Web Novel
Chương 16 - Câu lạc bộ làm bánh của người chẳng biết làm bánh (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,513 từ - Cập nhật:
Carl và Erich cùng nhau bước đi trong im lặng. Carl mải miết tìm một nơi vắng vẻ để tiện nói chuyện, còn Erich lại do dự không dám mở lời trước. Nhất là khi, trong mắt cậu, vẻ mặt của anh trai trông càng thêm nghiêm nghị.
‘Một người tốt.’
Hai từ ấy chợt lóe lên trong tâm trí Erich khi cậu nhìn anh mình. Một cụm từ mà cả đời này cậu chưa từng nghĩ đến: ‘người tốt’.
Từ nhỏ đến lớn, Erich chưa từng gặp được ai là người tốt thật sự. Gia chủ, cũng là cha cậu, thì khỏi phải bàn, ngay cả mẹ cậu cũng là một sự tồn tại mờ nhạt. Thậm chí, nếu hỏi liệu anh trai Carl có phải người tốt không, câu trả lời cũng chỉ là một cái lắc đầu bối rối, bởi anh là một người thuộc vùng xám đầy khó hiểu. Trước khi gặp Louise, khái niệm về một ‘người tốt’ đối với Erich chỉ đơn thuần là một lý tưởng xa vời.
Lý do khiến Erich chợt nghĩ đến hai từ ‘người tốt’ khi nhìn Carl, chứ không phải Louise, lại hết sức đơn giản. Ấy là vì cuộc trò chuyện với Louise cách đây không lâu.
Đối với Erich, khoảng thời gian trước khi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tức là giờ học chính khóa tại học viện, chính là khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Nhờ may mắn được học chung lớp, cậu có thể trò chuyện riêng tư với Louise mà không bị ai làm phiền. Chính vì vậy, cả hai đã có thể tâm sự đủ thứ chuyện, và với tính cách hoạt bát của Louise, đôi khi những chủ đề bất ngờ lại được khơi lên.
“Erich này, có phải cậu ghét anh Carl không?”
Bất ngờ như thế đấy.
Câu hỏi thẳng thừng của Louise khiến Erich giật mình. Cậu ngước lên, bắt gặp cô bạn đang chớp chớp mắt nhìn mình, vẻ mặt vừa tò mò lại vừa lo lắng. Trước dáng vẻ ấy, Erich chỉ biết ngượng ngùng gãi đầu. Có vẻ như bộ dạng căng thẳng của cậu mỗi khi đứng trước mặt Carl đã làm Louise lo lắng về mối quan hệ giữa hai anh em.
“Không, tớ không ghét anh ấy. Chỉ là... tớ hơi e dè anh trai mình một chút thôi.”
“Tại sao vậy? Hồi nhỏ hai người có chuyện gì à?”
Nghe vậy, Erich khẽ nhếch môi. Nếu phải chọn ra thời điểm mà mối quan hệ giữa cậu và Carl tốt đẹp nhất, thì đó chỉ có thể là lúc còn thơ bé.
“Chẳng có chuyện gì cả. Có lẽ chính vì thế nên mới ngượng ngùng thế này chăng.”
Giá như giữa hai anh em từng xảy ra chuyện gì đó, giá như họ đã trò chuyện với nhau nhiều hơn để đứa em bé bỏng có thể quen thuộc với người anh cả hơn, thì có lẽ giờ đây cậu đã không khó xử và e dè đến thế. Đôi lúc Erich lại nghĩ vậy, dẫu biết mọi chuyện đã quá muộn.
“Chỉ là, không khí quanh anh ấy có chút nặng nề. Khác với tớ, anh ấy đã làm công chức từ mấy năm trước nên bọn tớ cũng chẳng mấy khi gặp nhau. Chỉ vậy thôi, không có gì to tát đâu.”
Cậu cố gắng cười cho qua chuyện, nhưng Louise lại nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.
“Vậy sao? Tớ thấy anh Carl có vẻ quan tâm đến cậu lắm mà.”
“Anh ấy á?”
Lần này, đến lượt Erich phải ngạc nhiên. Gia tộc Krasius vốn là nơi mà mỗi người đều mặc kệ người kia. Vậy mà Carl, người mà cậu ít khi gặp mặt từ sau khi anh trở thành công chức, lại đi quan tâm đến Erich ư? Dẫu cho đây là lời của Louise, cậu vẫn không tài nào tin được.
“Ừm. Anh ấy lúc nào cũng nhìn về phía cậu mà?”
Rồi Louise kể tiếp. Rằng trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ, anh luôn dõi theo Erich. Rằng đôi khi tình cờ bắt gặp Carl từ xa trong học viện, ánh mắt của anh dường như cũng đang hướng về phía Erich đang đứng cạnh cô. Dù không thể hiện ra ngoài, nhưng có vẻ như anh luôn để tâm đến cậu.
“Lần đầu tớ gặp anh Carl, anh ấy cũng nói chuyện với cậu rất ấm áp còn gì.”
“Vậy à...”
Erich tự hỏi không biết phải nghe thế nào để thấy những lời cộc lốc ấy trở nên ấm áp. Dù vậy, cậu không phản bác, một là vì đó là lời của Louise, và hai là vì chính bản thân cậu cũng đã nhen nhóm một tia hy vọng mong manh. Nhỡ đâu lời Louise nói là thật, rằng Carl thật sự đang quan tâm đến mình thì sao?
‘Thật sự… anh ấy đang xem mình là em trai sao.’
Hai người có thể trở nên thân thiết như những cặp anh em bình thường khác, không còn e dè lẫn nhau. Khả năng đó đã làm trái tim Erich rung động. Dường như nhận ra tâm tư của cậu, Louise khúc khích cười rồi nói tiếp.
“Thật ra tớ đã ao ước có một người anh trai rất nhiều lần đấy. Thế nên lúc anh Carl nhận lời làm cố vấn, tớ thấy vừa kỳ diệu lại vừa vui.”
“Xem ra anh trai tớ đã có thêm một cô em gái mà không hề hay biết rồi.”
“Hi hi, vậy sao? Thế nên nếu quan hệ giữa anh Carl và cậu không tốt, chắc tớ sẽ buồn lắm.”
Bởi vì trong mắt tớ, cả anh Carl và Erich đều là những người tốt.
Câu nói cuối cùng của Louise khiến Erich không thể thốt nên lời.
‘Là người tốt sao.’
Giọng nói của Louise cùng nụ cười rạng rỡ của cô lúc ấy vẫn còn văng vẳng trong đầu Erich. Chẳng lẽ cậu lại không mong Carl là một người tốt, một người anh tốt hay sao? Chỉ là, bản năng đã khiến cậu e dè nên không thể lại gần.
Nhưng bây giờ thì khác. Việc Carl nhận làm cố vấn cho câu lạc bộ đã cho Erich dũng khí và sự cần thiết để đối mặt với nỗi sợ mang tên Carl, và cuộc trò chuyện với Louise đã cho cậu hy vọng để vượt qua nó.
‘Nhờ có Louise mà bây giờ mình mới có thể nhìn thẳng vào sự thật.’
Suốt mấy năm qua, Erich luôn lảng tránh Carl chỉ vì bản năng mách bảo phải e dè. Cậu sợ hãi dù chưa từng một lần nói chuyện tử tế hay quan sát anh mình. Nhưng giờ đây, cuối cùng cậu cũng đã có can đảm để nhìn thẳng vào anh trai.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của Erich, Carl đang bước đi bỗng quay lại nhìn cậu. Chẳng mấy chốc, họ đã đến một nơi vắng lặng không một bóng người. Tại nơi này, mình sẽ từ từ rút ngắn khoảng cách với anh ấy. Với quyết tâm đó, Erich định mở lời.
Nhưng Carl đã nhanh hơn một bước.
“Rốt cuộc là em có thích Louise thật không đấy?”
A.
Đây, là người tốt…?
Trước mắt Erich bỗng tối sầm lại.
***
‘Chỗ này chắc được rồi.’
Mải tìm một địa điểm thích hợp, tôi đã đến một nơi vắng vẻ, hiếm có người qua lại. Ở đây thì có thể thoải mái nói chuyện. Tôi quay lại và thấy Erich đang mấp máy môi như định nói gì đó, nhưng tôi đã quyết định mở lời trước.
“Rốt cuộc là em có thích Louise thật không đấy?”
Lời mở đầu có hơi đường đột và gây sốc, nhưng mong là Erich sẽ hiểu cho. Để khiến Erich mạnh mẽ hơn lúc này, cần phải dùng liệu pháp sốc. Sự quan tâm nửa vời chỉ khiến đứa trẻ thêm yếu đuối mà thôi... Thứ Erich cần không phải là sự thất bại do được bao bọc, mà là chiến thắng đến từ cú sốc.
Vậy mà thằng em này nào có hiểu được tấm lòng sâu sắc của anh nó, hồn vía đã dám bay đi đâu mất. Còn lâu nhé, phải tung thêm đòn nữa mới được.
“Anh đã tự hỏi liệu giữa hai đứa có mối nhân duyên sâu đậm nào mà anh không biết không, nhưng cũng không phải.”
Nếu có thì đã may. Ít ra còn có những kỷ niệm chung không thể so sánh với bốn người kia. Nhưng Erich thì không thuộc trường hợp đó.
“Thành thật mà nói, em đã tỏ tình chưa, thì cũng chưa luôn.”
Một lời tỏ tình hoa mỹ có thể dẫn đến một lời từ chối phũ phàng, nhưng ít nhất nó cũng khiến đối phương nhận ra mình là một đối tượng khác giới. Nhưng Erich cũng không thuộc trường hợp đó.
“Còn hỏi em có lý do gì vượt trội để được chọn không thì... chính em cũng biết câu trả lời mà, phải không?”
Em chẳng có thứ gì như vậy cả. Em phải đi lên hoàn toàn bằng mối quan hệ mà cả hai tự vun đắp.
Tôi từ từ tiến lại gần, đặt tay lên đôi vai rệu rã của Erich và nhìn thẳng vào mắt nó.
“Lúc này đây, trong số năm người, em là người bất lợi nhất.”
Erich chẳng nói lời nào. Ánh mắt nó đã trở nên đờ đẫn, xem chừng cú sốc này hơi quá sức. Bỗng dưng bị ông anh trai xông vào phũ phàng vạch trần chuyện yêu đương thầm kín, lại còn tấn công dồn dập không cho thở thế này, thì hoang mang là phải.
Nhưng biết làm sao được. Phá hủy là bước đệm cho sự tái tạo. Cú sốc này sẽ là nền tảng để cường hóa thành công một Erich mới. Tôi tin tưởng điều đó không một chút nghi ngờ. Tôi tin vào em trai của mình.
“...Dù vậy, em cũng không có ý định từ bỏ đâu nhỉ.”
Tất nhiên, nếu cứ thế này mà kết thúc thì không chừng Erich sẽ vác dao đến xiên tôi mất. Dù bị đâm cũng không chết, nhưng sau này anh em nhìn mặt nhau sẽ rất khó xử. Vì vậy, sau khi gây sốc thì phải tiếp thêm sinh lực bằng những lời đầy hy vọng.
Tôi khẽ di chuyển sang bên, khoác tay qua vai Erich.
“Đừng quên, chính Louise đã tự mình lập ra câu lạc bộ làm bánh.”
Nghe vậy, đôi mắt mờ đục của Erich hướng về phía tôi. Đấy, vừa nhắc đến tên Louise là phản ứng ngay.
“Em cũng biết là Louise thích làm bánh mà, đúng không? Em cũng tham gia cùng đi. Anh biết em chẳng có chút hoa tay nào, nhưng ít nhất cũng hãy ở bên cạnh giả vờ làm theo.”
Mà không, biết đâu khi thấy một Erich vụng về, Louise lại vui vẻ giúp đỡ cũng nên. Người chơi lão luyện vốn rất có cảm tình với tân binh mà.
“Lúc làm bánh thì cùng làm, nếu không theo kịp thì cứ hỏi. Chỉ cần chia sẻ chung sở thích như vậy thôi cũng đã có lợi thế rồi.”
Một bên là những vị tai to mặt lớn có thân phận cách biệt một trời một vực, một bên là người bạn cùng lớp có chung sở thích và địa vị không quá chênh lệch. Nếu có chuyện cần dựa dẫm, thử hỏi cô ấy sẽ tìm đến ai. Có thể so sánh được sao?
Càng nghe tôi nói, đôi mắt Erich càng ánh lên sự sống. Thấy chưa, sau một cú sốc thì đầu óc mới thông suốt được chứ. Cứ ù lì bế tắc mà không có cú hích này thì làm sao có hiệu quả đến vậy.
“Thật ra, sự chênh lệch thân phận ấy à? Trái lại có thể là lợi thế của em đấy. Gia tộc Naird là gia tộc gì nhỉ?”
“Là Nam tước...”
“Đúng thế. Là Nam tước. Tính toán đơn giản thì gia tộc Krasius chỉ hơn họ hai bậc thôi.”
Tất nhiên, đó là khi tính theo hệ thống Ngũ đẳng Tước vị đơn thuần. Gia tộc Krasius không thể bị xem như một gia tộc Bá tước thông thường. Nhưng so với Hoàng tộc, Vương tộc và ứng viên Thánh Nhân ở trên kia, thì vẫn còn dễ thở chán.
Vì thế, tôi cảm nhận được đầu óc của Erich đang vận động nhanh chóng. Sau khi buông xuôi tất cả rồi được nhồi nhét lại, hẳn là nó đã nhìn ra nhiều điều mới mẻ. Và tôi lặng lẽ bồi thêm một đòn quyết định: rằng bốn người kia, có đến ba là người ngoại quốc, tốt nghiệp học viện xong sẽ phải quay về.
Ngày hôm đó, Erich đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Từ một thành viên câu lạc bộ làm bánh nhưng chẳng biết làm bánh, giờ cậu đã tiến cấp thành một thành viên biết làm bánh.
Tôi để Erich, người vừa muộn màng lấy lại tinh thần và đang lén lút nhìn tôi một cách ngượng ngùng, quay về phòng sinh hoạt câu lạc bộ trước. Tôi dặn cậu nếu các thành viên khác hỏi tại sao lại về tay không, thì cứ viện cớ là nguyên liệu dự kiến hôm nay có việc đột xuất nên sẽ được chuyển đến vào lần sau.
Còn tôi ư, tiện đã ra ngoài thì hóng gió một chút rồi vào sau vậy. Cảm giác như cơ thể đang nóng lên vì nói quá nhiều.
“Đồ ngốc.”
Chậc, tôi tặc lưỡi một cái rồi tựa người vào tường. Dù không tiếc lời khuyên cho em trai mình, nhưng tôi lại không hề thích cái tình huống phải đưa ra những lời khuyên như thế này. Vốn dĩ những điều tôi nói cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thật không tài nào hiểu nổi. Nếu thực sự muốn chiếm được trái tim đối phương, chẳng phải con người sẽ hành động theo bản năng hay sao?
Hơn nữa, theo những gì tôi quan sát được từ trước đến nay, Louise là một cô gái khá đơn thuần. Chỉ cần khéo léo lắng nghe những khó khăn của cô ấy, giúp đỡ khi cần, hưởng ứng những việc cô ấy làm, rồi ăn thành phẩm và đưa ra phản ứng tích cực, thì việc chiếm được trái tim Louise là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ấy vậy mà trong năm đứa, chẳng có tên nào làm nổi. Chẳng lẽ cứ yêu vào là trí thông minh lại tụt dốc không phanh hay sao?
Nếu vậy thì, bất kể ai trong số năm người đó nên duyên với Louise, cũng đều sẽ ở trong tình trạng trí tuệ đáng thương. Phải chia buồn trước với Louise mới được…


0 Bình luận