Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 09 : Cánh buồm đen (9)

0 Bình luận - Độ dài: 1,240 từ - Cập nhật:

Trương Hằng tranh thủ hai ngày vừa rồi để rèn luyện đôi chút. Nhờ những bữa ăn mà Marvin cặm cụi nấu nướng, thể lực của cậu cũng phục hồi rất nhanh. Đến tối ngày thứ hai, cậu đã có thể đi lại quanh thuyền mà không cần bám vào tường, dù so với lúc sung mãn nhất thì vẫn còn cách một đoạn dài.

Nhưng thời gian thì chẳng còn bao nhiêu. Nếu tốc độ gió thuận như hiện tại, sáng mai bọn họ sẽ cập bến Nassau.

Cậu và Marvin phải xử lý cái xác trong thùng gỗ ngay đêm nay.

Sau bữa tối, Owen ghé qua thăm cậu, nói vài câu hỏi thăm, bảo cậu cứ nghỉ ngơi, không cần bận tâm chuyện công việc. Trương Hằng đáp lễ bằng một cái gật đầu và lời cảm ơn ngắn gọn. Sau đó đến lượt Goodwin, đến trò chuyện dăm ba chuyện tào lao về quãng đời làm thủy thủ trên tàu tiếp tế.

Tới nửa đêm, toàn bộ thủy thủ đã trèo lên võng ngủ. Trương Hằng không vội. Cậu chờ thêm một canh giờ, chắc chắn mọi người đã chìm vào giấc mộng, mới nhẹ nhàng ngồi dậy, len lỏi qua tiếng ngáy trầm bổng mà đi về phía nhà bếp.

Marvin đã đợi sẵn ở đó, như ngồi trên lửa. Nến trên bàn cháy quá nửa, tay gã cầm một củ khoai, giả vờ đang gọt vỏ nhưng rõ ràng tâm trí đã bay đi đâu mất.

Nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, Marvin bật nói theo phản xạ:

“Dufresne, tôi xong ngay đây, xong rồi đi ngủ…”

Gã ngẩng đầu lên giữa câu, thấy người vừa đến là Trương Hằng thì thở phào, gắt nhẹ:

“Sao cậu tới muộn vậy? Cậu có biết tôi bị hỏi bao nhiêu lần là tại sao còn chưa đi ngủ không? Thêm chút nữa là tôi bị nghi ngờ rồi đấy.”

“Cậu thử tìm lý do để giải thích vì sao mình còn thức hay thử kéo cái thùng đó ra khi ai cũng còn thức, rồi nói tôi nghe xem cách nào dễ chết hơn?” Trương Hằng đáp.

Marvin cười gượng.

“Tôi đâu có trách cậu… chỉ là tôi nghĩ có khi còn cách nào an toàn hơn…”

“Cái xác kia nằm đó càng lâu, cả tôi lẫn cậu càng gần cái chết. Giải quyết càng sớm, nguy hiểm càng ít. Nếu cậu còn quan tâm đến cái mạng của mình, thì giờ là lúc phải hành động.”

Marvin không cãi nữa, cùng cậu nâng cái thùng gỗ.

Họ rời nhà bếp, đi ngang qua hành lang và kho chứa, dừng lại trước cửa kho thủy thủ.

Marvin hít một hơi, vừa định bước thì Trương Hằng kéo gã lại. Một gã hải tặc đang dụi mắt trèo khỏi võng, có vẻ do uống quá nhiều rượu rum nên nửa đêm tỉnh giấc đi tiểu. Hắn loạng choạng bước ra khỏi kho, lát sau quay lại, miệng lầm bầm, rồi lăn thẳng lên võng.

Họ chờ thêm một lúc. Khi Trương Hằng gật đầu, cả hai lại nâng thùng gỗ lên, tiến về phía cầu thang. Marvin có cảm giác tim mình đang cố thoát ra khỏi cổ họng. Gã cũng chẳng nhớ nổi làm cách nào mình lết được tới chỗ bậc thang, chỉ biết từng bước đi qua dài như một thế kỷ.

Chỉ một tiếng trở mình hay tiếng mơ nói mớ của bất kỳ ai cũng đủ khiến Marvin vã mồ hôi lạnh.

Mãi đến khi rời khỏi kho thủy thủ và bước lên tầng trên, gã mới thở nhẹ hơn đôi chút. Gã hạ giọng:

“Giờ làm sao? Ra boong à?”

“Không. Ngoài đó có người canh gác và người lái tàu. Lên đó thì không thể không bị phát hiện.” Trương Hằng đáp. “Tầng này vốn dành cho hành khách, cửa sổ đủ rộng để ném xác ra. Chuyện tôi bảo cậu điều tra thì sao rồi?”

“Ừm… Phòng cũ của chúng ta giờ do người bên đội tiên phong chiếm. Nhưng có hai phòng bị hư hỏng nặng trong trận vừa rồi nên chưa ai ở. Gỗ trên tàu thiếu, nên chỗ nào không ảnh hưởng đến hành trình thì tạm để vậy.”

“Tốt. Dẫn đường đi.”

Họ nghỉ một chút rồi lần mò tới căn phòng áp chót ở cuối hành lang. Marvin nhìn Trương Hằng một cái, rồi đưa tay gõ nhẹ cửa. Không có tiếng trả lời.

Gã đánh liều đẩy cửa. Bên trong, căn phòng đúng như lời gã nói: trúng bốn phát pháo, vách bên gần như nát bét. Người ta chỉ dán tạm vài tấm ván gỗ, nhưng gió vẫn lùa qua từng kẽ hở.

Marvin đặt thùng gỗ xuống và đóng cửa cái rầm.

“Giờ ở đây rồi, ném xác xuống biển nhanh lên đi!” Gã thì thào.

Trương Hằng bước tới chỗ vách hở, nhìn xuống, rồi lắc đầu:

“Không được. Đêm nay biển yên, gió lặng, mà khoảng rơi lại cao. Tiếng ‘tõm’ của xác rơi xuống có thể khiến người trên boong nghe thấy.”

“Giờ sao?” Marvin tái mặt. “Chúng ta không thể chần chừ nữa. Đây là đêm cuối. Nếu không tống khứ được cái xác…”

“Tôi đâu nói là không xử lý.” Trương Hằng nhíu mày. “Tôi cũng không muốn dây dưa thêm. Đi tìm một đoạn dây thừng, buộc vào xác, rồi hạ xuống từ từ.”

“Ý hay!” Marvin reo lên. “Cậu thật chu đáo. Đúng là dân từng chu du khắp nơi có khác! Tôi đi ngay.”

Gã nói rồi mở cửa, nhưng nụ cười chưa kịp rạng thì đã đông cứng trên mặt.

Marvin đứng như trời trồng. Gã run rẩy từ trong xương cốt. Trong mắt gã, nỗi sợ tràn lên như sóng vỡ bờ.

“Xin lỗi nhé, tôi làm phiền hai người đang hẹn hò sao?” Một giọng nói vang lên ở cửa, bình thản và khô như muối biển.

Một lão hải tặc râu quai nón, đội chiếc mũ xám sờn rách, đang đứng đó. Hắn cười, để lộ một hàm răng mục gần hết.

Ánh mắt hắn dừng lại ở cái thùng sau lưng Marvin. Hắn nhướng mày:

“Vậy là tội nghiệp thằng Vick bị nhét ở đó suốt mấy ngày nay sao?”

Trương Hằng lập tức rút khẩu súng ngắn bên hông, nhắm thẳng vào ngực lão. Nhưng lão vẫn ung dung.

“Tin tôi đi, nhóc. Số lần người khác dí súng vào tôi còn nhiều hơn số muối cậu từng ăn. Giờ tôi sẽ nói cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu bóp cò, tôi chết. Chuyện đó thì tôi không nghi ngờ gì. Nhưng tiếng súng sẽ đánh thức lũ tiên phong phòng bên. Hoặc là hai cậu bị chém trong lúc kháng cự, hoặc bị bắt rồi treo cổ. Tôi không rõ cái nào tệ hơn. Xét tuổi tôi và tuổi các cậu… món cá cược này không hấp dẫn chút nào, phải không?”

Trương Hằng im lặng giây lát. Cậu biết lão không tình cờ đi ngang đây. Lão theo dõi họ từ trước. Giờ mới ra mặt, chắc chắn là có tính toán.

Nhưng có một điều tích cực: lão không có vẻ muốn đòi công lý cho thằng đầu trọc nằm trong thùng. Nếu không, giờ trước cửa không chỉ có mỗi lão.

Trương Hằng quyết định chờ xem lão muốn gì.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận