Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 28 : Phục Kích (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,334 từ - Cập nhật:

Trên đại dương xanh thẳm bất tận, tàu Scarbrough Hoàng gia đang lừng lững như một con sư tử, lặng lẽ tuần tra lãnh địa của chính mình.

Đây là một chiến hạm hạng hai thuộc Hải quân Hoàng gia Anh, có lượng giãn nước lên đến 2.000 tấn, được trang bị 90 khẩu đại bác cùng gần 700 thủy thủ tại vùng biển Caribe, nó là một con quái vật thực sự khiến ai cũng phải kiêng dè.

Theo lệnh của Bộ Hải quân, Scarbrough đều đặn xuất cảng tuần tra định kỳ, nhằm duy trì trật tự trên các tuyến hàng hải lân cận. Chỉ cần nó xuất hiện, hầu hết bọn cướp biển đều cuốn gói tháo chạy.

Thực ra, chỉ cần nghe thấy cái tên “Scarbrough”, đã đủ để khiến cả những tên cướp biển sừng sỏ nhất cũng phải chột dạ.

Vì thế, mỗi lần con tàu này nhổ neo ra khơi, chiến sự thật sự lại rất hiếm xảy ra trừ phi có kẻ quá ngu ngốc đến mức không kịp tháo chạy mà lãnh trọn một loạt pháo rồi vứt buồm cầu xin tha mạng.

Thuyền trưởng Elmer lúc này đang ngồi trên boong, tay nhấm nháp rượu vang đỏ, tai lắng nghe tiếng đàn vĩ cầm du dương từ đám nhạc công.

Ông ta chỉ vừa mới bắt đầu thả hồn vào âm nhạc thì lập tức bị cắt ngang: từ vọng gác phía trên, một giọng hét vang xuống.

“Phía tây nam! Phát hiện một tàu buôn có vũ trang!”

Elmer cau mày, rõ ràng không hài lòng vì bị quấy rầy.

Tên đại phó nghe thấy liền bước nhanh đến rìa mạn tàu, giơ ống nhòm đồng lên quan sát một lúc rồi nói: “Trên cột buồm treo cờ Pháp, mớn nước sâu, tốc độ chỉ khoảng ba hải lý, hẳn là chở đầy hàng hóa.”

Lúc này, Elmer mới từ tốn đặt ly rượu xuống, thong thả bước đến.

Thời điểm hiện tại, châu Âu đang trong giai đoạn chiến tranh kế vị Tây Ban Nha. Để ngăn Nhà Bourbon thôn tính Tây Ban Nha, một liên minh lớn bao gồm cả Anh đã thành lập nhằm chống lại Pháp và các đồng minh của họ. Hai bên hiện đang giao tranh kịch liệt.

Vậy nên, chuyện một chiếc tàu buôn Pháp có vũ trang đụng phải Scarbrough vào lúc này… thì chỉ có thể trách số nó quá đen đủi.

Elmer đảo mắt nhìn các thủy thủ trên boong. Thấy ánh mắt ai nấy đều tràn đầy háo hức, ông bật cười, chậm rãi nói:

“Nếu đây là món quà mà Chúa ban xuống… thì tại sao chúng ta lại phải từ chối nó chứ?”

Một câu nói khiến đám thủy thủ reo hò như vỡ chợ. Chờ lương từ Bộ Hải quân thì bọn họ có nước chết đói mất. Những khoản chiến lợi phẩm thế này mới chính là động lực thật sự để họ dấn thân ra khơi. Dù phần lớn lợi nhuận cuối cùng sẽ rơi vào túi Elmer và Đô đốc Hải quân, nhưng chỉ cần còn lại chút súp để húp, bọn họ cũng thấy mãn nguyện rồi.

Được thuyền trưởng cho phép, Scarbrough lập tức đổi hướng, tiến về phía con tàu buôn “xấu số”, đồng thời mở các khẩu pháo hai bên mạn tàu, để lộ ra hàng loạt họng pháo đen kịt như hàm răng cá mập.

Dù chiến trận sắp nổ ra, không khí trên boong vẫn nhàn nhã như một buổi trà chiều. Tay kéo đàn vẫn kiên trì cống hiến bản nhạc.

Chênh lệch hỏa lực giữa hai bên quá rõ ràng. Nếu bên kia biết điều thì hẳn sẽ nhanh chóng đầu hàng, dâng toàn bộ hàng hóa. Có khi Elmer còn nể tình, tha cho bọn họ một mạng.

Giữa tiếng cười rộn rã, chỉ có một sĩ quan tập sự tỏ ra lo lắng. Anh ta ghé tai Elmer thì thầm:

“Thưa ngài, mọi chuyện liệu có dễ dàng quá không? Lộ trình của chúng ta đâu phải bí mật gì, sao lúc này vẫn có tàu buôn Pháp dám lảng vảng gần đây?”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị đồng đội chen ngang:

“Trước sức mạnh tuyệt đối thì chẳng có âm mưu nào hiệu quả nổi đâu. Thư giãn đi, Barnett. Chúng ta đang ở trên tàu Scarbrough mà. Ở vùng biển này, chúng ta không có đối thủ.”

Trái ngược với bầu không khí hồ hởi trên Scarbrough, đám hải tặc trên Hải Sư lúc này ai nấy đều trầm ngâm, bởi họ sắp bước vào một trận đánh có thể là lớn nhất và có lẽ là cuối cùng trong đời.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi họ rời Nassau. Sau sự kiện Goodwin phản bội, uy tín của Olf trên tàu lại tăng lên đáng kể. Giờ thì dù còn ai bất mãn, cũng chẳng dám công khai phản đối.

Thế nhưng khi Olf tuyên bố muốn chiếm lấy Scarbrough Hoàng gia để đoạt được mảnh bản đồ kho báu thứ năm, đến cả những tên cướp biển tham lam nhất cũng phải nín thở.

Vì chuyện này đã vượt khỏi phạm trù của lòng dũng cảm nó hoàn toàn là điên rồ.

Tất cả cướp biển từng hoạt động ở vùng Caribe đều biết rõ: Scarbrough là thứ không được động vào. Dù không ai cấm, nhưng lẽ thường là bọn cướp luôn tìm cách tránh xa hải quân. Trận đánh vào tàu tiếp tế lần trước đã là liều lĩnh lắm rồi và cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.

Lúc ấy, vì kho báu của Kidd nên cả bọn còn miễn cưỡng gật đầu chấp nhận. Huống hồ, tàu tiếp tế đó đâu hơn Hải Sư bao nhiêu. Nếu chỉ huy tốt và đánh liều một phen thì vẫn có phần thắng.

Nhưng Scarbrough… là chuyện hoàn toàn khác.

Lão pháo thủ già nhất tàu là người đầu tiên lên tiếng:

“Pháo của Scarbrough gấp ba lần chúng ta, mà lại mạnh hơn, bắn xa hơn. Còn về thân tàu, thì khác gì so sánh một con cá heo với cá voi. Nó bắn một loạt là thân tàu ta bung nát như bè gỗ thôi. Ông Olf, tôi tin ông xưa giờ. Nhưng lần này… tôi phải phản đối. Đó là hành động tự sát.”

Lời lão lập tức nhận được sự hưởng ứng của phần lớn thủy thủ.

Olf buộc phải cao giọng:

“Thưa các quý ông, tôi không phủ nhận điều đó. Về hỏa lực, chúng ta hoàn toàn lép vế. Nếu đối đầu trực diện, ta không có cửa. Vì thế, hy vọng duy nhất… là áp sát.”

“Áp sát á? Tôi biết lần này mình tuyển được không ít tay thiện chiến. Nhưng kể cả gom hết đầu bếp, y sĩ vào thì cũng chỉ có 173 người. Định lấy gì đọ với 700 mạng bên kia? Với hỏa lực của Scarbrough, ta còn chưa kịp tới gần thì đã chìm rồi.” thuyền phó Owen lên tiếng.

“Cậu nói không sai. Bình thường đúng là như vậy.” Olf dừng một nhịp “Trừ phi… ta không cần phải tiếp cận Scarbrough, mà để nó tiếp cận ta.”

“Chuyện đó… không thể nào!”

“Giương cờ đen thì dĩ nhiên không được rồi. Thấy là chúng nó nã pháo ngay. Nhưng nếu chúng ta khiến chúng tin rằng đây chỉ là một chiếc tàu buôn, thì lại khác. Ai mà lại đi từ chối một tàu chở đầy gốm sứ kia chứ?”

Olf hất đổ đống đồ trên bàn, trải ra một tấm hải đồ.

“Tôi vừa nhận được tin từ đảo: có một chiếc tàu buôn Hà Lan đang chở đầy sứ sang New York bán. Ta chặn nó giữa đường, chuyển hàng lên tàu mình, giương cờ Pháp, rồi nằm đợi Scarbrough đi qua lộ trình của nó.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận