Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 43 : Sự thật

0 Bình luận - Độ dài: 1,527 từ - Cập nhật:

Bellemont không ngờ rằng mình lại gặp một gương mặt quen ngay trong cỗ xe ngựa ngồi cạnh ông là Elmer, thuyền trưởng của Scarborough. Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, sắc mặt đối phương liền trở nên khó xử, hé môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Đối diện họ là một người đàn ông khoác trên mình quân phục hải quân.

Chiếc xe lắc lư lao băng băng trên phố. Bellemont cố làm ra vẻ trấn tĩnh:

“Các người là ai? Bắt cóc ta để làm gì?”

“Ta là Edward Teach. Tin chắc cái tên này không lạ gì với ngài.” người kia lạnh nhạt nói.

Bellemomt tái mặt ngay lập tức. Ở Tân Thế Giới, làm gì có ai chưa nghe danh thuyền trưởng Râu Đen khét tiếng. Đặc biệt với những người như ông người dành cả sự nghiệp để truy quét hải tặc thì cái tên này lại càng không thể lạ. Thực tế, Bellemont từng đích thân vạch kế hoạch vây bắt Teach vài lần, nhưng chưa lần nào thành công. Thậm chí chính những thất bại đó còn khiến tiếng tăm của hắn lan xa hơn.

Ông từng mơ bắt được tên cướp biển ấy, nhưng khi Edward Teach thực sự ngồi ngay trước mặt, ông lại chẳng thấy chút hân hoan nào. Dẫu vậy, Bellemont cũng không phải kẻ non gan sự kinh ngạc chỉ lướt qua mặt ông chưa tới hai giây rồi tan biến, thay vào đó là dáng vẻ điềm nhiên, khiến Elmer ngồi bên trông đến mức tự thấy nhục nhã.

“Thì ra là ngài Teach. Đại danh như sấm bên tai, hôm nay rốt cuộc cũng được diện kiến.”

“Đáng tiếc, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Bellemomt nhíu mày: “Trước kia ta từng gặp ngươi? Khi nào?”

“Lần đầu tiên, ta còn là học viên ở trường hải quân. Ta vẫn nhớ ngày hôm đó… ngài và ‘ông ta’ cùng bước vào.”

“‘Ông ta’?”

“Có vẻ trí nhớ của ngài không tốt lắm, thưa bá tước. Để ta gợi ý thêm: năm 1695, ngài có nhớ ra điều gì không?”

Sắc mặt Bellemont lập tức biến đổi, vẻ trấn tĩnh sụp đổ trong nháy mắt. Trong mắt ông lúc này tràn ngập kinh ngạc và nghi hoặc:

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Hồi đó, ông ta là anh hùng của hải quân, nhà thám hiểm được ca tụng nhất toàn nước Anh, từng được Nữ hoàng đích thân ban thưởng. Còn ngài ngài vừa tiếp quản chức thống đốc ở thuộc địa, đang vò đầu bứt tai tìm cách tiêu diệt hải tặc, phục hồi thương mại hàng hải. Vì muốn bắt Henry Every và Thomas Tew hai tên cướp biển nguy hiểm nhất khi đó ngài đã tìm đến ông ta, khẩn khoản nhờ ông ra khơi giúp ngài truy bắt.”

“Hồi đó, ông ta không đồng ý ngay. Ông đã mỏi mòn chinh chiến và chỉ muốn an dưỡng. Nhưng ngài không bỏ cuộc thuyết phục ông bằng tình bằng nghĩa, bằng giấc mộng Tân Thế Giới hòa bình phồn thịnh. Cuối cùng, ông ta đã động lòng, đồng ý lên đường. Chính lúc ấy, ta bước chân lên tàu, làm quân nhu sĩ quan dưới quyền ông.”

“Đó là ngày hạnh phúc nhất trong đời ta được dong buồm cùng thần tượng, chiến đấu vì một lý tưởng vĩ đại. Ngài nói xem, còn gì đáng khát vọng hơn thế nữa?” Giọng Teach như thể đang kể về một chuyện cổ tích, nhưng trong đó lẩn khuất một thứ lạnh lẽo khác thường.

“Chuyến hải trình ấy từ đầu đã không thuận. Chúng ta chưa rời cảng đã bị hải quân cắt quân, lấy cớ chiến sự với Tây Ban Nha căng thẳng. Gần như toàn bộ thủy thủ bị rút đi. Chúng ta buộc phải gấp rút tuyển thêm người hầu hết là lũ cặn bã ngoài phố: lưu manh, đào ngũ, đám tìm kiếm vận may. Sáu tháng lênh đênh trên biển, chẳng thấy tung tích Every hay Tew đâu.”

“Không khí trên tàu bắt đầu ngột ngạt. Đám thủy thủ chẳng đợi được tiền thưởng, liền bàn nhau tìm thứ gì khác để cướp bù lại.”

Teach dừng một nhịp, rồi tiếp:

“Lúc ấy, người từng học qua hải quân chỉ còn ba người ta, ông ta và viên đại phó. Nhưng ba người chẳng thể kìm được đám thủy thủ. Trong lúc ta cố gắng dàn xếp, bọn chúng trói ta lại, đánh đập, rồi vứt ta vào chuồng cừu trên tàu. Chúng tuyên bố nếu ba ngày sau không có thứ gì để cướp, sẽ giết ta.”

“Để cứu mạng ta, ông ta buộc phải nhượng bộ. Chúng ta chọn một tàu buôn Pháp làm mục tiêu không ngờ nó lại thuộc sở hữu của Công ty Đông Ấn. Trong lúc giằng co, con tàu kia giương cờ Liên hiệp Vương quốc lên. Ta và ông ta cố thuyết phục đám thủy thủ rút lui chúng đồng ý, nhưng không kịp. Trên tàu kia có kẻ nhận ra ông ta. Kể từ đó, khắp Tân Thế Giới rộ lên tin đồn rằng ông ta đã sa ngã thành cướp biển.”

“Đó là khoảng thời gian đen tối nhất đời ta. Ta không hiểu vì sao Chúa lại để chuyện như vậy xảy ra với chúng ta. Nhưng ông ta không buông xuôi chính ông đã an ủi ta, nâng đỡ ta, tin rằng nếu trở về thế giới văn minh, chúng ta có thể làm rõ sự thật, rửa sạch nỗi oan.”

“Chính niềm tin đó là thứ duy nhất giúp ta sống sót. Nhưng ta không ngờ hành trình thanh tẩy ấy lại kéo dài đến vậy. Phải đến bốn năm sau, khi gặp một bọn hải tặc khác, số thủy thủ còn sống mới quyết định rời đi. Cuối cùng, chỉ còn mười ba người kể cả ta chấp nhận cùng ông trở lại thuộc địa.”

“Chúng ta chọn cập cảng New York, liên hệ hải quân, định công khai mọi chuyện. Lúc đó, ngài với thành tích diệt cướp biển đã trở thành vị thống đốc sáng chói nhất toàn cõi thuộc địa. Ngài sợ bị dính líu đến chúng ta, ảnh hưởng đến sự nghiệp, nên sai người tới gặp, nói rằng ngài hiểu và thông cảm, sẵn sàng giúp rửa oan.”

“Ta từng cảnh báo ông ta, nhưng ông ta vẫn một mực tin ngài tin đến mức giao lại toàn bộ chiến lợi phẩm, cả thư từ giữa hai người, cho ngài. Ông ta tin vào ngài, và tin vào thứ gọi là ‘lòng tốt’ của thế giới văn minh.”

Bellemomt lúc này thở dốc, run rẩy chỉnh lại cà vạt, nhưng giọng nói lạnh như thép vẫn tiếp tục:

“Rồi ngài phản bội. Dụ ông ta tới Boston, bắt giữ ngay khi ông vừa đặt chân lên bờ. Đốt hết thư từ, nuốt trọn tài vật. Rồi giao cho Elmer bên cạnh ngài đây, đưa ông về London xét xử. Để đảm bảo ông ta không khai ra điều gì bất lợi, ngài còn ra hiệu cho Elmer… ‘chăm sóc kỹ’ ông trên đường.”

“Ta nghe nói, ông đã điên loạn trước khi trở lại Anh quốc. Chúng treo xác ông bên bờ sông Thames suốt hai năm. Gọi ông là hải tặc đáng sợ nhất Tân Thế Giới. Còn ngài thì lại một lần nữa được Whitehall ban thưởng.”

Ngồi cạnh, Elmer bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Lúc này mới lắp bắp, gần như khóc:

“Tôi… tôi thật sự không biết chuyện gì cả. Khi đó tôi chỉ là kẻ chạy việc, không dám làm trái lời bá tước…”

Tiếc là lời ông ta không bao giờ kịp thốt trọn. Elmer không ngờ người đàn ông đối diện lại hành động dứt khoát đến vậy không buông cho ông ta cơ hội biện hộ. Một phát súng từ khẩu súng lục nơi hông, kết thúc tất cả.

Edward Teach không buồn liếc sang thi thể vừa gục xuống ghế. Hắn chỉ nhìn Bellemont. Giọng hắn lạnh hơn cả nước biển đêm nay:

“Ta nói với đám hải tặc ngoài kia rằng ta tới vì kho báu của Kidd. Nhưng ta rõ hơn ai hết Kidd chẳng để lại thứ gì. Đêm nay, ta đến đây chỉ vì một chuyện: báo thù cho ông ấy.”

Bellemomt rốt cuộc không thể giữ nổi vẻ trấn tĩnh dù chỉ là vẻ bề ngoài. Mắt ông mở to đầy sợ hãi, thân hình co rúm, run rẩy như cánh buồm trong giông tố:

“Ngươi… ngươi muốn gì? Muốn gì ta cũng có thể cho! Ta có thể cho ngươi đặc xá! Tiền bạc! Nhiều đến mức ba đời không tiêu hết!”

“Không cần phiền phức vậy.” Edward Teach khẽ nói, siết chặt cán gươm.

“Thứ ta muốn, ta sẽ tự mình lấy.”

Giây phút đó, toàn thân hắn không còn chút tàn bạo thường ngày. Chỉ còn lại một nỗi bi thương sâu như tận cùng như đáy đại dương.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận