Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 153 : Nhìn Nhận

0 Bình luận - Độ dài: 1,307 từ - Cập nhật:

Lya nhất quyết không bỏ lại ai. Chính sự cố chấp ấy khiến cho việc âm thầm trốn khỏi trang viên gần như không còn khả thi.

Laura bèn đề nghị một nước cờ lớn hơn khích lệ thêm nhiều người cùng tham gia vào cuộc đào thoát. Dẫu vậy, cô vẫn rất thận trọng, không hề loan báo ngay. Phải đến buổi trưa hôm sau, trong bữa ăn, Laura mới thì thầm tiết lộ với vài người thật sự đáng tin, để họ sẵn sàng tinh thần.

Cách làm ấy giúp hạn chế tối đa nguy cơ tin tức bị lộ sớm. Trong khi đó, Lya cũng có việc riêng phải làm cô muốn lợi dụng cơ hội được vào dọn dẹp thư phòng của Macolm, vốn chỉ xảy ra mỗi tuần một lần, để mang theo ra ngoài tất cả thư từ liên quan đến Normand và Raymond.

Lo lắng lớn nhất của Lya là khi đến giờ dọn dẹp, Macolm vẫn còn ở trong phòng.

Nhưng may mắn thay, sáng hôm đó Macolm rời trang viên từ sớm, dường như có chuyện gì bận.

Đến chiều, Lya như thường lệ đến trước cửa thư phòng, mỉm cười chào viên lính canh, rồi bước vào sau khi cánh cửa đóng lại phía sau. Cô thở phào một hơi thế là yên ổn. Tuy nhiên, nếu trừ đi thời gian lau dọn thì khoảng thời gian còn lại để hành động rất ít.

Cô nhanh chân bước đến một tủ sách, kéo mở ngăn kéo phía dưới. Trống trơn. Tim Lya chợt hẫng một nhịp tuần trước, khi cô quét dọn, những phong thư ấy vẫn còn nguyên trong đó.

Chẳng lẽ vì gần đây tình hình trở nên căng thẳng vụ của Nadia rồi đến Daisy nên Macolm đã cho người dời hết tài liệu quan trọng ra khỏi thư phòng?

Nhưng nếu xét theo cách cất giữ lộn xộn trước đó, rõ ràng Macolm chưa bao giờ xem trọng những bức thư ấy.

Lya buộc bản thân phải giữ bình tĩnh, đầu óc bắt đầu sục sạo những khả năng, tay thì không ngừng lục lọi khắp thư phòng. Thế nhưng cô vẫn không tài nào tìm thấy dấu vết của mớ thư từ kia.

Cảm giác bất an trào dâng, rồi chính lúc đó cô lỡ bước lùi, đụng phải chiếc tủ thấp hơn phía sau. Một chiếc bình gốm hai quai đặt phía trên chao đảo rồi rơi xuống.

Lya giật mình quay lại chụp lấy, nhưng đã quá muộn. Bình gốm va xuống sàn may mà phía dưới có trải thảm, nên nó không vỡ hoàn toàn, chỉ một bên quai bị gãy lìa.

Sắc mặt cô tái nhợt. Đó là món đồ quý mà Macolm yêu thích nhất một chiếc bình sứ đến từ xứ phương Đông xa xôi huyền bí, được một nhà thám hiểm mang về. Giá trị của nó đủ để đổi lấy hàng trăm mạng như cô. Mỗi lần lau dọn, cô đều đặc biệt cẩn thận.

Nhưng lần này, vì quá lo về mớ thư từ, cô đã lơ là.

Còn chưa kịp nghĩ cách xử lý, Lya đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài thư phòng.

Đó là bước chân đặc trưng của Macolm nhanh hơn người thường, đều đặn, mỗi bước như đếm thời gian hiệu quả, nghiêm khắc và lạnh lùng, y như chính con người ông ta.

Cánh cửa mở ra, tên lính canh khẽ cúi người nhường đường. Macolm bước vào, cau mày khi thấy Lya đang đứng che chắn cho chiếc bình, tay còn đang lau mặt tủ.

Hôm nay dường như tâm trạng ông ta khá tốt. Ông nói:

"Đừng dọn dẹp nữa. Đi bảo nhà bếp nướng cho ta ít thịt bê."

"Vâng. Ngài vẫn chưa ăn trưa sao?" Lya xoay người, dùng thân mình che kín chiếc bình vỡ, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Trên đường ta có ăn vài miếng bánh táo... nhưng vị tầm thường." May thay, Macolm không nhìn về phía đó. Ông với lấy chai rượu, Lya vội vàng tiến lại rót cho ông nửa ly vang đỏ. Macolm nhấp một ngụm, giọng khàn hơn thường lệ:

"Ta nghe Wallace nói cô thân với Daisy?"

Câu hỏi khiến Lya giật thót. Cô ngỡ Macolm đã nghi ngờ. Nhưng ông ta lại nói tiếp:

"Vậy cô có biết cô ta thân với ai nhất không?"

"Cái này..." Lya lưỡng lự.

"Sao? Lo nói ra thì bị những người khác ghét ư? Nhưng cô bây giờ chẳng phải cũng đang bị họ xa lánh rồi sao?"

Lya hơi sững người. Cô không ngờ Macolm biết cả chuyện ấy.

"Ngạc nhiên à? Được ta ưu ái thì sẽ bị người khác ghen ghét thôi. Nhưng họ không dám oán ta, nên trút giận lên người gần ta nhất là cô." Macolm uống cạn ly rượu, ánh mắt lãnh đạm. "Nhờ thế ta cũng biết ai là kẻ gây rối trong trang viên. Yên tâm, ta sẽ không để họ làm hại cô đâu. Cô không nhận ra à? Mấy người từng đối đầu với cô... giờ đều biến mất rồi."

Lya nghe vậy mà lòng lạnh buốt.

Trước kia, khi Laeli khuyên cô lén đọc thư của Macolm, cô từng thấy day dứt. Dù những người khác trong trang viên nhìn ông ta ra sao, thì ít nhất ông luôn đối xử tốt với cô. Suốt bao năm kề cận, dù vẫn mang làn da đen, nhưng tư tưởng của Lya đã dần giống với người da trắng ngoài đảo là nhờ ảnh hưởng từ Macolm.

Điều đó khiến cô trở thành kẻ khác biệt trong chính tộc mình. Có lúc Lya từng nghĩ Macolm hiểu cô hơn cả đồng bào. Trong mắt cô, ông không chỉ là chủ nhân, mà còn là một người thầy, một hình bóng người cha. Cô từng cảm thấy một thứ tình cảm lờ mờ, gần như là... sự ấm áp.

Nhưng giờ cô đã tỉnh mộng.

Macolm coi cô là "đặc biệt", không phải vì cô thật sự khác biệt, mà bởi ông ta cần một người có vẻ như khác biệt để phục vụ mục đích của mình.

"Được rồi. Ta đói rồi. Đi hối nhà bếp đi." Macolm nói, rồi chợt dừng lại, như sực nhớ ra: "À, dạo này trời ẩm quá. Trước khi đi sáng nay ta đã cho người mang thư ra phơi nắng. Lúc mặt trời lặn thì ra sân lấy về."

"Vâng..." Lya khẽ cúi đầu, lặng lẽ lui ra khỏi thư phòng.

...

Đêm ấy, định sẵn sẽ không có giấc ngủ.

Khi chiếc đồng hồ trong phòng khách điểm mười hai tiếng, Laura đánh thức một hầu nữ nằm ở giường bên, thì thầm kể về kế hoạch trốn chạy. Cùng lúc, những lời tương tự vang lên ở các phòng khác. Đến cuối cùng, hơn hai mươi nữ nô da đen tập hợp trong phòng Lya.

Gần một nửa số nữ nô trong trang viên tất cả những người muốn trốn thoát, ngoài trừ đám tộc nhân của Laeli đã ở đây. Còn những người không dám tham gia vì sợ bị bắt lại và trừng phạt, thì bị Laura cho người trói tay bịt miệng. Một là để ngăn họ báo tin, hai là... để họ không bị trả thù nếu nhóm Lya thành công thoát khỏi.

Đám nô lệ nam thì không ở khu này, có nhóm khác lo điều phối.

Ánh mắt Lya lướt qua từng gương mặt trong phòng. Trong đôi mắt họ cô thấy rõ nỗi lo âu, sợ hãi... và cả khao khát tự do cháy bỏng.

Không còn do dự, cô cất giọng:

"Hãy cùng nhau bẻ gãy xiềng xích trên cổ, các chị em."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận