Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Hàn Nha rời bến. Và trong suốt hai tuần đó, vở kịch trước nhà kho vẫn chưa hạ màn.
Dù phần lớn hàng hóa chẳng có thứ gì đáng giá, nhưng vì người tới mỗi ngày đều đông như kiến, Karina rốt cuộc cũng đã tốn đến ba bốn chục đồng vàng, đổi lấy chẳng gì hơn một đống rác ít nhất là theo lời Marlon.
Thứ duy nhất còn có chút giá trị là mười hai thùng khoai tây. Nhưng ở mấy xứ thuộc địa, ngay cả khoai tây cũng chẳng bán được bao nhiêu. Nếu vì đống đó mà Vi Phong phải chạy một chuyến, thì đúng là thua thiệt đủ đường.
Không ai biết nữ thương nhân đang tính toán điều gì. Song bất kể thế nào, liên minh Hắc Thương cũng chẳng ngồi yên. Một tuyên cáo được công bố rất nhanh: bất kỳ tên hải tặc nào hợp tác với Karina, từ nay trở đi khi đến với liên minh chỉ có thể bán chiến lợi phẩm với mức giá thấp nhất.
Tuyên bố ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo cắm phập vào thị trường. Nó cũng đồng nghĩa với việc Karina bị chính thức phong tỏa. Đòn phản công của Macolm tuy đơn giản nhưng tàn nhẫn. Từ đó, những món hàng mà nữ thương nhân gom về ngày càng kém chất lượng, thậm chí rẻ rúng tới nực cười. Các hải tặc có chút đầu óc, trước khi mang hàng đến Karina đều phải cân đo thật kỹ.
Duy chỉ có một đám chẳng bị ảnh hưởng: bọn đói ăn từng bữa, chẳng thèm nghĩ tới ngày mai. Đối với họ, ai trả nhiều hơn thì bán, vậy thôi. Nhưng loại người này cũng chẳng phải đối tượng mà liên minh Hắc Thương nhắm đến. Macolm thậm chí còn cảm thấy, nếu bọn vô lại đó có thể khiến Karina buồn nôn thì lại càng tốt.
Cửa hàng giao dịch đồ cũ của nữ thương nhân giờ bị gọi là “Trạm thu mua rác”. Trên đảo, không thiếu gì kẻ đang ngồi hóng trò hề.
Marlon thì buồn rầu không chịu được. Kẻ quen hắn trên đảo cứ gặp là lại hỏi bao giờ “kéo đống phế liệu đó đi bán”. Thế nên gã thuyền trưởng thà chui rúc trong kỹ viện còn hơn bước ra ngoài.
Cho đến khi Karina phái người đến tận giường kéo gã dậy.
“Xuất bến tối nay à?” Marlon vừa lồm cồm bò khỏi giường, vừa cười khổ: “Đừng đùa thế chứ. Mấy người thực sự tính nghe lời đám đó, vác mớ rác kia đi tận Boston hay New York sao? Chúng ta tìm ai thu mua? Chi phí thế nào? Mà lãi được bao nhiêu?”
“Cháu đã sắp người bên đó từ trước. Chú chỉ cần chở hàng đến nơi, tự khắc có người tiếp nhận. Đến lúc đó chú có thể trở về Nassau.”
Marlon chưa kịp thắc mắc gì thêm thì người mà gã đang nhắc tới liền đẩy cửa bước vào là Karina bằng xương bằng thịt.
Gã giật mình nhảy dựng, may mà đã kịp mặc quần. Tiếp đó, gã nghe thấy giọng nói của nữ thương nhân vang lên, đang nói với cô kỹ nữ trần như nhộng cạnh bên:
“Có thể để chúng ta trò chuyện riêng một lát không?”
Cô gái ấy cười nhẹ, ném Karina một cái hôn gió, rồi uốn éo bước ra ngoài với bộ đồ cầm trên tay.
Karina ra hiệu cho gã thủy thủ đứng ngoài đóng cửa, rồi bảo hắn đứng gác. Sau đó, nàng nhấc bình rượu trên bàn, rót cho mình một chén, làm ướt cổ họng rồi mở lời:
“Chất hàng lên tàu trong chiều nay được không?”
Marlon nhún vai: “Ta phải tập hợp thủy thủ, lo mua thêm lương thực, đổ đầy nước ngọt, kiểm tra buồm… nói chung cũng tạm ổn. Nếu ngươi nhất quyết đi thì trước hoàng hôn là có thể rời bến.”
“Tốt. Không cần vội. Để trời tối hẵng đi.”
Marlon nhíu mày: “Đi ban đêm? Chẳng lẽ sợ đám khoai tây kia nảy mầm chắc?”
Karina nghe ra ý mỉa trong giọng gã, nàng ngả lưng ra ghế, xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói:
“Ngươi có biết hai tuần qua chúng ta lỗ bao nhiêu tiền không?”
“Ta biết ngươi không muốn nghe, nhưng thành thật mà nói, ta đã cảnh báo từ đầu. Nếu có thể kiếm tiền từ bọn đó, ngươi đã chẳng phải quay sang cầu xin mấy ông thuyền trưởng từng làm ăn với cha cháu.”
“Cháu vốn không mong kiếm lời từ bọn đó… ít nhất là lúc này.” Karina đáp. “Cháu chỉ cần bọn chúng truyền ra một thông điệp: hợp tác với ta, có thể kiếm được nhiều tiền hơn là đi theo liên minh Hắc Thương.”
“Macolm chắc chắn cũng đã nhận ra thông điệp đó. Nên hắn mới để liên minh phát ra tuyên cáo kia. Bây giờ, chẳng tên hải tặc nào có máu mặt dám tới gần chúng ta nữa.”
“Không. Chúng chỉ không dám công khai mà thôi.”
“…Ý ngươi là sao?”
“Ngày xưa, khi cháu còn nhỏ, cha hay kể cho cháu nghe những câu chuyện về nơi này. Nơi mà đàn ông dám liều mạng chỉ vì một túi vàng. Họ chẳng sợ luật lệ, chẳng cần ràng buộc. Có người cho rằng đám thuyền trưởng đi theo liên minh là vì đã ký kết gì đó, nhưng sự thật không phải thế. Phần lớn bọn họ chẳng quan tâm giấy tờ. Họ chọn liên minh Hắc Thương vì nó trả nhiều hơn, giúp họ giữ vững vị trí, nuôi sống thủy thủ.”
“Nghe cũng hợp lý. Nhưng vì thế nên bọn họ càng chẳng có lý do gì để quay sang với chúng ta.” Marlon thở dài. “Ngươi biết mấy tuần nay ta nghe người khác nói gì về mình không?”
Karina khẽ nhướng mày.
“Lũ khốn đó nghĩ ta chẳng sống nổi lâu. Chúng tin rằng Hàn Nha chỉ chịu hợp tác là vì…”
Gã chần chừ.
“…Vì cháu khai thác năng lực giới tính của mình?”
“Đại khái là vậy. Trên đảo này, ai cũng chắc mẩm rằng chúng ta sớm muộn sẽ bị Macolm và cái liên minh chết tiệt kia đá ra khỏi Nassau. Thẳng thắn mà nói, với tình hình đó thì chẳng ai muốn dính líu tới chúng ta.”
“Cháu không tìm kiếm mối hợp tác lâu dài hay ổn định gì hết.” Karina chậm rãi nói. “Cháu chỉ đơn giản là mở ra một con đường giúp họ kiếm thêm chút tiền ngoài luồng.”
“Kiếm ngoài?” Marlon vẫn chưa hiểu.
“Cháu không nhắm vào lũ đầu sỏ. Bọn đó no nê rồi, không cần thêm nữa. Tầng ba, tầng bốn thì hi vọng mong manh, nhưng hạng một và hai thì khác. Có khá nhiều nhóm hải tặc mới nổi như Hàn Nha do thành lập muộn, nên bị ép giá thậm tệ. Còn cháu, cháu có thể trả cao hơn gần hai phần. Chừng đó đủ để hấp dẫn họ… miễn là liên minh không phát hiện.”
“…Chuyện đó làm sao được? Một khi Vi Phong rời bến, ai chẳng biết…” Marlon nói tới đó thì bỗng nghẹn lại, mắt mở to. “Ngươi thu mua đống rác suốt hai tuần nay… chẳng lẽ là vì…”
Karina gật đầu.
“Năm ngày trước, hoa tiêu của một con tàu lén tìm đến cháu. Họ muốn bán một lô vải bông, hàng cực tốt. Bọn họ bất mãn với giá của liên minh, nên mới quay sang cháu. Giờ lô hàng ấy đang nằm trong kho. Cháu cần chú mang nó tới Boston. Jim đã đi trước, hắn sẽ liên lạc với thương nhân bên đó và đứng ra giao dịch.”


0 Bình luận