Web Novel
Chương 47 - Cùng lúc đó, tại Phòng Thanh tra (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,715 từ - Cập nhật:
Công việc thường nhật của Deiras Croten, Phó phòng Thanh tra, vẫn đều đặn như mọi khi. Là người duy nhất phụ trách công tác hành chính, bị kẹp giữa một cấp trên chẳng mấy rành rẽ giấy tờ và những thuộc cấp không hề đoái hoài đến hồ sơ, anh gần như phải bầu bạn với núi tài liệu của cả phòng.
Trong nội bộ Bộ Tài chính, văn phòng của Deiras và các nhân viên dưới quyền thậm chí còn được gọi là Khoa 0 của Phòng Thanh tra, đủ cho thấy tầm quan trọng không thể xem nhẹ của nó. Dĩ nhiên, nhiệm vụ của Khoa 0 chỉ thuần túy là công tác hành chính và các việc vặt, chứ không phải hoạt động tại hiện trường.
Cũng vì thế mà Phòng Thanh tra vẫn vận hành trơn tru dẫu cho Trưởng phòng phải đi công tác dài hạn. Vốn dĩ công việc giấy tờ gần như đều do một tay Deiras đảm nhiệm, và vì Trưởng phòng đã ủy thác quyền hạn tạm thời cho anh khi đến Học viện nên hầu hết các quyết định phê duyệt đều nằm trong thẩm quyền của Deiras.
Mối bận tâm duy nhất là bộ ba Trưởng khoa như được tháo xích sẽ nổi loạn khi Trưởng phòng vắng mặt, nhưng lạ thay, cho đến giờ họ vẫn án binh bất động. Đặc biệt là Trưởng khoa 1, sau khi từ Học viện trở về thì cứ im lặng như tờ. Dù có đôi chút khó hiểu, nhưng vì chẳng phải chuyện xấu nên anh cũng không để tâm.
Cứ thế, Deiras đã trải qua những ngày làm Phó phòng tạm quyền yên bình hơn nhiều so với những gì anh lo ngại.
Ít nhất là cho đến khoảnh khắc vừa rồi, mọi thứ vẫn còn yên bình.
‘Là Trưởng phòng sao?’
Quả cầu liên lạc của Deiras đặt ở một góc bàn đang tỏa ra ánh sáng xanh. Dù vẫn thường xuyên liên lạc định kỳ, nhưng thường thì anh ta sẽ không gọi vào giờ này.
“Vâng, thưa Trưởng phòng.”
—Hoàng mệnh đã ban xuống.
Nghe những lời đi thẳng vào vấn đề của Trưởng phòng, Deiras bất giác ngồi thẳng dậy.
—Bên Phòng Tình báo có gửi tài liệu qua đúng không?
“Vâng. Là tài liệu về các gia tộc có dấu hiệu tiếp xúc với Vinh Quang Đệ Tam. Tôi vừa nhận được sáng nay.”
—Bệ hạ đang nghi ngờ lòng trung thành của ba gia tộc đó.
Nghe vậy, Deiras lặng lẽ gật đầu. Một gia tộc đã tiếp xúc với tổ chức luôn rêu rao phục hưng Apels. Việc Hoàng đế nghi ngờ lòng trung thành của họ và trừng phạt là điều hiển nhiên.
—Vì thế, Phòng Thanh tra sẽ phụng mệnh Hoàng đế, tiêu diệt nghịch tặc.
“Tôi đã rõ. Phạm vi xử lý đến đâu thưa Trưởng phòng?”
—Không có ngoại lệ.
Nghe câu trả lời của Trưởng phòng, mi mắt Deiras khẽ run lên.
“Tôi đã rõ.”
Nhưng sự dao động chỉ thoáng qua. Deiras nhanh chóng nén lại tâm tư rối bời, tuân theo chỉ thị của cấp trên.
—Tôi cũng muốn tự mình đến đó, nhưng đáng tiếc lại không thể rời đi được.
“Mọi việc cứ để chúng tôi lo. Xin anh đừng bận tâm.”
—Được. Tôi tin tưởng Phó phòng. Anh sẽ xử lý mọi việc gọn gẽ thôi.
“Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
Sau cái gật đầu của Trưởng phòng, liên lạc bị ngắt và quả cầu liên lạc cũng lịm dần. Deiras nhìn quả cầu đã im lìm trên bàn, rồi tựa lưng vào ghế, đưa tay lên day trán.
‘Chuyện lớn rồi đây.’
Khi hỏi về phạm vi, câu trả lời nhận được là “không có ngoại lệ”. Đó là chỉ thị phải diệt sạch tất cả thành viên trong gia tộc bị liệt vào hàng phản nghịch, bất kể già trẻ gái trai, và quét sạch cả gia nhân của chúng.
Đương nhiên, về nguyên tắc thì làm vậy là đúng. Phản tặc phải diệt cỏ tận gốc, kẻ phục vụ chúng cũng phải bị trừng trị để trừ hậu họa. Nhưng đó là nguyên tắc chỉ áp dụng cho thời kỳ mà thần quyền vẫn còn uy thế áp đảo, cần phải nắm lấy bất kỳ cái cớ nhỏ nào để đàn áp.
Ở thời điểm hiện tại khi hoàng quyền đã chiếm ưu thế tuyệt đối, thông lệ chỉ là xử tử những kẻ chủ mưu, còn lại thì giáng xuống làm nô lệ. Những gia tộc quý tộc cỏn con đó, dù không diệt tận gốc cũng chẳng thể nào uy hiếp được hoàng quyền. Chỉ giết những kẻ đầu sỏ mưu phản để thể hiện lòng khoan dung của Hoàng đế mới là cách làm của thời nay.
‘Chắc chắn có chuyện gì đó.’
Dĩ nhiên, khi thông lệ và nguyên tắc xung đột, việc viện dẫn nguyên tắc cũng không có gì sai. Là thanh kiếm của Hoàng đế, Phòng Thanh tra diệt tận gốc mầm mống phản nghịch đe dọa đến ngài là lẽ đương nhiên. Hoàng đế chắc chắn cũng sẽ hài lòng với lòng trung thành của Phòng Thanh tra.
Chỉ có điều, việc Trưởng phòng, người vốn luôn hành động theo thông lệ, nay lại viện dẫn nguyên tắc khiến anh không khỏi thắc mắc. Chắc chắn có chuyện gì đó. Một điều gì đó mà mình không hề hay biết.
Gạt bỏ những suy nghĩ miên man, Deiras vươn tay về phía quả cầu truyền tin. Lệnh của Trưởng phòng đã ban xuống, trước hết phải hành động đã.
Đang kiểm tra lại tài liệu mà Phòng Tình báo gửi qua, Deiras ngẩng đầu lên khi nghe tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Cánh cửa văn phòng Phó phòng mở ra, bốn người lần lượt bước vào. Có lẽ họ đã gặp nhau trên đường đến nên tất cả các Trưởng khoa đều có mặt cùng lúc.
“Có chuyện gì vậy? Lâu lắm rồi mới triệu tập họp thế này.”
Trưởng khoa 2 đi đầu, lững thững bước vào rồi chọn một chỗ ngồi tùy ý. Theo sau anh ta, ba Trưởng khoa còn lại cũng ngồi xuống và hướng mắt về phía Deiras. Mặc dù Trưởng khoa 2 là người lên tiếng hỏi, nhưng ai cũng đều tò mò về cuộc triệu tập đột ngột này.
“Trưởng khoa 1.”
Nhưng Deiras lại nhìn thẳng vào Trưởng khoa 1 trước khi trả lời. Có lẽ không ngờ mình bị gọi tên, Trưởng khoa 1 chớp mắt rồi nghiêng đầu thắc mắc.
“Ở Học viện đã có chuyện gì phải không?”
Nghe câu hỏi đó, mắt cô khẽ giật, chứng tỏ đúng là có chuyện thật.
“Học viện ư? Chẳng phải chỉ là tóm gọn mấy đứa Vinh Quang Đệ Tam hay gì đó thôi sao?”
Trưởng khoa 2 vừa ngáp vừa nói một cách thờ ơ, nhưng ánh mắt của Deiras vẫn dán chặt vào Trưởng khoa 1. Rõ ràng anh đã nhận được báo cáo rằng Trưởng khoa 1 đã bắt sống được thành viên Vinh Quang Đệ Tam, nhưng chắc chắn còn điều gì đó chưa được nói ra.
Bị nhìn chằm chằm, Trưởng khoa 1 đảo mắt lia lịa, cuối cùng đành lặng lẽ mở miệng.
“Bọn Vinh Quang Đệ Tam đã nhắc đến chuyện phương Bắc trước mặt Trưởng phòng.”
Trưởng khoa 2 đang ngáp dở thì cứng đờ người lại.
“Thậm chí còn là chuyện về Lục Kiếm.”
Lời nói của Trưởng khoa 1 vừa dứt, một sự im lặng đến rợn người bao trùm lên buổi họp vốn đang phảng phất không khí mệt mỏi và phiền phức.
Người phá vỡ sự im lặng kéo dài là Trưởng khoa 3.
“Khoan đã, sao bây giờ cô mới nói chuyện đó?”
“Nếu biết trước thì sao? Anh có cách nào làm anh ấy nguôi giận không?”
“Tuy là không có nhưng...”
Tiếp lời Trưởng khoa 3 vừa thở dài não nề, Trưởng khoa 5 quay sang hỏi Trưởng khoa 1.
“Trưởng phòng lúc đó thế nào?”
“Thế nào là thế nào. Anh ấy chỉ giả vờ như không sao thôi.”
“Xem ra hôm nay đã bùng nổ rồi.”
Ánh mắt của các Trưởng khoa lại đổ dồn về phía Deiras, anh bèn đặt tài liệu của Phòng Tình báo xuống giữa bàn rồi lặng lẽ nói tiếp.
“Đã xác định được các gia tộc tiếp xúc với Vinh Quang Đệ Tam. Tử tước Gorfu, Nam tước Vendel, và Nam tước Dosil.”
“Toàn là mấy kẻ chẳng ra gì.”
“Đúng vậy. Chắc vì không có gì để mất nên mới làm liều chăng?”
“Trưởng phòng đã ra lệnh xử tử không ngoại lệ đối với ba gia tộc này.”
Các Trưởng khoa lại im bặt, trao đổi ánh mắt với nhau. Lệnh xử tử không ngoại lệ, ngay cả trong cuộc Đại thanh trừng 2 năm trước, cũng là chuyện hi hữu chỉ xảy ra với một số rất ít gia tộc. Ngay cả gia tộc Asilon mà Trưởng phòng nghiến răng căm hận cũng chỉ có gia chủ và người thừa kế bị giết mà thôi.
“Nếu chúng ta làm không ra hồn, người tiếp theo sẽ là chúng ta phải không?”
“Anh ấy nói tin rằng chúng ta sẽ xử lý gọn gẽ.”
“Mẹ kiếp, thà bị chửi còn dễ chịu hơn.”
Trưởng khoa 2 rùng mình như thể phát khiếp, còn Trưởng khoa 3 thì liên tục dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán. Hiện tại, cơn thịnh nộ của Trưởng phòng chỉ nhắm vào ba gia tộc, nhưng nếu cuộc thảo phạt này có dù chỉ một chút sơ suất, ai cũng biết mũi dùi tiếp theo sẽ chĩa vào đâu.
Nói là đang công tác ở Học viện nên không thể về Phòng Thanh tra ư? Ai biết được, một khi đã mất trí thì Trưởng phòng liệu có còn để tâm đến chuyện đó không. Chính anh ta là người đã ngụy tạo cái chết của gia chủ Asilon thành một vụ tự sát, bất chấp lời của Hoàng Thái tử rằng không cần thiết phải giết ông ta.
Thậm chí trước khi giết, anh ta còn buông lời chế giễu đủ điều. Nhờ vậy mà gia chủ Asilon được ghi nhận trong lịch sử là một quý tộc tự vẫn vì tủi hổ chứ không phải bị sát hại. Một quý tộc ngu xuẩn đã tự kết liễu đời mình vì không chịu nổi sự nhục nhã nhất thời.
“Việc trừng phạt ba gia tộc này là Hoàng mệnh.”
Deiras cố gắng xoa dịu cái đầu đang đau như búa bổ của mình rồi cất lời. Phải, đây là Hoàng mệnh. Vừa là chỉ thị của một Trưởng phòng đang ngập trong thịnh nộ, vừa là thánh chỉ tối cao. Dù Trưởng phòng không đề cập, đây vẫn là việc phải xử lý triệt để. Chỉ là phạm vi được mở rộng hơn một chút mà thôi.
“Trưởng khoa 3 Leonard Hodela, Trưởng khoa 5 Marsilio Viago. Dẫn người của khoa mình đi thảo phạt nghịch tặc.”
“Tôi đã rõ.”
“Vâng.”
Khoa 3, đơn vị đảm nhận vũ lực đối ngoại của Phòng Thanh tra, và Khoa 5, chuyên dọn dẹp tàn dư. Nếu cả hai cùng ra tay, ba gia tộc quý tộc hạ đẳng kia có thể được giải quyết nhanh chóng.
“Trưởng khoa 1 Elizabeth Masalo và Trưởng khoa 2 Lafayette Baron sẽ tiến hành thẩm vấn gia nhân trước khi xử tử.”
“Vâng.”
“Rõ.”
Đã lâu rồi toàn bộ các Khoa của Phòng Thanh tra mới cùng lúc xuất quân. Nhưng biết làm sao được. Đây là vấn đề mưu phản chứ không phải tham nhũng đơn thuần, và trước mắt còn có một quả bom hẹn giờ. Nếu làm việc lơ là dù chỉ một chút, sẽ có ít nhất hai người nổi cơn thịnh nộ.
“Tôi nhắc lại lần nữa. Không có ngoại lệ. Không được phép có bất kỳ sự chậm trễ nào. Tôi sẽ yêu cầu Bộ Đặc vụ hợp tác, hãy di chuyển thật nhanh.”
Nếu đi bộ đến ba gia tộc thì sẽ mất rất nhiều thời gian, và có nguy cơ hai gia tộc còn lại sẽ nghe tin và bỏ trốn trong khi đang xử lý một gia tộc. Dịch chuyển bằng cổng dịch chuyển là điều bắt buộc trong tình huống này. Dù không muốn phải nhờ vả Bộ Đặc vụ, nhưng vì đây là chuyện liên quan đến mưu phản nên họ cũng sẽ dễ dàng hợp tác.
Nhìn các Trưởng khoa nhanh chóng giải tán, Deiras bất giác thở dài. Lục Kiếm ư? Dám khiêu khích Trưởng phòng bằng chủ đề về Lục Kiếm sao?
‘Đúng là một lũ điên.’
Không chỉ đơn thuần là phương Bắc, mà còn động đến cả những vị đó. Nếu là kẻ muốn tìm đến cái chết thì đúng là được toại nguyện rồi. Thà chửi rủa cha mẹ Trưởng phòng có khi còn an toàn hơn, không biết thi thể của chúng có còn nguyên vẹn không nữa.
***
Tôi không thể ra chỉ thị cho Phó phòng ở một nơi tai vách mạch rừng. Tôi đã lẻn ra khỏi giảng đường để ra lệnh thảo phạt, và nhân tiện ra ngoài, tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài hóng gió một lát.
‘Bọn họ sẽ làm tốt thôi.’
Thật tiếc khi không thể tự mình ra tay, nhưng tôi đang trong tình thế không thể tùy tiện rời đi. Tôi không thể vì lý do cá nhân mà gác lại công vụ. Nếu đây là mệnh lệnh mà Hoàng đế ban cho Carl Krasius, chứ không phải Trưởng phòng Thanh tra Carl Krasius, thì tôi đã chẳng cần ngoảnh đầu lại mà lao đi rồi.
‘Tiếc thật.’
Tôi tin vào đám nhóc của mình. Dù trong nội bộ Phòng Thanh tra, chúng là một lũ bệnh hoạn điên khùng có một không hai, nhưng khi xử lý việc bên ngoài thì chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng. Dĩ nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có thảm họa nào như vụ bắn nhầm của Trưởng khoa 3, nhưng một khi đã chỉ định mục tiêu rõ ràng thế này thì không thể nào sai sót được.
Chỉ là thấy tiếc mà thôi. Việc phải giao cho người khác xử lý, bản thân nó đã là một điều đáng tiếc.
Dù vậy, hãy cứ hài lòng với những gì đang có. Nếu không có gia tộc nào tiếp xúc với Vinh Quang Đệ Tam, có lẽ tôi đã phải tự làm nổ tung đầu mình trong khu rừng kia để giải tỏa cơn giận. Ít nhất thì việc này cũng là do tôi chỉ thị, do thuộc hạ của tôi hành động.
“Anh ơi!”
Khi tôi đang thơ thẩn nhìn trời, Louise ôm chiếc cúp chạy đến từ bên cạnh. Phía sau còn có cả một dàn thành viên câu lạc bộ nữa.
“Em ngã bây giờ. Cẩn thận đi.”
Tôi bật cười rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Phải, hãy hài lòng thôi. Vì hôm nay là một ngày tốt lành. Hãy tin rằng Phòng Thanh tra cũng sẽ gửi thêm một tin vui nữa.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của tác giả (Lời bạt)
Mặc dù Phó phòng đã xuất hiện từ phần mở đầu và các Trưởng khoa xuất hiện từ chương 2, nhưng phải đến tận chương 47 này, tên của toàn bộ cán bộ Phòng Thanh tra mới được tiết lộ.
Trưởng phòng Thanh tra Carl Krasius, Gương mặt đại diện/Vũ khí quyết định/Xích cổ.
Phó phòng Deiras Croten, Hành chính/Các việc vặt khác.
Trưởng khoa 1 Elizabeth Masalo, Thẩm vấn.
Trưởng khoa 2 Lafayette Baron, Tình báo.
Trưởng khoa 3 Leonard Hodela, Thi hành.
Nguyên Trưởng khoa 4 Fenelia Youth, Tuyệt diệt.
Trưởng khoa 5 Marsilio Viago, Ám sát.
Vì cảm thấy có lỗi khi đã ép họ đi theo con đường bí ẩn này, nên tôi đã ghi lại tên và nhiệm vụ chuyên môn của từng khoa để mọi người tiện theo dõi!
Cảm ơn các bạn đã đón đọc chương này!


0 Bình luận