Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 39 : Ngọn lửa

0 Bình luận - Độ dài: 1,253 từ - Cập nhật:

Danh sách có tổng cộng mười bảy cái tên, ngoài Trương Hằng ra, tất cả đều từng phàn nàn với lão hải tặc què chân về thuyền trưởng hoặc hoa tiêu. Phần lớn là những người già trên tàu, nhiều người từng ra khơi cùng Fraser.

Trong việc trừng phạt họ, bọn hải tặc chia thành hai phe. Một nhóm cực đoan đòi xử tử lũ phản bội, nhưng phần đông lại cho rằng nên trục xuất. Khi hai bên còn đang tranh cãi, Billy lại cứ khăng khăng rằng danh sách đã bị tráo đổi. Trớ trêu thay, lúc đó đại chiến đã cận kề, chẳng còn thời gian điều tra thật giả. Cuối cùng, chính Olf đứng ra quyết định: tạm thời nhốt cả mười bảy người vào ngục dưới khoang, đợi sau trận chiến sẽ xử lý tiếp.

Khi Owen đọc đến tên Trương Hằng, Marvin khẽ nhích mông, kéo giãn khoảng cách với cậu. Trương Hằng chẳng giận, nếu Marvin không làm vậy thì đã chẳng phải là Marvin.

Mười bảy người bị dẫn xuống đáy tàu, tiếng cửa sắt đóng sập lại khép lại mọi huyên náo.

Queen Anne’s Revenge thả neo cách Charleston hai mươi hải lý.

Chiều hôm sau, toàn bộ đám hải tặc trên tàu thay quân phục hải quân. Elmer, nguyên là thuyền trưởng tàu Scarborough, cuối cùng cũng được đưa ra khỏi căn phòng tăm tối.

Sau nửa tháng, hắn đã tiều tụy thấy rõ, chẳng còn phong thái khi mới gặp, áo rách tả tơi, râu ria xồm xoàm, vừa thấy ánh nắng đã phải nheo mắt lại.

Olf bước đến trước mặt hắn, hỏi: "Những gì dạy ngươi, còn nhớ chứ?"

Gã quý tộc quýnh quáng gật đầu: "Tôi là Elmer Anderson, thuyền trưởng tàu Scarborough thuộc Hải quân Hoàng gia. Trong khi tuần tra, tàu tôi gặp bão nên quay về sớm để sửa chữa. Nghe tin tiểu thư con gái Thống đốc Bellomont ở New York kết hôn, tôi liền đưa người lên bờ chúc mừng."

Dừng một chút, hắn lại cười nịnh: "Thật ra không cần làm rắc rối như vậy, ai ở Tân Thế Giới mà chẳng biết Scarborough. Chẳng ai dám chặn chúng tôi. Hơn nữa tôi và ngài Bellomont vốn là cố nhân."

"Tôi biết các người là cố nhân. Đừng lo, chẳng mấy chốc hai người sẽ gặp lại nhau." Olf nhếch mép.

Elmer nghe vậy ngỡ Olf đang mỉa, ái ngại cúi đầu. Dù sao những gì hắn đang làm cũng chẳng phải quang minh chính đại gì, chẳng khác nào bán đứng Bellomont. Nhưng so với tình nghĩa, mạng sống của hắn vẫn là quan trọng hơn. Huống hồ Olf từng hứa, chỉ cần hợp tác tốt, xong việc sẽ cho hắn tự do.

"Đưa hắn đi tắm rửa thay đồ. Thuyền trưởng tàu Scarborough mà nhếch nhác thế này thì coi sao được." Olf bảo mấy tên hải tặc.

Lát sau, lão hoa tiêu đẩy cửa phòng thuyền trưởng, nói với người đàn ông ngồi sau bàn: "Tới giờ rồi."

Gã đàn ông đứng dậy, bộ dạng đã khác hẳn trước kia: đầu đội mũ ba góc đen, khoác áo choàng đỏ, thắt lưng da, đặc biệt là bộ râu đen từng nổi tiếng nay đã cạo sạch. Trông hắn như biến thành người khác từ một thủ lĩnh hải tặc khiến bao người khiếp sợ, giờ giống hệt một sĩ quan hải quân anh dũng.

Olf sững người một lúc, cảm thán: "Bao năm rồi, tôi cứ tưởng chẳng còn ngày thấy ông mặc lại bộ đồ này."

"Có những chuyện, quên đi thì hơn." Edward Teach thản nhiên đáp, vừa nói vừa cầm lấy kiếm và súng lục bên cạnh.

"Tới giờ tôi vẫn không rõ rốt cuộc chúng ta làm vậy là đúng hay sai. Nếu hắn còn sống, hẳn chẳng muốn thấy ông thành ra thế này."

"Nếu định ôn chuyện thì tranh thủ đi, vì hôm nay tôi sẽ thanh toán hết mọi nợ cũ."

...

Năm mươi người nhanh chóng tập hợp trên boong. Owen trông thấy Teach bước ra từ phòng thuyền trưởng thì khựng lại một giây, sau đó gật đầu: "Người đã chọn xong, toàn là tay cứng."

Teach ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn phía tây, nói với Elmer đang đứng đầu hàng: "Đi thôi."

Olf đứng ở mũi tàu, dõi theo đội ngũ năm mươi người đổ bộ lên cầu cảng. Đúng như Elmer nói, đội quân giả dạng tàu Scarborough không gặp trở ngại gì, thuận lợi vào thành.

Đến khi bóng họ khuất hẳn, Olf mới quay lại boong tàu. Lão hoa tiêu biết, cuộc chiến đã bắt đầu. Và lão cũng có vai diễn của riêng mình.

Đêm xuống.

Olf một mình ngồi trong phòng thuyền trưởng, mắt nhìn chiếc đồng hồ cây trước mặt.

Còn nửa giờ nữa là tới thời điểm đã định. Theo thói quen, lão điểm lại mọi diễn biến trong đầu, chắc chắn không bỏ sót chi tiết nào. Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng vẫn phảng phất nỗi bất an.

Ngay khoảnh khắc ấy, Charleston đột nhiên rực sáng. Có gì đó đang bốc cháy giữa màn đêm.

Olf sững người.

Chẳng lẽ bọn họ trong thành đã ra tay? Nhưng sao lại sớm hơn nửa giờ, lại còn sai trình tự? Theo kế hoạch, Queen Anne’s Revenge phải nã pháo trước để gây hỗn loạn, rồi mới tới lượt thành phố ra tay. Có gì đó đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu?

Ngọn lửa kia cũng khiến các hải tặc trên boong chú ý. Có kẻ cuống quýt chạy vào hỏi Olf: "Ngài Olf, giờ phải làm gì? Có bắn pháo hỗ trợ không?"

Olf cũng lưỡng lự. Nếu vụ cháy kia không liên quan đến họ, mà nổ súng lúc này lại có thể khiến nhóm năm mươi người chưa kịp chuẩn bị bị đẩy vào thế bị động. Nghĩ vậy, lão chỉ đáp: "Cho pháo thủ vào vị trí, đợi lệnh."

Ngay lúc đó, có kẻ mắt tinh phát hiện một tốp lính hải quân đang lao từ trong thành ra, nhảy lên xuồng con rồi hết tốc lực chèo về phía Hải Sư.

"Là người của ta!"

Thấy ký hiệu từ mũi xuồng, chẳng cần Olf lên tiếng, bọn hải tặc lập tức thả thang dây.

Quay về là đội của thuyền phó Owen, nhưng giờ chỉ còn mười hai người, ai nấy mình đầy máu. Owen được khiêng lên, bụng quấn băng trắng. Vừa thấy Olf, hắn thều thào:

"Hỏng cả rồi! Elmer bằng cách nào đó đã báo tin cho quân phòng thủ trong thành. Chúng tôi trúng phục kích, buộc phải tách ra rút lui."

"Còn thuyền trưởng?" Olf hỏi, tim siết lại.

"Thuyền trưởng… là người đầu tiên phát hiện có điều lạ. Ông ấy đã bắn chết Elmer, nhưng ngay sau đó trúng ít nhất sáu phát đạn. Xin lỗi… chúng tôi không thể mang thi thể ông ấy về."

Giọng Owen nghẹn lại. Mười một người còn lại sau lưng hắn cũng cúi đầu u ám, hồi tưởng lại khoảnh khắc ấy.

"Olf, giờ thuyền trưởng không còn, chỉ còn ông quyết định. Chúng ta không thể chần chừ nữa. Quân trong thành đã biết tàu Scarborough bị chiếm. Pháo đài trên tường thành sắp khai hỏa. Kế hoạch bắt Bellomont thất bại rồi. Chúng ta không có lý do gì để liều mạng nữa. Ra lệnh rút lui đi!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận