Đế Quốc Apels hoàng kim, vĩ đại và cao quý, một đế chế diễm lệ ngự trị trên khắp đại lục bao la. Là Đế Quốc thứ ba từng thống lĩnh lục địa, Apels quả thực là một quốc gia vĩ đại.
Đế Đô của Apels là nơi ánh đèn không bao giờ tắt, là trung tâm quy tụ mọi của cải trên khắp lục địa. Những quý ông uy nghiêm và các tiểu thư đài các dạo bước trên những con đường mà cả cõi lục địa đều ngưỡng vọng, dẫn dắt nền văn hóa. Và giới quý tộc, với sự cao cả của mình, đã dẫn dắt đám thường dân ngu muội, kiến tạo nên một thế giới lý tưởng.
Mọi vương quốc trên đại lục đều phải cúi đầu, đó chính là Apels, Đế Quốc hoàng kim. Thế nhưng, đã có những tội đồ dám ngẩng cao đầu tham lam thứ hoàng kim ấy, và cái tên đáng nguyền rủa, đáng khinh miệt ấy chính là Kephelopen.
Lũ phản tặc đã lật đổ Đế Quốc hoàng kim, bè lũ đạo tặc đã cướp đi thiên mệnh, một Đế Quốc tự xưng được dựng nên từ dối trá. Bất cứ ai tuân theo lẽ phải đều phải lật đổ quốc gia giả mạo đó và tái lập Apels. Phải dựng lại Vinh Quang Đệ Tam đã từng rọi sáng khắp đại lục này.
“Phá tan Kephelopen dựng nên từ lừa lọc và giả tạo, chúng ta sẽ trở về với thời đại huy hoàng ấy!”
Lời hô hào của Đoàn trưởng vào ngày khai sinh Vinh Quang Đệ Tam vẫn còn vang vọng trong tim ta. Một đất nước bị lũ du mục cầm chân suốt hai năm trời thì sao có thể gọi là Đế Quốc? Phải là Apels. Chỉ có Apels mới là Đế Quốc chân chính.
Với niềm tin sắt đá đó, ta đã cùng các đồng chí tiến về Học viện. Nơi từng là di sản huy hoàng do Apels gầy dựng, nơi từng là Đế Đô của Apels. Để đoạt lại nơi ấy, để tiêu diệt những tội đồ của Kephelopen đã cả gan giày xéo lên di sản của Apels, và để tuyên bố sự phục hưng của Đế Quốc.
Chúng ta có thể làm được. Chúng ta có thể tự tay tái lập Apels. Chắc chắn là như vậy.
Chắc chắn, phải là như vậy...
‘Lạy thánh Enen, lạy thánh Enen, lạy thánh Enen, lạy thánh Enen...!’
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Bước chân vì sự phục hưng vĩ đại, nào ngờ đã biến thành những guồng chân bỏ chạy trong tiếng gọi thánh thần. Không thể nào. Ta chắc chắn là người hùng sẽ tái lập Apels. Ta không phải là kẻ sẽ quay lưng bỏ chạy trước một con chó của Kephelopen.
“Aaaaaaa!”
Người đồng chí bên cạnh ta đã bị một chiếc móc câu vướng vào rồi bị kéo tuột lên cây. Anh ta gào thét giãy giụa, nhưng không một ai dám lại gần. Đã có mấy người bị vướng vào cái móc câu đó, rồi biệt tăm từ đấy.
Vô số đồng chí đã ngã xuống. Những người hùng vì sự phục hưng của Apels đã gục ngã một cách vô nghĩa. Không thể như vậy được. Chính nghĩa thuộc về chúng ta, vì một đại lục đúng đắn, chúng ta phải là người chiến thắng.
“Thân là sâu bọ mà chân lại nhanh nhẹn gớm.”
Giọng nói ghê rợn vang lên ngay sau gáy khiến cả người ta đổ sụp về phía trước. Ta cố gượng dậy, nhưng thứ hiện ra trước mắt đã hoàn toàn bẻ gãy ý chí của ta.
“Mất một cái chân chắc cũng không sao đâu nhỉ?”
“Còn tùy tâm trạng của Trưởng khoa 1 thôi.”
Hai gã đàn ông chẳng biết từ lúc nào đã vây quanh ta. Những kẻ đeo mặt nạ xám không hoa văn cất lời một cách thản nhiên như thể đang đi dạo ngoài chợ. Nhưng ánh mắt ta vẫn dán chặt vào thứ ở trước mặt.
“Á á á! Chân, chân...! Chân của ta...!”
Cơn đau ập đến muộn màng khiến ta quằn quại, nhưng ngay lập tức một bàn chân đã giẫm lên lưng, khiến ta chẳng thể cử động.
“Tên cầm đầu đâu?”
“Đội trưởng đang truy đuổi.”
“Vậy là xong rồi.”
Một lúc sau, ta thấy vị Đoàn trưởng của chúng ta đang bị một mụ phù thủy tóc xám dài túm tóc lôi đi sền sệt. Chẳng biết ngài đã chết hay chỉ ngất đi, cơ thể bất động không một chút cử động.
Hết rồi. Đại nghĩa của chúng ta đã kết thúc một cách lãng xẹt.
***
Đã đến lúc vào rừng nên tôi và Trưởng khoa 1 bèn rút lui. Chúng tôi lấy cớ ra ngoài một lát để gặp người - một cái cớ vừa là sự thật nhưng cũng đầy sơ hở - vì vậy phải giải quyết mọi chuyện thật nhanh rồi quay về.
Đi với tốc độ của Trưởng khoa 1 thì chậm quá, nên tôi đành cõng cô chạy một đoạn, chẳng mấy chốc đã đến khu rừng, nơi hẹn gặp Mặc Quang Đội.
“Chúng ta đến sớm rồi.”
“Vậy sao? Lạ thật đấy.”
Dù chưa đến giờ hẹn, nhưng Trưởng khoa 4 lại là một người cần mẫn đến kinh ngạc. Cô ấy thường đến sớm hơn giờ hẹn rất nhiều để chờ sẵn. Ngay cả trong các cuộc họp của Phòng Thanh tra, tôi đã cảm động biết bao khi thấy cô ấy đến trước cả mình để lau bàn làm việc. Dù tôi đã bảo không cần làm vậy, nhưng cô ấy hiếm hoi tỏ ra bướng bỉnh nên tôi đành để cô ấy tiếp tục.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
“Không, chẳng có gì đâu.”
Thoáng chốc, tôi nảy ra ý nghĩ không biết vị Bộ trưởng Bộ Đặc vụ có chịu đổi Trưởng khoa 1 lấy Trưởng khoa 4 không, rồi bất giác liếc nhìn cô. Nhưng tôi lắc đầu gạt phắt suy nghĩ đó đi. Dù Trưởng khoa 1 có đáng ghét như kẻ thù đi nữa, thì quả thực cũng khó tìm được người thay thế cho cô.
Còn về Trưởng khoa 4, thành thật mà nói thì không ai có thể thay thế được tấm lòng của cô ấy, nhưng vai trò mà cô đảm nhiệm thì Trưởng khoa 3 và Trưởng khoa 5 có thể chia nhau gánh vác, nên sẽ không cảm thấy thiếu hụt quá lớn. Dĩ nhiên, Phòng Thanh tra khi là một tập thể hoàn chỉnh vẫn tốt hơn là phải phân chia công việc của Khoa 4.
“Cứ chờ đi. Cô ấy không phải người hay trễ hẹn đâu.”
Tôi tạo ra một gốc cây vừa đủ cho hai người ngồi, rồi kiểm tra lại tình trạng của con dao găm mà Trưởng khoa 1 đã đưa. Vừa nãy thử chém vào cây thấy chất lượng khá ổn. Mà cũng phải, cô nàng đâu phải loại người mang theo đồ rẻ tiền. Với chất lượng này, chắc chém xương cũng không bị hư hỏng. Thật hài lòng.
“À, Trưởng phòng. Hình như họ đến rồi kìa.”
Trưởng khoa 1, kẻ đang lén lút tựa vào lưng tôi như thể đó là ghế, chỉ về một hướng rồi nói. Thấy chưa, tôi đã bảo cô ấy không phải người hay đến muộn mà. Đến nhanh thật.
“Cái gì kia.”
“Ơ?”
Tôi và Trưởng khoa 1 cùng nhìn Mặc Quang Đội đang dần tiến lại gần, rồi đồng thanh thốt lên nghi vấn. Dáng vẻ họ, kẻ thì vác thứ gì đó trên lưng, người thì túm đại rồi lôi sền sệt.
“Trông... giống người thì phải?”
“…….”
Ừ. Dù thiếu mất vài bộ phận trên tứ chi, nhưng trông vẫn ra hình người. Tôi đã thoáng nghĩ chẳng lẽ trên đường đi đã xảy ra tai nạn khiến có người bị thương, nhưng không ai lại tha một người bị thương về như thể hành lý thế kia. Vốn dĩ trang phục cũng chẳng phải của Mặc Quang Đội.
Trong lúc tôi đang đăm đăm nhìn, tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì, thì Trưởng khoa 4, người đi đầu, đã tiến lại gần và chào tôi theo nghi thức.
“Chào Trưởng phòng.”
Ngay sau đó, các đội viên phía sau cũng ném phịch những thứ đang vác trên lưng và xách trên tay xuống đất rồi đồng loạt chào. Này, cứ vứt toẹt ra thế có được không?
“Được rồi. Mọi người đã vất vả đường xa đến đây.”
Nhưng tôi cũng không thể mở miệng cằn nhằn ngay từ đầu với những người đã cất công đến đây giúp mình. Nhìn cái cách họ mang những thứ kia đến tận đây, chắc hẳn là có lý do. Tôi đứng dậy đáp lại lời chào của Trưởng khoa 4, lúc này cô ấy mới thôi giữ lễ.
Và như thể đã nhận ra ánh mắt của tôi đang nhìn những người nằm la liệt trên đất từ nãy đến giờ, Trưởng khoa 4 liền lên tiếng.
“Là người của Vinh Quang Đệ Tam. Chúng tôi đã chạm trán chúng trên đường đi và bắt sống toàn bộ.”
“Woa...”
Trước lời của Trưởng khoa 4, Trưởng khoa 1 khẽ thốt lên một tiếng thán phục. Còn tôi thì trong giây lát đã không nói nên lời. Bắt về rồi ư? Toàn bộ? Tôi chỉ ngồi đây nghỉ ngơi thôi mà mọi chuyện đã kết thúc như vậy rồi sao?
“Thật sự vất vả cho mọi người nhiều rồi.”
Dù rất tò mò không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Trưởng khoa 4, ẩn sau vẻ mặt vô cảm là một sự mong chờ điều gì đó, ý định gặng hỏi của tôi bèn tan biến. Thôi, quá trình có hơi lạ lùng nhưng kết quả tốt là được rồi.
Khi tôi vỗ vai khen ngợi, ánh mắt của Trưởng khoa 4 chợt lóe lên, và con dao găm gài bên hông tôi cũng sáng lên một cách thảm thương. Mất công mượn về mà chỉ dùng để chặt cây rồi thôi. Nếu đằng nào cũng thế này, lần sau có lẽ tôi nên mang theo một cái rìu thì hơn.
Với việc bắt sống toàn bộ thành viên của Vinh Quang Đệ Tam thành công, vai trò của tôi và Mặc Quang Đội đã kết thúc. Mà thật ra tôi chỉ thở không thôi nên nói đến vai trò cũng thấy ngượng.
Mặc Quang Đội, sau khi hết việc, đã dựng một khu cắm trại tạm thời trong khu rừng lẽ ra sẽ là nơi giao chiến. Dù đối thủ yếu đến đâu, việc giao chiến cũng tiêu tốn sức lực nên nghỉ ngơi là cần thiết. Cảnh họ túm tụm ngồi lại chia nhau bình nước trông thật hòa thuận.
“Trưởng phòng, cho tôi ít nước với.”
Tôi ném một bi đông nước về phía Trưởng khoa 1, cô nhẹ nhàng bắt lấy, rồi đổ lên mặt một người nào đó. Cô xin nước không phải để mình uống, mà là để nhường cho người khác. Thậm chí còn chu đáo đắp một tấm vải lên trên để người kia lọc nước trước khi uống, kẻo bị sặc.
“──! ──!!”
“Hì hì, ngươi cũng khát nước rồi phải không?”
Tên Đoàn trưởng của Vinh Quang Đệ Tam bị hai đội viên Mặc Quang Đội kẹp chặt hai tay, túm tóc bẻ ngửa đầu ra sau. Hắn dường như cảm động trước sự quan tâm của Trưởng khoa 1 nên ra sức giãy giụa để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng Trưởng khoa 1 có vẻ còn cảm động hơn trước tấm lòng đó nên vẫn tiếp tục đổ nước.
“Ngửa ra sau thêm chút nữa được không?”
“Vâng, thưa Trưởng khoa.”
Nghe lời Trưởng khoa 1, đội viên Mặc Quang Đội đang túm tóc tên Đoàn trưởng... mà gọi là Đoàn trưởng cũng phí lời. Người đội viên kéo mạnh tóc của tên cầm đầu ra sau hơn nữa. Thấy Trưởng khoa 1 gật đầu hài lòng, tôi quay đi.
‘Chắc cô ấy sẽ tự biết lo liệu.’
Đối với một kẻ luôn bắt đầu bằng việc rút móng tay, lần này khởi đầu có vẻ nhẹ nhàng lạ thường, nhưng cứ giao cho cô thì thể nào cũng khiến đối phương phải phun ra thông tin. Giao cho chuyên gia và chờ đợi thì tự khắc sẽ có kết quả.
Tôi vừa tán gẫu với Trưởng khoa 4 vừa chờ đợi, nhưng miệng của tên cầm đầu cứng hơn tôi tưởng. Nếu Trưởng khoa 1 ra tay thật sự thì hắn khó mà trụ được 10 phút, nhưng tên thủ lĩnh của một đám phiến quân quèn thế này xem ra cũng không phải loại dễ mở miệng.
Tôi cùng Trưởng khoa 4 lại gần chỗ Trưởng khoa 1 để kiểm tra tình hình, thì thấy tay chân của gã Đoàn trưởng đã không còn ra hình dạng. Những phần khác thì vẫn chưa bị đụng đến.
‘Gì thế này.’
Không phải hắn cứng miệng nên mới chịu đựng được. Mà là do tiến độ chậm hơn thường lệ, nên vẫn đang ở mức có thể cầm cự. Tôi đã đoán trước được là bản năng săn thành tích của gã sẽ trỗi dậy khi nghe đến đám Quân phục hưng Apels rồi, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn thấy bực mình thật.
“Sao lại chậm thế. Không làm nhanh lên à?”
“Làm việc ở ngoài này có một mình tôi thôi, nếu hấp tấp quá có khi hắn chết mất. Phải để hắn khai ra thông tin chứ.”
Cái lý do cô vừa cười hì hì vừa nói lại chẳng sai chút nào, nên tôi cũng không thể trách mắng gì được. Nếu tiến hành tra tấn quá gấp gáp mà hắn chết vì sốc thì phiền phức thật. Ở đây cũng không có thành viên nào khác của Khoa 1 hay thiết bị chuyên dụng để hỗ trợ Trưởng khoa 1.
Vấn đề là, nếu cô đã quyết tâm tra tấn thì không phải là loại người sẽ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy, nhưng cô lại lấy đó làm cái cớ để thong thả tiến hành.
‘Cái cô ả này thâm niên càng cao thì càng học lắm mánh khóe.’
Khi tôi cau mày, Trưởng khoa 1 lúng túng quay đi. Được rồi, xem ra lương tâm vẫn còn sót lại chút ít.
“Nếu cứ tiếp tục thì ta sẽ chuyển sang người tiếp theo đấy. Nếu không muốn thế thì nói đi. Phải biết quý trọng đồng đội của mình chứ.”
Trước ánh mắt khó chịu của tôi, Trưởng khoa 1 đưa ra một phương án thỏa hiệp kỳ quặc. Nếu tên cầm đầu chịu khuất phục trước lời nói đó và khai ra thông tin, cô sẽ tạm thời gửi hắn về Phòng Thanh tra để lần sau “chơi” tiếp, còn nếu hắn tiếp tục câm miệng thì lúc đó mới bắt đầu tra tấn thực sự. Thật là một sở thích quái đản.
Tuy nhiên, tên cầm đầu của Vinh Quang Đệ Tam không hề tức giận hay phớt lờ lời của Trưởng khoa 1, mà chỉ khẽ bật cười.
“Khà khà khà...”
“Gì vậy. Cô đụng vào đầu hắn rồi à?”
“Không. Ở ngoài trời mà tùy tiện đụng vào đầu thì nguy hiểm lắm nên tôi không làm thế đâu.”
Nếu Trưởng khoa 1 không phải thủ phạm, thì xem ra hắn đã tự phát điên vì cú sốc của màn tra tấn. Hắn mà mất trí bây giờ thì phiền lắm đây. Trái ngược với nỗi lo của tôi, sau một hồi cười khùng khục, tên cầm đầu đột nhiên quay sang nhìn tôi, đôi mắt hằn lên tia máu.
“Đồng đội? Kẻ giẫm lên máu đồng đội để thăng tiến đang ở ngay kia kìa, mà còn nói chuyện chó má─”
─RẮC!
Trước khi tên cầm đầu kịp dứt lời, Trưởng khoa 4 đã lao tới trong nháy mắt và đá bay quai hàm hắn. Cú đá có vẻ rất mạnh, khiến cổ hắn gập ra sau và ngã vật xuống.
Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm. Trưởng khoa 4 vừa lao ra, Trưởng khoa 1 đang đứng xem hắn định nói gì, và cả những đội viên Mặc Quang Đội đang giữ hai tay tên cầm đầu, tất cả đều im lặng, chỉ liếc nhìn sắc mặt tôi.
“Haizz.”
Cùng với một tiếng thở dài, tôi bực bội gãi đầu. Không biết tin đồn đã lan xa đến mức nào rồi, mà ngay cả một thằng sâu bọ thế này cũng biết chuyện đó.
‘Thằng khốn chết tiệt.’
Thông tin thông teo gì nữa, hay là giết quách cả lũ cho xong chuyện.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của tác giả (Lời bạt)
“Mọi của cải trên khắp đại lục đều tập trung về Đế Đô.” = Bóc lột không chỉ các tỉnh trong nước mà còn cả toàn cõi lục địa.
“Dạo bước trên những con đường Đế Đô, dẫn dắt nền văn hóa.” = Thượng tầng Đế Đô chẳng thèm đoái hoài đến chuyện các khu vực bên ngoài có chết đói hay không.
“Giới quý tộc, với sự cao cả của mình, đã dẫn dắt đám thường dân ngu muội, tạo nên một thế giới lý tưởng.” = Dù thường dân có tài năng đến đâu cũng tuyệt đối không có khả năng thay đổi thân phận.
Wow! Đế Quốc hoàng kim vĩ đại và cao quý! Thật tuyệt vời làm sao!
Cảm ơn các bạn đã đọc chương này!


0 Bình luận