Web Novel
Chương 20 - Bề trên hạ lệnh, kẻ dưới phải theo (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,649 từ - Cập nhật:
Tôi không khỏi cảm động trước cử chỉ thân thiện của con gấu đen, nó đột ngột xuất hiện rồi vung chân lên như muốn đập tay với tôi vậy. Thân là mãnh thú mà còn tử tế chán so với khối người. Cảm kích tấm lòng đó, tôi cũng đáp lại lời chào, khiến nó sung sướng đến phát cuồng. Nó liền nằm lăn ra đất, xem chừng cũng cảm động trước sự hưởng ứng của tôi.
Một sinh vật đáng thương, có lẽ vì lớn lên thiếu thốn tình thương nên mới khao khát được quan tâm đến vậy. Chỉ một cái chạm tay của con người cũng đủ để nó lập tức phơi bụng ra rồi.
‘Trâu bò hơn mình tưởng.’
Thôi, không đùa nữa. Thật ra là tôi đã tặng nó một cú chí mạng vào bụng. Nhưng lâu rồi không dùng đến nắm đấm nên tôi lỡ tay tính sai lực, thành ra nó không chết mà chỉ đang lăn lộn thế kia. Có lẽ vì là sinh vật trong hầm ngục nên nó trâu bò hơn gấu thường chăng.
Lòng tự tôn có hơi bị tổn thương, nhưng thế cũng may. Nếu một con quái cỡ này xuất hiện khi các thành viên câu lạc bộ có mặt, một sự cố ngoài ý muốn đã có thể xảy ra. Giờ thì nó nằm gục ở đó, chứ nếu nó nổi điên lên mà lao vào tấn công bọn họ thì phiền phức to.
‘Vóc dáng cũng to phết.’
Tôi nhìn luân phiên giữa nắm đấm vừa thụi vào bụng con gấu và con vật đang cố gắng gượng dậy. Hầm ngục này có phần quá rộng để cứ đi bộ mãi, và may mắn thay, kích thước của sinh vật này cũng đủ cho một người cưỡi. Tốt lắm, đây cũng là duyên phận cả rồi.
Khi tôi tiến lại gần, nó hoảng sợ ra mặt, nhưng vừa thấy tôi giơ nắm đấm lên thì nó lập tức im re. Vừa khỏe mạnh lại có trí thông minh khá ổn. Đây là sự kỳ diệu của hầm ngục chăng? Nhờ trí khôn của mình, con gấu đã học được cách đứng yên, tôi vừa vuốt ve mũi nó vừa mở lời.
“Này, làm một vụ với ta nhé.”
Cho mượn cái lưng một lát.
Quả nhiên con người phải có phương tiện di chuyển thì thân thể mới thoải mái. Cái hầm ngục vốn khiến tôi lười nhấc chân giờ đã có thể đi lại nhanh chóng, những sinh vật gây hại cần xử lý cũng được Woongi dùng khứu giác tài tình tìm ra, giúp tôi chẳng phải tốn chút công sức nào.
Woongi là cái tên tôi đặt cho con gấu đen mình đang cưỡi. Nó hữu ích như vậy, chí ít cũng nên có một cái tên chứ nhỉ. Tôi định gọi đại là Gấu Bông nhưng thấy hơi quá nên đã đổi thành Woongi.
“Mày cũng thích cái tên Woongi, đúng không?”
─Grừ... grừ...
“Gấu ngoan.”
Có vẻ như đó là câu trả lời đồng ý. Tôi hài lòng xoa đầu nó và cảm nhận được cơ thể nó đang run lên.
Lũ sinh vật gây hại trong hầm ngục tuy mạnh hơn các loài thú khác, nhưng tôi chưa từng nghe nói chúng thông minh. Hay cá thể này thuộc dạng đột biến? Mà, sao cũng được. Tôi có phải học giả nghiên cứu hệ sinh thái hầm ngục đâu chứ.
Cứ thế, tôi cưỡi Woongi đi quanh hầm ngục thêm khoảng một tiếng đồng hồ nữa. Nếu tôi bỏ sót thứ gì, không thể đoán trước được thảm kịch nào sẽ xảy ra vào ngày dã ngoại. Thật sự là một sự may mắn trời ban khi biết trước về sự tồn tại của hầm ngục này. Cơ mà, nếu đúng là may mắn trời ban thì ngay từ đầu nó đã chẳng xuất hiện mới phải.
‘Địa hình khốn kiếp thật.’
Hiện tại tôi đang cho nó tông nát hết những cái cây cản đường để tiến lên, nhưng nghĩ đến cảnh phải đi bộ qua con đường rừng này cùng với nhóm sáu người kia, tôi lại thấy rùng mình. Một nhiệm vụ hộ tống kinh hoàng mà chỉ cần một người bị thương cũng đủ khiến cả lục địa chấn động chứ đừng nói đến học viện, vậy mà địa hình cũng tệ hại thế này, đây là địa ngục chắc?
Dĩ nhiên, cái tương lai tựa địa ngục đó giờ đã bị chính tay tôi phá nát. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nhảy xuống khỏi lưng Woongi, nó cũng nhìn tôi với ánh mắt an tâm. Có vẻ nó đã nhận ra tôi sắp rời đi. Trí thông minh này thật sự không phải của một con gấu bình thường.
“Woongi à. Không còn gì nữa đâu nhỉ?”
Dù không có câu trả lời, nhưng tôi có thể đọc được qua ánh mắt của nó. Một ánh mắt như muốn nói rằng không còn gì đâu, làm ơn biến đi giùm. Tôi khẽ bật cười trước ánh nhìn đó rồi xoa đầu Woongi.
“Thật sự không còn gì sao? Vẫn còn một thứ đấy.”
─Grừ?
Woongi cất tiếng kêu như thể thật sự không hiểu, rồi đôi mắt nó dần ngập tràn sự bất an. Như thể nó đang tự hỏi liệu có phải là điều nó đang nghĩ đến không, và cầu mong rằng không phải.
“Còn mày đấy.”
Dứt lời, tôi đập mạnh xuống đầu Woongi. May mắn thay, lần này không giống như lúc đánh vào bụng, tôi đã điều chỉnh lực chuẩn xác để kết thúc trong một đòn. Vì chút tình cảm nảy sinh khi cùng nhau đi khắp hầm ngục, tôi đã đặc biệt để tâm tiễn nó đi một cách không đau đớn. Chết mà không đau đớn thì cũng là phúc phần rồi.
Nhìn xuống thứ từng là Woongi đang ngã gục với cái đầu vỡ nát, tôi bất giác cảm thấy cay đắng. Nó cũng thông minh và khá hiền lành, nên trong một thoáng tôi còn nghĩ rằng liệu đây có phải là tình tiết Louise vào hầm ngục và nhận nó làm thú cưng không. Dù vóc dáng có hơi lớn để làm thú cưng.
Nếu sinh vật này có tội, thì đó là tội được sinh ra trong hầm ngục. Cứ để nó sống rồi lỡ trong buổi dã ngoại nó lại bất ngờ nhảy ra tổ chức một bữa tiệc bất ngờ thì cả hai bên đều khó xử.
‘Kiếp sau hãy đầu thai làm thú cưng nhà quý tộc nhé.’
Sau khi dành một phút mặc niệm ngắn ngủi cho Gấu-ie, tôi quay lưng bước đi. Giờ thì phải thoát khỏi cái hầm ngục chết tiệt này thôi.
À, là Gấu-ie hay Woongi-ie nhỉ? Mà thôi, sao cũng được. Đằng nào thì giờ cũng chẳng còn ai gọi cái tên đó nữa.
Sau khi tạm thời hoàn tất việc thanh tẩy hầm ngục và trở về, may mắn là vẫn chưa đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ. Cũng nhờ vị Phó Hiệu Trưởng báo tin từ sáng sớm, nếu không thì thảm kịch sáu người kia tụ tập trong phòng sinh hoạt mà không có tôi đã xảy ra rồi. Tưởng tượng thôi cũng thấy hơi rùng mình. Sáu người tụ tập ngoài tầm mắt của mình...
‘Thật kinh khủng.’
Ngay cả trong giờ học chính quy khi sáu người họ tản ra, tôi đã thấy lòng như lửa đốt rồi, huống chi là giờ sinh hoạt câu lạc bộ khi tất cả đều có mặt? Nếu đột nhiên một trong năm người kia phát điên lên rồi thách đấu loạn xạ thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu. Không ngạc nhiên, nhưng chắc chắn sẽ thấy thảm hại, chết tiệt. Nếu có kẻ nào ngông cuồng thách đấu, tôi sẽ đích thân làm đối thủ của hắn. Đánh cho ra bã luôn.
Vừa nghĩ vậy vừa bước vào phòng sinh hoạt, tôi ngồi xuống chỗ quen thuộc và cảm nhận được có gì đó lạ lẫm. Căn phòng trông sạch sẽ hơn, và có cảm giác sang trọng hơn một cách tinh tế.
Ngay khi tôi đảo mắt để quan sát kỹ hơn, tôi thấy một lá thư đặt trên chiếc bàn gần nhất. Là thư của vị Phó Hiệu Trưởng.
‘Gì đây.’
Người vừa gặp hồi sáng cớ gì phải để lại thư? Nhưng đã gửi thì cũng phải xem thôi.
[ Nhân tiện thay chiếc bàn bị hỏng, chúng tôi đã thay mới toàn bộ. Sợ tiếng ồn sẽ làm phiền thanh tra, nên chúng tôi đã xử lý trong lúc ngài tạm thời vắng mặt. Mong rằng anh sẽ hài lòng với phòng sinh hoạt câu lạc bộ đã được tân trang. ]
“A.”
Đúng là một vị Phó Hiệu Trưởng tận tâm...!
Tôi, người đọc lá thư mà không suy nghĩ gì nhiều, đã không khỏi cảm động. Tôi phải thán phục trước hành động đầy nghệ thuật của vị Phó Hiệu Trưởng, người đã làm một mà xử lý hoàn hảo đến mười. Đây rồi, đây mới là người tài thực thụ. Một nhân tài không hề hổ danh là hiệu phó của học viện, cơ sở giáo dục hàng đầu đế quốc!
Chỉ cần một trong ba tên khốn kia làm được bằng một nửa vị Phó Hiệu Trưởng thôi, thì sự hài lòng trong công việc của tôi đã tăng vọt rồi. Tôi còn tự tin có thể cõng người đó đi làm mỗi ngày. Nếu tôi về hưu, tôi sẽ quý trọng người đó đến mức nghiêm túc cân nhắc đề cử làm Trưởng phòng tiếp theo cùng với Phó phòng hiện tại.
Dĩ nhiên đó chỉ là một giả định vô nghĩa. Lũ khốn.
“Ơ? Anh ơi, anh thay bàn mới à?”
Đó là câu đầu tiên Louise nói ngay khi bước vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Quả nhiên là đứa trẻ tâm huyết nhất với việc làm bánh, nên cô ấy nhận ra ngay có gì đã thay đổi. Năm người còn lại có vẻ chỉ nhận ra sau khi nghe Louise nói. Chuyện này cũng bình thường thôi nên các cậu không cần phải tự trách về trí thông minh của mình đâu.
“Chiếc bàn cũ hỏng rồi nên anh cho thay luôn. Tiện thể sắm mới cả những thứ khác.”
“Một mình anh làm hết? Sao không làm cùng chúng em.”
“Không phải anh, là vị Phó Hiệu Trưởng làm đấy. Nếu có gặp ông ấy thì nhớ chào cảm ơn nhé.”
“Vâng!”
Louise với đôi mắt xanh biếc lấp lánh, phấn khích bước quanh phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Chắc hẳn cô ấy muốn kiểm tra xem mọi thứ đã thay đổi như thế nào. Thật ra tôi nhìn cũng không rõ lắm. Có cảm giác thay đổi một cách tinh tế nhưng lại không biết chính xác cái gì đã khác đi, một sự mơ hồ kỳ lạ.
Louise dẫn theo năm người kia đi xem xét phòng sinh hoạt, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô ấy quay sang nhìn tôi.
“À mà anh ơi. Sáng nay anh đi đâu thế, có chuyện gì sao?”
“Hử?”
Gì vậy, làm sao cô ấy biết được.
Có lẽ thấy ánh mắt tôi đầy nghi vấn, Louise ngượng ngùng xoắn lọn tóc và nói tiếp.
“Sáng nay em có thấy anh đi ra khỏi cổng trường.”
“Ra là em thể hiện việc mình không tập trung trong giờ học bằng cách đó à.”
Xét đến vị trí tòa nhà nơi Louise học vào thời điểm tôi ra ngoài, thì rõ ràng là cô ấy đã quyết tâm chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà thôi.
Tôi nhìn Louise, người đang lãng phí buổi học mà tôi dù muốn cũng không được nghe, bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm. Có lẽ bản thân cô ấy cũng thấy xấu hổ nên chỉ cười “hehe” rồi quay đi. Thôi được, tha cho em đấy. Tức giận với em thì được gì cơ chứ...
“Vậy anh đã đi đâu thế? Xung quanh đây có nơi nào để đi sao?”
Có lẽ để ngăn cản tôi độc chiếm cuộc trò chuyện với Louise, hoặc đơn giản chỉ vì tò mò về phần sau của câu chuyện, Rutis đã xen vào. Nghe lời của Rutis, đôi mắt của Louise, vốn đang lúng túng nhìn đi chỗ khác, lại dán chặt vào tôi.
“Anh đã đến địa điểm dã ngoại để khảo sát thực địa.”
“Chỉ là đi dã ngoại một lát thôi, anh cần gì phải khảo sát thực địa cho mất công vậy? Đi chơi thôi mà, làm sao có vấn đề gì xảy ra được chứ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào vùng cổ của Rutis, kẻ vừa nói những lời đó và mỉm cười.
Yết hầu, chỉ một lần thôi, tôi thực sự muốn đấm thật mạnh vào cái yết hầu đó. Nếu không sợ gây ra vấn đề ngoại giao thì chỉ một cú thôi... Đứng trước người vừa giải quyết xong vấn đề sắp bùng nổ mà dám nói thế à.
Đồng thời, ngay khi nghe lời Rutis nói, sự chắc chắn 99% của tôi đã tăng lên 100%. Nếu cứ thế mà đi không tìm hiểu trước, chắc chắn cả nhóm đã bước vào hầm ngục trong chuyến dã ngoại. Nghe cái câu nói như điềm báo đó là tôi biết chắc rồi. Cái mỏ báo điềm này thật chứ. Dù đã giải quyết xong rồi nhưng vẫn thấy bực mình.
“Cẩn thận một chút cũng không thừa.”
Tôi kìm nén ham muốn tung một cú chặt vào gáy cậu ta, trả lời qua loa rồi cố gắng quay đi. Khoảnh khắc ham muốn chiến thắng lý trí, có lẽ Bộ Ngoại giao sẽ nổi điên lên mà truy lùng tôi mất.
“Nghe nói hoa anh đào nhìn từ ngọn đồi đó đẹp lắm đấy!”
Khi tôi rời mắt khỏi Rutis thì lại chạm phải ánh mắt của Louise. Hoa anh đào, đúng là một loài hoa rất hợp với Louise. Nhưng “nghe nói”, à. Có vẻ như ai đó đã gieo rắc những lời đường mật vào tai Louise để tổ chức chuyến dã ngoại đến tận nơi đó. Là đứa khốn kiếp nào đã bày ra trò khốn kiếp khiến mình phải phiền phức thế này...?
“À, là chỗ mà lần trước Irina nhắc đến đó hả? Ra là ở đấy à.”
Danh tính của kẻ chủ mưu đã được làm rõ ngay lập tức nhờ lời của Erich. À, Irina... là cô bé đó sao. Cô bé đã đứng cạnh Louise khi tôi gặp cô ấy lần đầu.
Trước một danh tính không thể ngờ tới, tôi chỉ biết im lặng lắng nghe những lời đầy mong đợi của Louise. Nếu nguyên nhân là Irina, tôi không nỡ lòng nào trách móc được.
Irina. Người bạn thân nhất của Louise. Mặc dù không bằng năm kẻ tham gia cuộc đua giành giật Louise, nhưng cô bé vẫn là một trong những nhân vật tôi khá để mắt tới. Vì vậy, mỗi khi có thời gian, tôi đều lén lút nắm bắt tình hình.
Và tên đầy đủ của cô ấy là Irina Jorun. Tiểu thư của gia tộc đã phải chịu một tai bay vạ gió từ sai lầm của Phòng Thanh tra trước khi tôi được phái đến học viện.
Chết tiệt, tên khốn Trưởng phòng 3. Cái đống phân của anh ta vẫn còn vương vãi tận đây cơ mà.
Nhân chứng sống cho sai sót nghiệp vụ gây chết người mà tôi không ngờ lại gặp ở đây là một sự tồn tại đang kích thích cảm giác tội lỗi trong tôi.


0 Bình luận