Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa
Chương 01 : Lọt hố, hố quá sâu rồi
0 Bình luận - Độ dài: 1,425 từ - Cập nhật:
Trương Hằng đã trở về từ phó bản Mạc Mạt Kyoto được ba ngày. Lúc nhận kết quả giám định, cậu liền biết mình bị hố.
[Tên: Thanh kiếm bình thường]
[Phẩm chất: F]
[Tác dụng: Xương kiếm (duy nhất). Tác phẩm đầu tay của lão bản tiệm kiếm Kyoto. Thu thập mảnh vụn còn sót lại từ các danh đao thiên hạ, đem sự bất cam rèn thành đao cốt vô song. Nhưng vì bản thân vật liệu quá kém, kỹ pháp rèn luyện cũng tầm thường, nên chỉ tính là một sản phẩm tập tay mà thôi. Tuy nhiên, xét là món đầu tiên, thì cũng đã không tệ.】
Điều này... quá là lừa đảo.
Nói trắng ra thì ông lão kia nhặt ít phế liệu còn sót từ danh kiếm, hăng hái làm nên một thanh, kết quả cả trình độ lẫn vật liệu đều chẳng ra gì. Nếu so với con người, thì thanh đao này chẳng khác nào Lâm Đại Ngọc: tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, cả người đầy kiêu ngạo nhưng thể chất không chịu nổi, làm gì cũng uổng công.
Trương Hằng thực ra đã có chút chuẩn bị tâm lý. Dù ông chủ tiệm kiếm có thổi phồng đến đâu, thì chất liệu và công nghệ của thanh đao này vẫn lù lù ra đó, hơn nữa trong lịch sử nó cũng chẳng có danh tiếng gì, so với hai thanh còn lại càng không đáng nhắc tới. Còn cái điệu "thiếu niên, mau đi tạo nên lịch sử đi" mà ông ta nói, Trương Hằng cũng chẳng để vào lòng.
Sở dĩ cậu chọn thanh kiếm này là vì kinh nghiệm chơi game lâu năm. Ông chủ tiệm kiếm, là một tồn tại đứng sau phó bản này, có cùng cấp độ với Einstein ở phó bản Kế hoạch Apollo và Conan Doyle ở phó bản Suy luận học.
Ông ta đã ẩn mình rất kỹ trong phó bản này. Crimson Blade và bạn của cô ấy đã không gặp được ông ta. Trương Hằng đoán rằng cậu đã kích hoạt một điều kiện ẩn nào đó nên ông chủ tiệm kiếm mới lộ diện. Trong ba trận chiến để giành lấy ba thanh kiếm, trận đấu để giành Juzumaru Tsunetsugu là khốc liệt nhất, từ quán trà ra đường, cuối cùng còn phải đối mặt với Nakamura Hanshirō. Còn để lấy được Kikuichimonji Norimune thì lại đòi hỏi kỹ nghệ kiếm pháp cực cao đánh bại Okita Sōji, người quyết ý đốt cạn sinh mệnh, kẻ được gọi là đệ nhất kiếm khách Mạc mạt, không dễ chút nào.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, trận chiến khó khăn nhất lại là để có được thanh kiếm thứ ba này, thanh kiếm dường như không tốn công sức để có được.
Phải biết, tính cả bug thời gian trên người cậu, Trương Hằng đã cùng Koyama Akane trải qua tới chín tháng, gầy dựng lại võ đường Koyama đang hấp hối, để rồi hôm nay trở thành lưu phái danh tiếng ở Kyoto. Còn theo thời gian chuẩn mực 30 ngày của phó bản, thì căn bản chẳng ai có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ đó.
Theo thông lệ, đạo cụ lấy được trong phó bản hầu hết đều tỷ lệ thuận với độ khó. Huống chi đây lại là đạo cụ ẩn, thế nên Trương Hằng quyết định đánh liều.
Nhưng kết quả lại lừa đảo đến không ngờ.
Cô nàng bartender thì hả hê thấy rõ. Trước đó cô cũng thấy cảnh giao dịch giữa Crimson Blade và Trương Hằng. Thông thường, loại đạo cụ mở ra phó bản đặc biệt như vậy đều vô cùng quý giá, dù Trương Hằng không tự dùng, đem bán cũng kiếm được đống điểm. Thế mà giờ cậu nhận lại một món phẩm chất F lỗ vốn tan nát.
Nhớ lại, cậu từng có hai thanh đao cùng cấp C với Mikazuki Munechika bày ra trước mặt. Nhưng rốt cuộc lại chọn "Thanh đao bình thường". Giờ chỉ còn biết cam chịu.
Trương Hằng tính toán lại số điểm của mình. Sau phó bản Suy luận học, cậu có khoảng 1.200 điểm. Sau đó, vì can thiệp vào cuộc chiến giữa Quang Hồ và liên minh, cậu đã tốn khoảng 50 điểm để mua súng bắn tỉa và lựu đạn. Hiện tại, cậu còn khoảng 1.100 điểm.
Sau khi để cô nàng bartender ăn dưa thỏa mãn xong, Trương Hằng mới vào chuyện chính:
"Cô từng nói quen một thợ rèn từng đúc vũ khí cho các vị thần."
"Ừm? Có chuyện gì?" Cô bartender nhướng mày, tỏ vẻ bất ngờ. Cô chỉ vào thanh [Thanh kiếm bình thường] trên bàn. "Cậu không định rèn lại thanh kiếm này chứ?"
"Tôi cuối cùng cũng hiểu câu 'chờ quý nhân nâng đỡ' mà gã kia nói rồi." Trương Hằng cười khổ.
Sau thất vọng, cậu ngẫm kỹ lại. Nếu ông lão tiệm đao không có ác ý, thì việc gợi ý cậu chọn thanh này chỉ còn một lý do: ông ta biết Trương Hằng có khả năng tái luyện, kích hoạt đặc tính "Đao cốt" bên trong. Đồng thời, điều đó cũng chứng tỏ ông ta và người thợ rèn quen bartender không phải cùng một người.
"Cậu phải suy nghĩ kỹ. Không ai biết cái gọi là 'Đao cốt' đó là gì. Người tôi quen, mỗi lần ra tay đều giá trên trời. Hơn nữa, thanh kiếm của cậu chỉ có phẩm chất F. Nếu cậu phải trả một cái giá lớn, và cuối cùng chỉ có một đạo cụ cấp D hoặc E, thì cậu sẽ còn thua lỗ nặng hơn. Đôi khi, biết kịp thời cắt lỗ cũng là một sự khôn ngoan," cô bartender cảnh báo.
"Thanh kiếm này là bạn tôi tặng, chứa đựng tình cảm của cô ấy. Lời của gã đó không sai, đây thực sự là thanh kiếm của tôi," Trương Hằng nói. "Vì vậy, tôi đã quyết định. Hãy xem sau khi rèn lại nó sẽ thế nào. À, tiện thể, cô có thể hỏi xem có thể trả bằng đạo cụ không?"
Trương Hằng không còn nhiều điểm, nhưng sau khi chiến đấu với Quang Hồ, cậu đã thu được không ít đạo cụ khó xử lý. Thêm vào đó, đội chơi đã bị cậu tiêu diệt trong lúc cứu Phạm Mỹ Nam cũng để lại vài món đồ. Kho đạo cụ của cậu bây giờ đang "quá tải".
Mỗi lần vào phó bản, cậu chỉ có thể mang theo một số lượng đạo cụ nhất định. Số còn lại thì không thể sử dụng. Nếu dùng chúng để trả tiền rèn lại thì cũng là một ý hay.
"Gã đó rất hứng thú với những vật liệu kỳ lạ," cô nàng bartender nói. "Hỏi giúp cậu thì không sao...".
Luật pháp về việc sử dụng vũ khí ở thành phố rất nghiêm ngặt. Trương Hằng cũng không có ý định mang theo một thanh kiếm cấp F. Cậu quyết định gửi nó ở chỗ cô nàng bartender.
Sau đó, Trương Hằng tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, ạm xa rời thế giới phù hoa hỗn loạn kia, và quay trở lại công việc chính của mình: làm một sinh viên đại học.
Nguyên một tuần, cậu thậm chí chẳng thèm lên diễn đàn người chơi. Ngoài việc đi học đúng giờ, thì chỉ cùng bạn cùng phòng như Ngụy Giang Dương, Trần Hoa Đống chơi game. Tất nhiên, việc rèn luyện hằng ngày cậu cũng không bỏ. Ngoài ra, Trương Hằng còn tải FGO, đúng lúc đang có sự kiện phục hồi Honnō-ji. Cậu đã nạp hai gói 518 tệ, nhưng dù đã lấy cả "Chân thỏ may mắn" ra, vẫn chẳng thấy bóng dáng Okita Sōji đâu cả.
Có lẽ, cuộc gặp gỡ của họ trong thời loạn lạc đã tiêu tốn hết duyên phận giữa hai người.
Khi nghe tiếng Trần Hoa Đống hò reo "Tiểu thư Okita là của tôi!", Trương Hằng lại nhớ đến cậu thanh niên tươi sáng ở chùa Kiyomizu và những bông hoa anh đào nở rộ trên núi.
Trong tiếng cười điên cuồng hả hê của Trần Hoa Đống: "Okita đại tiểu thư là của tao rồi!", Trương Hằng lại chợt nhớ tới chàng trai mỉm cười ngượng nghịu dưới bóng anh đào ở Thanh Thủy Tự, và ngày hôm ấy, ngọn núi ngập tràn sắc hoa anh đào rực rỡ.


0 Bình luận