Web Novel
Chương 19 - Bề trên hạ lệnh, kẻ dưới phải theo (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,390 từ - Cập nhật:
Lời nguyền của Tanian, núp dưới danh nghĩa thuật xem bói, đã hằn sâu vào tâm trí tôi. Vẫn có khả năng nó sai, vả lại vận mệnh của tôi vốn chẳng tốt đẹp gì nên tôi cũng định bụng cho qua. Thế nhưng, cái dấu ấn tai ương ấy vẫn cứ lởn vởn trong đầu, dai dẳng một cách khốn kiếp khiến tôi không tài nào quên được. Một ứng cử viên Thánh Nhân mà lại đi nguyền rủa người khác, đúng là loạn hết cả rồi.
Cuối cùng, nỗi bất an cứ cồn cào cả đêm khiến tôi chẳng thể nào chợp mắt. Lần gần nhất tim tôi đập loạn lên thế này là khi phải đối mặt trực diện với kỵ binh Kagan và Kesig xung kích. Tên nhóc Tanian này, lẽ nào hắn đang trả đũa tôi vì đã khuyên răn Erich? Chắc không phải đâu nhỉ.
Dù sao đi nữa, nhờ màn “trình diễn” của Tanian mà tôi đành phải nói lời tạm biệt với giấc ngủ ngon, và dư chấn của nó kéo dài cho đến tận sáng.
“Phát điên mất.”
Trong lúc đi quanh phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tôi vô tình vấp ống chân vào cạnh bàn. Có lẽ do cú va chạm mà một bên chân bàn đã lung lay. Bình thường tôi đâu có hậu đậu thế này, tất cả là tại tên Tanian đó. Dám cả gan đặt bùa yểm lên cố vấn của mình.
May thay, đây không phải chiếc bàn tôi hay dùng, và nếu nó chỉ bị lung lay do va chạm thì có lẽ chỉ cần dùng chút sức là gắn lại được. Nghĩ vậy, tôi bèn loay hoay sửa thử. Và rồi tôi lại một lần nữa nhận ra rằng, không nên tùy tiện lấn sân sang lĩnh vực của người khác.
‘Hết cứu.’
Cái bàn bốn chân giờ đã thoái hóa thành một vật thể ba chân. Gia Cát Lượng từng nói thế chân vạc là vững chắc nhất, biết đâu đây mới chính là dáng vẻ hoàn mỹ của nó thì sao?
Trong lúc tôi đang ngẩn người nhìn chiếc bàn ba chân đứng chênh vênh, hình bóng vị Phó Hiệu Trưởng lướt qua ngoài cửa sổ hành lang, và ngay sau đó là tiếng gõ cửa vang lên. Sáng sớm tinh mơ đã có chuyện gì vậy nhỉ. Chắc chắn chẳng phải điềm lành rồi.
“Vâng, mời vào.”
Tôi đặt thứ từng là một cái chân bàn xuống rồi cho phép người bên ngoài vào. Vị Phó Hiệu Trưởng thận trọng mở cửa. Đôi mắt ông khẽ run lên. Tôi hiểu rồi, là tin xấu đây mà. Hình ảnh dấu ấn của Tanian thoáng hiện lên trong đầu, nhưng tôi cố gắng gạt nó đi.
“Tôi không ngờ sáng sớm đã có khách quý ghé thăm. Nếu biết trước, tôi đã chuẩn bị sẵn trà rồi.”
Dù vị khách này mang theo điềm gở, nhưng dẫu sao cũng là khách. Tôi mỉm cười chào đón, nhưng vị Phó Hiệu Trưởng vẫn không giấu được đôi mắt run rẩy, tay liên tục dùng khăn lau mồ hôi. Ông chỉ miễn cưỡng đáp lại lời chào của tôi. Một lúc sau, dường như đã bình tĩnh lại, vị Phó Hiệu Trưởng mới cẩn trọng lên tiếng.
“Thưa vị thanh tra. Về... về bản kế hoạch mà anh đã nộp hôm kia.”
“Bản kế hoạch sao? Có vấn đề gì phát sinh à?”
Trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm kia, Louise đã đề nghị cả nhóm ra ngoài Học viện dã ngoại, nên tôi đã soạn một bản kế hoạch sơ lược và nộp lên. Tuy nói là ngoài Học viện nhưng thực chất cũng chỉ là một ngọn đồi nhỏ bên kia tường thành, một khoảng cách hoàn toàn có thể đi về trong ngày.
Dù gì tôi cũng là người dẫn đội, nên lúc nộp đơn cũng không gặp trở ngại gì. Việc vị Phó Hiệu Trưởng phải đích thân đến đây từ sáng sớm thế này, xem chừng đã có chuyện xảy ra thật rồi.
Trước câu hỏi của tôi, ông khẽ thở dài rồi khó khăn nói tiếp.
“Một hầm ngục đã xuất hiện gần địa điểm dã ngoại.”
“Sao cơ?”
Khốn kiếp, sao nó lại mọc ra ở đó được chứ.
Cổ vật bên trong Học viện đã phát hiện ra sự hình thành của một hầm ngục. Chà, tuy gọi là hầm ngục, nhưng nó không phải loại phải đi qua một cánh cổng hoành tráng, vào trong đánh bại quái vật rồi thu thập kho báu.
Lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của hầm ngục sau khi chuyển sinh, tôi đã từng nghĩ hay là nguyên tác thuộc thể loại lai tạp giữa lãng mạn và săn quái vật, thậm chí còn trốn vào một góc tự mình hô to “Bảng trạng thái!”. Đương nhiên là chẳng có gì hiện ra. Dù đó là một quá khứ đen tối đáng xấu hổ, nhưng cũng là chuyện đã qua rồi.
Dù sao đi nữa, giả thuyết được giới học thuật công nhận về hầm ngục trong thế giới này là ‘do ma lực trong không khí bị dồn nén tại một địa điểm nhất định, làm biến đổi môi trường xung quanh mà hình thành’. Hằng năm vẫn có những luận văn đưa ra các nguyên nhân khác và gây ra những cuộc tranh cãi nảy lửa, nhưng cốt lõi vẫn là vấn đề về ma lực.
Tôi cũng chỉ vì tò mò khi biết thế giới tiểu thuyết lãng mạn này có hầm ngục nên mới tìm hiểu qua, sau đó thì chẳng còn bận tâm nữa. Tôi có đọc nguyên tác đâu, làm sao biết tác giả thêm chi tiết đó vào làm gì. Nhưng vào đúng thời điểm này lại nghe đến hai từ “hầm ngục”, tôi chợt nhận ra một điều.
‘Thứ này có vai trò tạo ra khủng hoảng đây mà.’
Tuy an toàn hơn so với hầm ngục ở những khu vực khác, nhưng hầm ngục trong thế giới này cũng là một thứ phiền phức, nơi tồn tại những sinh vật gây hại khác xa hệ sinh thái lân cận. Thậm chí, vì không có thứ gì như hàng rào để phân định ranh giới, người ta có thể vô tình bước vào lãnh địa của những sinh vật đó khi đang đi dạo bình thường.
Và giờ đây, một hầm ngục đã xuất hiện gần nơi câu lạc bộ làm bánh dự định đi dã ngoại. Một cái bẫy khổng lồ mà mắt thường khó lòng phân biệt được.
‘Chết tiệt.’
Một cố vấn lại dẫn dắt những vị tai to mặt lớn đi dã ngoại gần hầm ngục ư? Đúng là một kẻ điên rồ không tầm thường. Và tôi, hiện đang trên bờ vực trở thành kẻ điên rồ không tầm thường đó.
“Chẳng phải các quan chức địa phương vẫn quản lý hầm ngục định kỳ sao? Chỉ cần giải phóng ma lực tích tụ thì sẽ không có chuyện hầm ngục hình thành chứ.”
Hầm ngục về cơ bản được hình thành do sự tích tụ ma lực, vì vậy các quan chức địa phương hay lãnh chúa trên khắp Đế Quốc đều có nghĩa vụ tuần tra lãnh địa của mình để ngăn chặn chúng. Việc này cũng không khó, chỉ cần vung một loại cổ vật do Tháp Ma Thuật chế tạo là ma lực tích tụ sẽ tự động phân tán.
Trước câu hỏi đầy thắc mắc của tôi, vị Phó Hiệu Trưởng đáp lại với vẻ khó xử.
“Quan chức địa phương quản lý khu vực gần Học viện gần đây đã bị áp giải về kinh đô. Người kế nhiệm vẫn chưa đến, và nó đã hình thành ngay trong khoảnh khắc đó.”
“À.”
Lúc này, một ký ức nhỏ bị vùi trong góc tâm trí chợt hiện về.
“Tên nào giở trò với ngân sách làm đường, điều tra rồi xử lý hắn đi.”
Vào ngày đến Học viện, tôi đã qua loa ra chỉ thị đó cho Phó phòng. Hóa ra, vẫn chưa có người kế nhiệm. Tôi không ngờ hành động nhỏ của mình lại dẫn đến kết cục này.
“Vậy tôi sẽ tự mình giải quyết. Cảm ơn vì đã thông báo.”
Dù không cố ý, nhưng vì là chuyện do mình gây ra nên tôi cũng phải tự mình thu dọn.
May mắn là vẫn còn thời gian trước chuyến dã ngoại, và một hầm ngục mới hình thành thì mức độ nguy hiểm cũng thấp nên gánh nặng cũng nhẹ hơn. Không thể hủy chuyến đi được, đành phải vào đó khuấy đảo một phen vậy. Chỉ cần xử lý hết các sinh vật gây hại bên trong thì bản thân hầm ngục không còn nguy hiểm nữa.
“Nếu anh làm vậy thì chúng tôi thật sự rất cảm kích. Trông cậy cả vào anh.”
Nghe tôi nói sẽ đích thân xử lý, vị Phó Hiệu Trưởng dường như đã yên lòng, ông mỉm cười và cúi đầu. Hẳn ông cũng biết việc quan chức địa phương bị giải về kinh đô là do Phòng Thanh tra làm, nhưng việc ông không nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu cũng khiến tôi cảm thấy biết ơn. Dù sao thì tôi cũng áy náy nếu phải bắt một vị Phó Hiệu Trưởng vì tội bất kính.
Chẳng biết có đọc được suy nghĩ của tôi không, ánh mắt của ông bỗng hướng về phía sau lưng tôi. Tôi quay lại và thấy chiếc bàn ba chân. À, cái đó...
“Có đồ vật bị hỏng rồi. Tôi sẽ cho người đổi một cái tốt hơn.”
Tôi không cần phải nói thêm rằng chính mình là người đã phá hỏng nó.
Việc vắng mặt trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ sẽ gây bất an, nên tôi quyết định giải quyết mọi chuyện trong lúc các thành viên đang bị giữ chân trong lớp học với danh nghĩa “tiết học”. Chắc hiếm có cố vấn nào lại vất vả vì các thành viên như tôi. Liệu chúng có biết đến nỗ lực này của tôi không nhỉ.
Những lúc thế này, có tiết học thật là may mắn. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ, nếu áp dụng chế độ học từ tiết 0 đến tự học buổi tối như trước khi chuyển sinh, có lẽ tôi đã không phải vất vả giám sát thế này. Dù cái giá phải trả có thể là được chiêm ngưỡng một cuộc biểu tình đẫm máu của giới quý tộc.
‘Đúng là ngay sát bên cạnh.’
Tôi di chuyển đến nơi vị Phó Hiệu Trưởng chỉ, và thấy hầm ngục nằm trong một khu rừng khá gần với địa điểm dã ngoại. Vì đã biết trước nên tôi mới nhận ra, chứ không thì chắc cũng chỉ nghĩ đó là một khu rừng bình thường. Nghĩ đến việc mình có thể đã lảng vảng ở đây mà không biết gì, tôi bất giác rùng mình.
Khi tận mắt chứng kiến, một cơn tức giận sâu sắc dâng lên từ đan điền. Nếu không phải là cực kỳ xui xẻo thì sẽ chẳng có chuyện hầm ngục xuất hiện. Vậy mà đúng lúc tôi đang ở Học viện thì nó lại hình thành, và tôi lại phải đích thân đến đây xử lý.
Hơn nữa, vì đây là hầm ngục xuất hiện trên lãnh thổ Đế Quốc, hoàn toàn bên ngoài Học viện, nên tôi cũng không thể lấy danh nghĩa an toàn của các nhân vật chủ chốt từ ba quốc gia để đùn đẩy trách nhiệm cho lực lượng của họ được. Lại càng không thể giao cho đội cảnh vệ Học viện, những người vốn đã có quá nhiều việc phải làm.
“Với thâm niên của mình mà lại phải làm việc này ư.”
Tôi lẩm bẩm trong nỗi bực dọc, nhưng chẳng có ai nghe thấy. Với chức vụ Trưởng phòng, hiếm khi phải ra hiện trường chỉ huy, vậy mà giờ tôi phải đích thân đến hầm ngục, tự mình hành động. Lục lại lịch sử Đế Quốc, chắc tôi là người đầu tiên. Mà nếu không phải đầu tiên thì lại càng có vấn đề.
Ít nhất nếu có một tùy tùng để sai vặt thì tôi đã không mệt mỏi thế này. Những lúc như thế này, tôi chỉ ước có Trưởng khoa 2 ở đây.
...Không, nghĩ lại thì, Trưởng khoa 2 thì không được. Chắc tôi điên rồi. Dù trời có sập xuống cũng không thể là tên đó.
‘Tên chó đáng tự hào của chúng ta.’
Nhớ lại khuôn mặt của Trưởng khoa 2, người đã giúp tôi quyết tâm phải tự lực cánh sinh, tôi bước chân vào hầm ngục.
Có lẽ vì mới được tạo ra nên bên trong hầm ngục cũng không có gì đặc biệt. Cây cối chỉ rậm rạp hơn một chút, và các loài động vật thì to hơn một chút? À, cảnh tượng một con thỏ đang xé xác một con sóc cũng khá ấn tượng.
Dĩ nhiên, nếu bộ răng đó mà cắm vào một trong sáu nhân vật chính, sự nghiệp công chức của tôi cũng sẽ có một vết xước sâu hoắm, nên tôi đã xử lý nó ngay lập tức. Kiếp sau hãy sinh ra trong một hệ sinh thái bình thường, không phải hầm ngục nhé.
Nhưng lạ là tôi không thấy thứ gì quá nguy hiểm. Dù là một hầm ngục mới hình thành, ít nhất cũng phải có một con thú đủ sức uy hiếp một ngôi làng chứ. Con thỏ vừa rồi không thể nào là trùm cuối được, ít nhất cũng phải có gấu hay sư tử gì đó.
Như thể đáp lại suy nghĩ của tôi, một thứ gì đó lông đen xuất hiện từ trong bụi rậm.
─Chyuppu chyuppu!
Ồ.
Đúng rồi, phải là thứ như thế này.
Con gấu đen đột ngột xuất hiện lao thẳng về phía tôi, sau đó đứng bằng hai chân và vung bàn tay phải to lớn về phía đầu tôi.
Tên nhóc này, quả là một kẻ lễ phép. Tôi thích nó rồi đấy.


0 Bình luận