• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 01 - Tôi là công chức (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,437 từ - Cập nhật:

Chuyện xảy ra khoảng năm năm về trước.

“Ai vậy?”

“Áaaaaaaaaa! Thiếu gia!”

“Bác sĩ, mau gọi bác sĩ đến đây!”

“Thiếu gia, ngài có sao không? Ngài thấy tôi giơ mấy ngón tay không?”

Tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm là cú sốc đầu tiên. Bị những người xa lạ vây nhìn chằm chằm là cú sốc thứ hai. Vừa cất lời hỏi họ là ai thì một cảnh hỗn loạn tột độ ập đến, đó là cú sốc thứ ba. Chỉ trong vỏn vẹn năm giây, ba cú sốc choáng váng liên tiếp ập đến, và đó cũng chính là ký ức đầu tiên trong cuộc đời sau khi nhập vào thân xác này của tôi.

Giờ nghĩ lại, tai tôi vẫn còn ong ong, nhưng vì chuyện đó cũng là lẽ đương nhiên nên tôi lại thấy có chút áy náy. Trưởng nam của gia tộc bị ngã ngựa đến bất tỉnh, tỉnh lại câu đầu tiên thốt ra lại là một câu nghi vấn bị mất trí nhớ, họ không hoảng loạn mới là lạ. Nếu lúc đó tôi còn lơ ngơ thêm chút nữa, chắc đã có vài người hầu phải gánh tội và mất mạng rồi.

“Ngài thực sự không sao chứ ạ...?”

“Ta đã bảo không sao rồi. Chỉ là hơi choáng váng một chút thôi.”

May mắn thay, ký ức của nguyên chủ cơ thể này lập tức ùa về, giúp tôi dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa như một sự cố nhỏ và đuổi tất cả ra khỏi phòng. Không biết đó là do ước nguyện của người chủ cũ muốn bảo vệ đám người hầu của mình, hay là sự độ lượng của kẻ đã ném tôi vào nơi này. Chắc không phải vế sau đâu. Một kẻ độ lượng như vậy thì đã chẳng ném tôi đến đây làm gì.

“Tại sao lại là mình chứ...?”

Hồi quy, nhập hồn, chuyển sinh, gọi tắt là Hội-Nhập-Chuyển. Khi mới xuất hiện, đây là những đề tài mới lạ, nhưng dần dà lại trở thành những yếu tố quen thuộc đến mức khó tìm được bộ tiểu thuyết nào thiếu chúng. Và tôi, đã bốc trúng lá bài “Nhập hồn”. Woa! Phấn khởi ghê!

Vấn đề là tôi không hiểu tại sao mình lại trở thành một trong tam đại trụ cột lẫy lừng của Hội-Nhập-Chuyển. Tôi không phải người duy nhất theo dõi một bộ tiểu thuyết ít tên tuổi đến cùng, cũng chẳng viết bài chê bai dài 5700 chữ để mắng vốn tác giả vì cú “quay xe” cuối truyện, màn hình máy tính cũng không đột nhiên tỏa sáng hay có chiếc xe tải nào đâm sầm vào tôi cả. Chỉ là ngủ một giấc dậy, tôi đã ở đây, trong thế giới này.

Thôi thì, đến nước này cũng đành chịu. Vốn dĩ việc nhập hồn đã là một chuyện vô lý và đột ngột rồi, nên việc truy cứu tại sao mình lại bị như vậy cũng vô nghĩa. Chẳng lẽ mấy nhân vật chính bị xuyên không khác đều tự nguyện hay sao.

‘Ít nhất cũng phải cho mình xuyên vào một tác phẩm mà mình thuộc nằm lòng chứ.’

Vấn đề thực sự là tôi đã bị nhập hồn vào một tác phẩm mà mình không hề biết rõ. À không, chính xác hơn thì có biết, nhưng là một tác phẩm tôi chưa từng đọc kỹ. Tiểu thư được yêu thương... gì đó? Tóm lại, nó là một tiểu thuyết lãng mạn kỳ ảo có cái tên tương tự như vậy. Lúc đó, tôi như một con chó đói lùng sục đồ ăn, lang thang khắp các trang mạng rồi thấy tác phẩm nổi tiếng này được chuyển thể thành webtoon, nên chỉ đọc lướt vài chương miễn phí rồi bỏ luôn.

Nó không hợp gu của tôi, và ngay sau đó tôi đã tìm được một tác phẩm khác đáng xem hơn nên đã quên bẵng nó đi lúc nào không hay. Chết tiệt, biết có ngày này thì tôi đã đọc cho hết rồi.

Cơn phẫn uất vì bị nhập hồn vào một tác phẩm mình không rành nội dung chợt bùng lên, nhưng nghĩ kỹ lại thì điều kiện cũng không đến nỗi tệ. Trong một tiểu thuyết lãng mạn kỳ ảo, sẽ không có Ma Vương xuất hiện hủy diệt thế giới, cũng chẳng có dịch bệnh hay nạn đói bùng phát khiến người ta chết như ngả rạ. Chiến tranh quy mô lớn cũng sẽ không xảy ra. Vì thể loại này còn phải bận rộn tô vẽ cho những mối tình ngọt ngào của các nhân vật.

Hả? Vậy chẳng phải tôi đã được xuyên không vào một thế giới có thể “phá đảo” ở chế độ dễ rồi sao? Thậm chí, cơ thể mà tôi nhập vào còn là trưởng nam của một gia tộc Bá tước trong Đế quốc. Nói cách khác, là tầng lớp quý tộc mang dòng dõi cao sang. Dù chẳng biết là vị thần thánh phương nào, nhưng xin cảm tạ vì đã cho tôi xuyên không...!

“A, cuộc đời này đúng là game ở chế độ dễ rồi.”

Càng sắp xếp lại những ký ức vừa tiếp nhận được, nụ cười càng tự động nở trên môi tôi. Nguyên chủ của cơ thể này, Carl Krasius, năm nay mười sáu tuổi. Trưởng nam và là người thừa kế của gia tộc Krasius. Không phải thiên tài hiếm có, nhưng cũng chẳng phải một tên vô lại điên rồ, chỉ là một thiếu gia quý tộc bình thường.

Điều đó có nghĩa là tôi không cần phải diễn xuất gì cả, cũng không cần phải nỗ lực thể hiện sự thay đổi của bản thân. Chỉ cần tận hưởng cuộc sống an nhàn của một quý tộc và cứ sống như bình thường là được.

Điểm duy nhất khiến tôi bận tâm là nguyên chủ của cơ thể này đã đi đâu, nhưng tôi quyết định cứ mặc định là anh ta đã chết rồi. Dù sao đi nữa, tôi cũng chẳng có cách nào trả lại cơ thể này. Vì vậy, từ bây giờ, tôi chính là Carl.

Và thế là, tôi bắt đầu tận hưởng cuộc sống an nhàn ở thế giới khác.

“Sự vinh hoa mà gia tộc ta có được ngày hôm nay đều là nhờ ân đức của Hoàng thất qua bao thế hệ.”

Chỉ trong đúng một năm.

Ngày hôm sau khi vừa đón năm mới mừng tuổi mười bảy, tôi bị gia chủ triệu tập và vô thức gật đầu trước lời của ông ta.

Trong một năm qua, tôi đã thấm thía một điều rằng, khi lão quý tộc cuồng Hoàng đế đến tận xương tủy này ca ngợi Hoàng đế và Hoàng thất, thì cứ gật đầu tán thưởng lia lịa là thượng sách. Quả thực, gia chủ cũng tỏ ra hài lòng với phản ứng theo quán tính của tôi và không nói gì thêm.

“Vốn dĩ, gia tộc ta không mang dòng máu xanh mà là dòng máu đỏ. Nhưng ba trăm năm trước, gia tộc ta đã lập được đại công trong cuộc xâm lược Apels.” [note80248]

“Nhờ công lao đó, gia tộc ta đã được Đại đế Amanka ban cho tước vị và lãnh địa, chính thức bước vào hàng ngũ quý tộc. Người kế vị ngài, Amanka Đệ Nhị, đã phong cho gia tộc Krasius làm Bá tước của Đế quốc. Với tư cách là người thừa kế của gia tộc Krasius, ta chưa từng quên ân đức sâu nặng đó.”

“Đúng vậy, có vẻ con đã ghi nhớ rõ rồi.”

‘Bài ca này tuần nào cũng nghe, có muốn quên cũng không được.’

Trước phản ứng hài lòng của gia chủ, tôi cũng chỉ mỉm cười đáp lại cho có lệ. Và rồi giờ đây, chắc hẳn ông ta sẽ phán một câu kiểu ‘Sau này cũng hãy vì Hoàng thất mà nỗ lực hơn nữa’ rồi cho tôi lui. Kịch bản quá rõ ràng.

“Cơ hội để báo đáp dù chỉ một phần nhỏ ân đức đó đã đến.”

“Dạ?”

Cái này thì tôi không lường trước được.

Bất chấp câu hỏi của tôi, gia chủ vẫn phớt lờ, lấy ra một tờ tài liệu và tiếp tục nói.

“Phương Bắc đang có biến loạn. Lũ ngu xuẩn dám chống lại Đế quốc đang không biết thân biết phận mà gây rối. Tuy nhiên, quy mô của cuộc biến loạn đó đã đến mức không thể xem nhẹ, khiến Bệ hạ đã tỏ lòng công chức ngại.”

“Quả là một chuyện đáng tiếc.”

“Đúng vậy. Chính vì thế, gia tộc Krasius, với tư cách là Bá tước của Đế quốc và là chư hầu của Hoàng đế Bệ hạ, sẽ góp phần diệt trừ tận gốc những kẻ phản nghịch đang khiến Người phiền lòng.”

“Ngài sẽ xuất chinh sao?”

Gia chủ bình thản gật đầu. Gia tộc Krasius là một trong những Bá tước của Đế quốc, chư hầu trực thuộc Hoàng đế, mang tước vị Bá tước Tileglehen. Nếu gia chủ dẫn theo tư binh trong lãnh địa Bá tước Tileglehen để góp sức vào cuộc chinh phạt phương Bắc, Hoàng đế chắc chắn sẽ vui lòng chấp thuận. Nếu vậy, mục đích của cuộc nói chuyện này hẳn là để giao phó việc trông coi lãnh địa cho tôi trong thời gian ông ta vắng mặt.

‘Gì chứ, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Dù sao thì mọi việc quản gia trưởng đều lo liệu hết mà.’

Người thừa kế hay Bá tước đại diện, cũng chỉ cần đóng dấu cho có là xong. Ngay cả gia chủ cũng giao phó phần lớn công việc của lãnh địa cho quản gia trưởng. Chủ đề câu chuyện đột ngột thay đổi làm tôi có chút bất an, nhưng xem ra chỉ là tôi lo bò trắng răng. Tuy nhiên, như thể đọc thấu được suy nghĩ đó, gia chủ lại một lần nữa đổi hướng câu chuyện.

“Giờ con cũng có thể ra làm công chức được rồi.”

“Dạ? Con ư?”

“Đúng vậy. Mười bảy tuổi có thể vào học viện, cũng có thể ra làm công chức, không phải sao?”

“Nếu cả con cũng rời khỏi lãnh địa thì ai sẽ lo công vụ đây?”

“Không sao, dù gì thì quản gia trưởng sẽ lo liệu tất cả.”

Lời lẽ đó mà ông cũng nói ra được sao, đúng là tên lãnh chúa vô dụng.

“Ta đã tìm sẵn chỗ cho con rồi. Chỉ cần đến đó, người ta sẽ cho con biết phải làm gì.”

‘Đúng là cái đồ cuồng Hoàng đế tận xương tủy...’

Mười bảy tuổi ra làm công chức. Theo luật pháp Đế quốc thì điều đó là có thể. Nhưng việc vào học viện vẫn phổ biến hơn. Một thằng nhóc mười bảy tuổi vừa mới đến tuổi thành niên thì làm được tích sự gì chứ. Thà vào học viện học hỏi thêm nhiều điều, xây dựng mối công chức hệ với con cháu quý tộc khác hoặc những thường dân có năng lực còn có lợi hơn nhiều.

Thế nhưng, vị gia chủ trước mắt lại phớt lờ tất cả những điều đó và muốn đẩy trưởng nam của mình ra làm công chức. Tại sao ư? Vì Hoàng đế đang không vui, nên phải đưa nhân lực dư thừa của gia tộc ra làm công chức để cống hiến sức lao động của mình chứ còn gì nữa.

Và rồi đường hoàng tuyên bố rằng: ‘Gia tộc chúng ta, ngay cả người thừa kế vừa mới thành niên cũng đã ra làm công chức để phụng sự Hoàng thất và Đế quốc!’. Kịch bản quá rõ ràng rồi. Mỗi khi lão già này giở trò gì bất thường, chỉ cần nghĩ xem nó sẽ trông như thế nào trong mắt Hoàng đế là có thể hiểu được ngay.

‘Cũng không tệ... nhỉ?’

Nhưng ngạc nhiên là đây không phải một lựa chọn tồi. Học viện ư? Nghĩ đến việc trước khi nhập hồn đã phải chạy không ngừng từ tiểu học, trung học, phổ thông đến đại học, rồi còn suýt bị bắt cóc vào cao học, tôi chẳng muốn đi chút nào. Hầu hết các đại quý tộc đều đã học xong chương trình của học viện thông qua gia sư riêng, và công chức hệ thì có thể xây dựng trước hoặc sau ba năm học viện, đâu nhất thiết phải là trong thời gian đó.

Ngược lại, chức công chức này lại do chính gia chủ của gia tộc Krasius “danh giá” sắp đặt. Một gia tộc võ tướng danh tiếng, Bá tước của Đế quốc, chư hầu trực thuộc Hoàng đế của Đế quốc Kphelopen với hoàng quyền hùng mạnh. Tôi mới mười bảy tuổi nên chắc sẽ không bị đòi hỏi nhiều, lại có “ô” to che đầu thì cứ thế mà sống thoải mái thôi... Ơ, thật sự không tệ chút nào.

“Vì Hoàng đế Bệ hạ, con nguyện hiến dâng cả thân mình để phụng sự.”

Nghe câu nói đó, gia chủ mỉm cười, và tôi cũng mỉm cười. Hai cha con, mỗi người cười vì một lý do khác nhau, cùng hướng về kinh đô. Gia chủ dẫn theo tư binh để gia nhập đoàn quân chinh phạt phương Bắc, còn tôi thì đến nhậm chức ở cái ghế béo bở (dự kiến) mà ông ta đã chuẩn bị sẵn.

Cứ thế, thêm bốn năm nữa trôi qua.

“Khốn kiếp, lẽ ra lúc đó phải cắn răng chịu đựng mà vào học viện mới phải.”

Vị trí mà gia chủ sắp đặt nào phải nơi chảy đầy sữa và mật ong, mà là chốn ngập tràn máu, nước mắt cùng tiếng than khóc. Trong suốt bốn năm, tôi đã trải qua đủ mọi chuyện từ lúc hỗn loạn cực điểm cho đến khi mọi thứ đã an bài. Bốn năm đó đủ để biến một thanh niên mười bảy tuổi hân hoan với ý nghĩ hưởng thụ thành một người đàn ông hai mươi mốt tuổi đã nếm trải đủ mùi đời và chỉ mong đến ngày về hưu an dưỡng tuổi già. Chẳng phải vừa rồi, tôi cũng bị ngài Bộ trưởng mắng xối xả suốt hai tiếng đồng hồ mới thoát ra được đó sao.

“Cái kiếp công chức chó má này thật sự.”

Học viện... Liệu họ có nhận người hai mươi mốt tuổi không nhỉ...?

Ghi chú

[Lên trên]
Dòng máu xanh ám chỉ đến dòng máu cao quý
Dòng máu xanh ám chỉ đến dòng máu cao quý
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận