng vẫn chưa hiểu tại sao lại có đến năm người say mê Louise và tụ tập ở câu lạc bộ này nữa. Nếu không phải là một người xuyên không, chắc tôi đã nghĩ rằng Đế Quốc đang tiến hành một âm mưu nào đó sau lưng mình. Những nhân vật quan trọng như vậy lại hành động thế này chỉ vì mê một cô gái ư? Đừng có nói nhảm nữa.
“Đời đúng là...”
Tôi bỏ vào miệng chiếc bánh quy mà Louise đã làm ngày hôm qua. Dĩ nhiên, đó là chiếc bánh quy “tự làm” của riêng Louise, còn năm thành viên kia thực chất chỉ đứng nhìn mà thôi.
Từ xa vọng lại tiếng nhiều bước chân. Có vẻ đã đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ.
Liệu đám người đó có biết tôi đang phải khổ sở thế này sau lưng chúng không?


0 Bình luận