Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 37 : Chôn cất trên biển

0 Bình luận - Độ dài: 1,311 từ - Cập nhật:

Sáng sớm hôm sau, trừ những kẻ đang nằm liệt giường hoặc còn phải giữ nhiệm vụ, gần như toàn bộ thủy thủ đoàn đều đã có mặt trên boong.

Kể cả thuyền trưởng Teach và hoa tiêu Olf cũng đứng đó, mặt mày ai nấy đều trầm mặc.

Cuộc chạm trán vừa rồi khiến phe hải tặc tổn thất nặng nề: bốn mươi bảy người chết ngay tại chỗ, trong số hai mươi chín kẻ trọng thương thì bảy người đã trút hơi thở cuối cùng trong đêm, còn lại hai mươi hai người… sống được bao nhiêu thì còn phải chờ xem.

Làm hải tặc, ai cũng hiểu rõ cái giá phải trả. Nhưng tận mắt nhìn thấy những người anh em từng ngồi cùng mình nâng cốc đêm trước, giờ đây chỉ còn là cái xác bọc vải trắng cảm giác đó vẫn cứ nghẹn nơi cổ họng.

Marvin cũng đỏ hoe mắt, nhưng không phải vì tiếc thương ai cả. Cái khiến hắn lạnh sống lưng là thứ cảm giác “cáo chết thỏ buồn” một ngày nào đó, chính hắn cũng sẽ nằm trong bao xác, đong đưa trên mặt nước lạnh ngắt kia.

Gió biển thổi phấp phới những tấm buồm trên cột buồm chính. Không ai mở miệng.

Mãi đến khi Teach khẽ gật đầu, giọng trầm thấp như vọng từ tầng hầm vang lên:

“Bắt đầu đi.”

Bốn gã thủy thủ lần lượt khiêng từng thi thể được bọc vải trắng đến mạn tàu. Hoa tiêu Olf đọc tên người chết, sau mỗi cái tên, một thân xác lại bị thả xuống biển.

Những gã đàn ông sống nhờ biển cả, cuối cùng cũng quay về với lòng đại dương.

Khi cái xác cuối cùng chìm hẳn vào sóng, Olf khép danh sách lại.

“Nguyện nữ thần biển cả Thetis dẫn đường linh hồn các người, hỡi những người bạn dũng cảm.”

Dứt lời, lão rắc một túi muối xuống biển, hoàn tất nghi thức tiễn biệt cuối cùng.

Khi từng bao vải đã tan biến giữa sóng xanh, Teach quay gót trở về phòng thuyền trưởng. Phải đợi đến khi bóng lưng ông ta khuất hẳn, không khí trên boong mới nhẹ đi được đôi chút.

Không phải ai cũng nói ra, nhưng phần lớn thủy thủ đều có cảm giác lạ lùng với người đàn ông đó. Trong chiến trận, ông ta là cơn ác mộng của kẻ thù. Nhưng trong sinh hoạt thường ngày, chỉ cần đứng gần Teach vài phút thôi cũng khiến người ta cảm thấy… ngột ngạt. Gã đó như một con thú săn mồi chưa bao giờ thật sự ngủ quên.

May thay, ông ta chẳng mấy khi ra khỏi phòng. Mọi việc giao tiếp thường nhật đều do Olf lo.

Olf quay lại, giọng đều đều nhưng rõ ràng:

“Chúng ta đã mất nhiều anh em đáng tin trong trận này. Một số vị trí trên thuyền cũng để trống. Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện xảy ra với lão Mike, nhưng một con tàu không thể thiếu được người phụ trách buồm và dây. Nhân lúc mọi người có mặt đầy đủ, chúng ta cần bầu ra trưởng buồm người điều phối hệ thống dây buồm.”

Lời ông ta vừa dứt, bên dưới đã ồn ào hẳn lên:

“Trương Hằng! Trương Hằng! Trương Hằng!”

“Xem ra ai cũng thống nhất rồi.” Olf gật đầu với cậu. “Chúc mừng. Cậu chính thức trở thành trưởng buồm. Hãy đưa chúng ta tới nơi có vàng, có bạc và cả những cái chết đáng để kể lại.”

Ông ta ngừng một chút, rồi nói tiếp:

“Tiếp theo là tuyển người cho đội tiên phong. Hai mươi vị trí…”

Trương Hằng không thấy bất ngờ. Lão Mike mới ngồi ghế trưởng buồm được hai tháng, đã ăn ngay một mảnh pháo vào sọ khi cuộc chiến bắt đầu. Theo kết quả bầu lần trước, cậu đứng hạng hai. Với màn thể hiện vừa rồi, cậu đương nhiên là người thay thế sáng giá nhất.

Thực ra, kỹ năng chỉ là thứ yếu. Hải tặc bầu chọn theo hai kiểu: một là họ nghĩ “nên bầu cho hắn”, hai là “kệ mẹ, tao thích hắn tao bầu cho hắn”. Nghe lý trí thì là loại đầu tiên, nhưng đa số vẫn chọn theo cảm xúc. Nếu ai cũng lý trí thì đã chẳng thành cướp biển.

Dù sao, Trương Hằng là học trò của Roscoe. Khả năng có thừa. Cuối cùng, cậu đắc cử với số phiếu tuyệt đối và được hệ thống thưởng thêm 5 điểm.

Vấn đề là: chuyện này có thực sự là một điều tốt?

Cậu còn một tháng nữa là rời khỏi con tàu. Chức vụ trưởng buồm nghe có vẻ oách, nhưng chẳng giúp ích gì cho mục tiêu của cậu. Việc đắc cử dễ dàng như thế cũng chứng tỏ một điều: cậu đang có sức ảnh hưởng, và Olf có lý do để xem cậu là mối đe dọa.

Nhưng người đầu tiên tìm đến cậu lại không phải Olf.

Lúc ăn trưa, một lão già què chân đặt khay thức ăn xuống ngồi đối diện.

“Cậu có tin vào thần thánh không?”

Trương Hằng nhướng mày:

“Ý ông là gì?”

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn đưa ra một lời khuyên.” Lão nhún vai. “Dưới sự cai trị của Teach và Olf, chuyện sáng nay sẽ còn tiếp diễn. Rồi sẽ đến lượt tất cả chúng ta. Người sống ở Nassau thường dùng nghi thức dâng hiến cho nữ thần biển Thetis để tiễn biệt người chết, tin rằng linh hồn sẽ chìm sâu dưới đáy biển.  Nhưng nếu cậu có tín ngưỡng khác, cứ nói với ra. Suy cho cùng, con tàu này luôn tuyên bố tôn trọng tự do của mọi người, tất nhiên bao gồm cả tự do tín ngưỡng."

Lão ngồi xuống, giọng hạ thấp:

“Từ khi tôi lên tàu, chỉ có một lần duy nhất chúng tôi phá lệ. Có một đứa nhỏ, người bộ tộc Arawak trên đảo Saint Vincent. Theo truyền thống của họ, xác người chết phải được chia nhau ăn sạch. Họ tin chỉ như vậy thì linh hồn mới được đoàn tụ với tổ tiên. Ai nấy đều khiếp đảm, mong nó đừng chết… Nhưng rồi, trong một vụ cướp biển, nó bị trúng pháo gãy chân. Bác sĩ phải cưa chân, nhưng nó không qua khỏi. Cả tàu bỏ phiếu, và lần đó, chúng tôi chấp nhận phá lệ, tự do tôn giáo cũng không đến nỗi man rợn quá mức.”

Lão khẽ cười.

“Mà quên chưa giới thiệu. Tôi là Kent, pháo thủ trên thuyền này.”

“Pháo thủ à?” Trương Hằng hỏi lại.

“Ờ thì…” Lão nhếch mép. “Ai cũng gọi tôi là thợ mộc. Chắc bởi trong một trận đánh, tôi từng dùng cưa phanh đôi một gã địch.”

Lão liếc quanh, hạ giọng thì thào:

“Nơi này không tiện nói chuyện. Chỗ nào cũng có tai mắt của Olf. Nửa đêm nay, gặp tôi ở xưởng mộc tầng hai.”

Trương Hằng không trả lời ngay.

Lão già có vẻ sốt ruột, nói thêm:

“Cậu có biết trên tàu này có không ít người từng dính líu đến Fraser. Nhưng Olf lại đặc biệt cảnh giác với cậu. Cậu biết vì sao không? Fraser không chọn đại ai làm người thu nợ. Suốt bao năm chỉ có hai người từng làm việc đó: một là cậu… người còn lại chính là thuyền trưởng hiện giờ.”

“Edward Teach từng là người thu nợ cho Fraser?”

“Phải. Fraser bồi dưỡng hắn để kế thừa mình khi về hưu. Nhưng cuối cùng, chính kẻ được chọn đó lại cùng Olf phản bội ông ta. Giờ cậu đang rất nguy hiểm. Và tôi là người duy nhất có thể giúp cậu.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận