Web Novel
Chương 23 - Bề trên hạ lệnh, kẻ dưới phải theo (5)
0 Bình luận - Độ dài: 2,545 từ - Cập nhật:
Như thường lệ, phòng sinh hoạt câu lạc bộ buổi sáng vẫn chỉ có một mình tôi. Thật lòng, tôi chỉ muốn ru rú trong ký túc xá để sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn, nhưng chẳng hiểu sao, việc đến câu lạc bộ đã thành một thói quen từ lúc tôi bắt đầu công tác tại Học viện. Có lẽ bản tính công chức là cứ phải điểm danh ở đâu đó mỗi sáng thì lòng mới thấy yên ổn.
Có điều, lòng có yên thì đầu óc vẫn rối như tơ vò.
‘Nói thì hay lắm, cái gã khốn kiếp này.’
Lòng bức bối, tôi ngả người lún sâu vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên. Họa tiết trên trần nhà trông thế này sao, giờ tôi mới để ý đấy.
Tôi cố nén tiếng thở dài chực bật ra, đưa tay ôm đầu. Dù đã lường trước khoảnh khắc này từ khi Ainter gia nhập câu lạc bộ, tôi vẫn luôn hy vọng nó sẽ không đến. Một thời khắc mà vị thế của tôi không cho phép chối từ.
Mệnh lệnh của Hoàng Thái tử được truyền xuống qua Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Tuy không phải chỉ thị chính thức, nhưng một khi người chắc chắn sẽ kế vị ngai vàng đã thẳng thừng bày tỏ ý muốn, thì tôi nào dám phớt lờ. Bản thân tôi cũng thuộc phe cánh của Hoàng Thái tử, nên dù yêu cầu có khốn nạn đến đâu, cũng phải giả vờ tuân theo.
Nhưng dù vậy, bảo tôi trừ khử một vị Hoàng tử trong trường hợp khẩn cấp thì thật quá đáng. Chắc chắn không phải là đâm một nhát dao giữa thanh thiên bạch nhật, mà là dàn dựng thành một vụ tai nạn, và cái khổ ải đó thì tôi đã nếm trải đủ với Nhị Hoàng tử rồi. Vốn dĩ, nếu một Hoàng tử đột ngột qua đời, dù ngụy trang khéo đến đâu thì ai cũng ngầm hiểu đó là lệnh của Hoàng Thái tử. Hồi Nhị Hoàng tử chết, tất cả bọn họ đều tỏ ra như đã biết tỏng mọi chuyện.
‘May là có vẻ tên đó vẫn chưa hạ quyết tâm.’
Nếu Hoàng Thái tử đã quyết thì hẳn đã ra lệnh xử lý ngay tắp lự chứ không đợi đến “trường hợp khẩn cấp”. Nhưng sự im hơi lặng tiếng mà Ainter thể hiện bấy lâu, quyền kế vị vững như bàn thạch, cùng với một quân bài dự phòng là tôi có thể dùng khi cần, tất cả đã hợp lại để Hoàng Thái tử lựa chọn sự “từ bi”. Thật đáng kinh ngạc. Cái tên vũ phu đó mà cũng biết đến hai từ “từ bi” cơ chứ.
Dẫu sao đó cũng là một điều may mắn. Vốn dĩ tôi đã cảm thấy có lỗi với Ainter, nên việc gửi tặng cậu ấy bộ ba xe ngựa, rượu vang và sân thượng thực sự khiến tôi áy náy. Cơn điên của Hoàng Thái tử vẫn chưa bị kích hoạt, nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc cố gắng chống đỡ và bênh vực Ainter hết mức có thể.
‘Thằng khốn.’
Dù có chửi rủa Hoàng Thái tử bao nhiêu lần cũng không đủ, nhưng không phải là tôi không hiểu cho tâm trạng của tên đó.
Chắc hẳn hắn đã kinh hãi khi nghe tin Ainter, người mà hắn chẳng buồn đoái hoài bấy lâu, bỗng dưng lại sinh hoạt chung một câu lạc bộ với các Hoàng tử ngoại quốc và một ứng cử viên Thánh Nhân. Quá khứ từng túm cổ áo nhau với Nhị Hoàng tử, rồi đồng thời đá vào hạ bộ của đối phương khiến cả hai cùng choáng váng chắc đã hiện về như một thước phim quay chậm trong đầu hắn.
Nhưng với tư cách là người biết rõ ngọn ngành, tôi thấy chuyện này hoàn toàn vô lý. Nếu giết Ainter, tôi sẽ chỉ mang tiếng sát hại một vị Hoàng tử vốn chẳng dính dáng gì đến ngai vàng. Một việc chỉ có hại chứ không có lợi, nên cần phải tránh.
Và nếu Ainter đột ngột qua đời, bất cứ ai cũng sẽ nhìn ra thủ phạm chính là tôi, kẻ đang có mặt tại Học viện. Chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý không hề nhỏ.
“Món nợ ngày trước, coi như trả bằng việc này vậy.”
Cuối cùng, không thể kìm nén được nữa, tôi buông một tiếng thở dài và lẩm bẩm.
Chuyện gây áp lực nặng nề lên Ainter hai năm trước, cứ coi như huề nhau bằng việc này. Nếu tôi, người đáng lẽ phải xuống tay khi thời cơ đến, lại đứng ra bảo vệ cậu ấy, thì chắc cũng đủ để trả nợ rồi. Không, phải nói đây là một sự ưu ái vượt bậc. Ainter cũng nên biết đến những nỗ lực thầm lặng này của tôi chứ.
Nhiệm vụ chính mang tên ‘Louise và những người bạn’ đã đủ đau đầu, giờ lại phải tiến hành song song cả nhiệm vụ phụ ‘Quyết định số phận của Ainter’. Nhưng biết làm sao được, khi cấp trên muốn thế. Bề trên chỉ đâu thì kẻ dưới phải lăn đến đó. May mà tôi vẫn có thể tự điều chỉnh được mình nên lăn thế nào.
Nghe chẳng giống may mắn chút nào, nhưng dẫu sao thì vẫn là may mắn. Nếu không tự an ủi như vậy, chắc tôi không trụ nổi.
Khi giờ sinh hoạt câu lạc bộ bắt đầu, lòng tôi lại nặng trĩu vì một lý do khác. Dù đã đỡ hơn hôm qua, nhưng ánh mắt của nhóm năm người vẫn sắc như dao găm. Hóa ra tất cả đều là kiểu người thù dai, tôi đã không nhận ra điều đó...
Việc Erich cũng nằm trong nhóm năm người đó càng khiến tôi đau lòng hơn. Thằng bé này đã quên những lời khuyên vàng ngọc mà người anh này ban cho rồi sao? Cụm từ “loài thú đội lốt người” chợt thoáng qua trong đầu nhưng tôi đã cố gắng gạt đi. Tôi tin rằng em trai mình không phải là một con thú.
“Anh ơi, nhìn này. Em vừa làm thử món mới đấy.”
Thật ra, tôi nghĩ ánh mắt của nhóm năm người vẫn còn đó là nhờ vào sự tích cực không ngừng của Louise khi cô ấy liên tục bắt chuyện với tôi. Bản thân Louise dường như cũng muộn màng nhận ra sự ngượng ngùng từ trò đùa hôm qua, má cô ấy hơi ửng hồng. Sao em lại làm thế chứ. Để rồi mọi chuyện biến thành một mớ hỗn độn không có người thắng cuộc.
Dù sao thì, cô ấy đã làm món mới, tôi cũng nên nếm thử.
‘Trái cây à?’
Những chiếc bánh quy được điểm xuyết bằng những miếng trái cây nhỏ xinh được đặt trên đĩa. Tôi từng nghe nói có loại bánh quy thế này, nhưng đây là lần đầu tôi được thấy. Quả thật tài làm bánh của Louise rất tốt. Hoàn toàn đủ trình độ để đứng ra thành lập một câu lạc bộ làm bánh.
Cắn một miếng, và lần này tôi lại cảm thấy hài lòng. Thưởng thức chiếc bánh quy đáng tin cậy của Louise, tôi gật gù tán thưởng, và cô ấy cũng vui vẻ cười tít mắt.
“Để tôi thử xem?”
‘Ồ.’
Rồi, một cách đáng kinh ngạc, Rutis đã đề nghị được thử bánh quy của Louise. Louise cũng có vẻ ngạc nhiên trước tình nguyện viên bất ngờ này, đôi mắt cô ấy mở to, nhưng rồi lại nở một nụ cười rạng rỡ và đưa đĩa bánh về phía Rutis, có lẽ vì vui mừng khi kẻ vẫn luôn lảng tránh mình lại chủ động tiếp cận.
“Đây! Cậu ăn ngon miệng nhé!”
Thấy chưa, chỉ cần có người muốn ăn chiếc bánh quy mình dày công làm ra thôi là Louise đã vui đến thế rồi. Một con đường dễ dàng như vậy mà năm gã ngốc cứ mãi đi đường vòng, nhưng cuối cùng cũng có một kẻ đã giác ngộ.
Việc sự giác ngộ đó nảy sinh từ lòng cảnh giác đối với tôi có hơi khiến tôi bận tâm, nhưng miễn là kết quả tốt thì chẳng phải là được rồi sao. Cái miệng của Rutis, vốn chỉ biết nói những lời tạo flag vô ích, cuối cùng cũng đã tìm được vai trò thích hợp của mình trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn kỳ ảo. Thật là một khoảnh khắc cảm động.
“Ưm...”
Tôi đã cảm động quá sớm. Ngay khi vừa nhai miếng bánh, vẻ mặt Rutis đã biến sắc thấy rõ, và tôi có thể thấy đôi vai của Louise cũng chùng xuống. Giờ thì cậu ta còn chẳng buồn che giấu việc mình không thể nuốt nổi nữa.
“Cho trái cây vào bánh cũng không phải là chuyện thường thấy. Chắc chắn sẽ có người hợp người không.”
Nói rồi, tôi cầm luôn cả cái đĩa. Dù giờ cũng chẳng có gì mới lạ, nhưng những lúc thế này, tôi sẽ là người thu dọn và xử lý bánh quy của Louise. Rốt cuộc, dù có chuyện gì xảy ra ở giữa, kết cục vẫn luôn là như thế này.
Bất ngờ bị đoạt lấy chiếc đĩa, Louise ngơ ngác nhìn tôi một lúc rồi ngượng ngùng quay mặt đi. Chắc hẳn cô ấy cảm thấy xấu hổ khi có người tỏ ra không thể ăn nổi món bánh mà mình đã tự tin làm ra. Tôi tự nhiên liếc mắt sang phía Rutis.
‘Thấy cậu ta tự tin như vậy làm mình cũng có chút kỳ vọng.’
Hóa ra Rutis chỉ là một tên ngốc hành động nhanh hơn não. Dù vậy, việc dám thử cũng đáng được cộng điểm. Vấn đề là điểm cơ bản của cậu ta vốn đã âm vô cực rồi.
Tôi bất giác nhìn Rutis với ánh mắt đầy vẻ coi thường, nhưng chính cậu ta lại đang nhìn tôi bằng một ánh mắt khác hẳn lúc nãy. Không phải là sự cảnh giác như trước, mà là... sự kính phục? Ai lại cảm thấy kính phục khi ăn một cái bánh quy chứ. Tên này điên rồi chắc.
Tôi khẽ cau mày và dời tầm mắt, liền thấy bốn người còn lại đang đứng lúng túng sau lưng Rutis. Ban đầu khi Rutis xông lên, họ cũng định nói mình sẽ ăn bánh, nhưng sau khi thấy phản ứng thì có vẻ đã từ bỏ ý định. Trông thảm hại thật. Ít nhất Rutis còn có dũng khí để thực hiện.
Tôi lặng lẽ cầm một chiếc bánh quy trái cây trên đĩa cho vào miệng. Một chút đường vào người khiến tâm trạng cũng dễ chịu hơn.
Sau đó, hoạt động làm bánh vẫn tiếp diễn như thường lệ. Không có gì đặc biệt xảy ra, ngoại trừ việc Rutis, người đã bị bắn chìm sau khi liều lĩnh xông pha, trở nên im lặng lạ thường. Phân biệt giữa tự tin và liều lĩnh là rất quan trọng đấy, tên gà mờ ạ. Mà nghĩ cũng nực cười, có mỗi việc ăn bánh quy thôi mà cũng phải bàn đến sự liều lĩnh.
Trong lúc tôi đang thầm mặc niệm cho Rutis, người có vẻ như đã từ vị trí dẫn đầu rơi thẳng xuống chót bảng, thiết bị liên lạc trong túi tôi rung lên vài lần. Tôi liếc nhìn, nhưng nó không phát sáng. Chắc là có ai đó gửi tài liệu. Tôi đã giật mình vì tưởng lại là người của Bộ Nội vụ liên lạc.
Có thể là nội dung quan trọng, nên tôi đứng dậy định ra ngoài kiểm tra thì bắt gặp ánh mắt của Louise. Tôi giơ thiết bị liên lạc vừa lấy từ trong túi ra, cô ấy khẽ gật đầu rồi quay mặt về phía lò nướng. Sao dạo này tôi có cảm giác mình và Louise hay nhìn nhau thế nhỉ.
Dù sao thì, tôi cũng rời khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ, đi dọc hành lang vắng người và thao tác trên thiết bị liên lạc. Có tài liệu gì mà phải gửi cho tôi, một người đang đi công tác vậy nhỉ?
[ Lập tức chạy ngay đến văn phòng Bộ trưởng sau khi nhận được tin.
- Bộ trưởng Bộ Tài chính ]
Tôi chết đứng khi đọc được dòng chữ hiện lên trong lúc kiểm tra nội dung được lưu trữ trong thiết bị. Nhìn lại lần nữa, may mắn thay, đây là nội dung được gửi từ vài tuần trước chứ không phải bây giờ. Chắc là tôi đã quên xóa nó sau khi xem.
‘Cứ tưởng ông ta lẩm cẩm rồi chứ.’
Bảo một người đang ở Học viện đến văn phòng Bộ trưởng, chỉ có thể là điên hoặc lẩm cẩm. Thật đáng tiếc, vị Bộ trưởng hiện tại vẫn chưa rơi vào trường hợp nào. Tôi lướt qua những tin nhắn cũ cùng với thuật triệu hồi của ông ta và kiểm tra nội dung gần nhất.
[ Đã gửi thông tin tổng hợp theo yêu cầu của Trưởng phòng Thanh tra, vui lòng kiểm tra.
- Trưởng phòng Tình báo thuộc Bộ Đặc vụ ]
À, là cái này đây.
‘Đã gửi rồi sao?’
Ngay sau khi quyết định công tác tại Học viện được đưa ra, trong lúc chuẩn bị đủ thứ, tôi đã tha thiết nhờ vả Trưởng phòng Tình báo một việc. Phòng Thanh tra cũng có khả năng điều tra thông tin riêng, nhưng so với Phòng Tình báo chuyên xử lý thông tin thì quả là một sự so sánh khập khiễng.
May mắn là Trưởng phòng Tình báo dường như cũng cảm động trước lời nhờ vả nhiệt thành của tôi, nên dù tôi đã yêu cầu một lượng thông tin không nhỏ, anh ta vẫn tổng hợp và gửi đi nhanh chóng. Có vẻ như những lần giúp đỡ lẫn nhau trong suốt thời gian làm công chức đã được đền đáp theo cách này. Cũng không tệ...
Tôi kiểm tra tập tài liệu dài được gửi đến trước cả tin nhắn yêu cầu xác nhận. Nhìn vào tiêu đề, đúng là thông tin tôi đã nhờ.
‘Trong nguyên tác, lũ này đã lao vào tấn công sao.’
Thật là cạn lời. Nếu cứ ngồi yên mà không tìm hiểu riêng về chuyện này, chắc tôi đã bị đánh cho tơi tả rồi.
Tôi nhanh chóng lướt qua thông tin mà Trưởng phòng Tình báo đã gửi. Đây là thông tin mà tôi đã tìm kiếm đầu tiên ngay khi nghe tin các nam chính trong nguyên tác sẽ tập trung tại Học viện do cái định mệnh nghiệt ngã mang tên “nguyên tác”.
“Lắm đứa rảnh rỗi phát cuồng vì muốn phá nát Học viện thế này nhỉ.”
Tôi đã gom lại tất cả các tổ chức có khả năng đã góp phần tạo ra khủng hoảng cho các nhân vật chính trong nguyên tác.
[note80305]


0 Bình luận