Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 64 : Ngôi nhà thật sự

0 Bình luận - Độ dài: 1,477 từ - Cập nhật:

Cuộc xung đột lần này cuối cùng kết thúc bằng việc đám thủy thủ trên tàu Thợ Săn chẳng moi nổi một đồng bạc cắc nào, đành cụp đuôi lủi mất.

Để bày tỏ lòng biết ơn, Trương Hằng mời toàn bộ đám khách làng chơi trong kỹ viện những kẻ vừa tiếc hùi hụi vì vuột mất khoản tiền thưởng mỗi người một ly miễn phí. Hành động ấy lập tức nhận được vô số lời khen ngợi.

Vừa giải quyết xong chuyện đó, cậu lại bị viên quân nhu nghe tin tìm tới kéo đi gặp thương nhân vũ khí. Đợt pháo 24 pound mà cậu đặt trước nay đã có tin tức. Dufresne đích thân đến bàn bạc về số lượng đặt hàng đợt đầu, tiện thể còn nhắc đến chuyện tuyển thêm đầu bếp mới.

Mãi đến gần hoàng hôn, Trương Hằng mới quay về chỗ ở.

Cậu đẩy cửa bước vào, nhưng trong nhà đã không còn bóng dáng cô gái tóc đỏ.

Trương Hằng đi tới phòng ngủ của cô, nơi ấy cũng đã trống không.

Từ sau vụ oanh tạc Charleston, Marvin đã theo Queen Anne’s Revenge rời đi, chẳng ai biết họ đã đi đâu. Giờ thì ngay cả Annie cũng đã dọn đi nốt, trong ngôi nhà này chỉ còn lại một mình Trương Hằng.

Cậu bỗng thấy căn phòng trống trải lạ thường, như thể thiếu vắng thứ gì đó khó gọi thành tên.

Trước đây vào giờ này, thể nào dưới lầu cũng vang lên tiếng cô gái tóc đỏ làu bàu đòi ăn, luôn miệng kêu đói sắp chết rồi. Nay âm thanh ấy sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa.

Trương Hằng nhận ra một cách lặng lẽ rằng cậu đã quen với điều đó từ khi nào chẳng rõ.

Quen với việc cô nàng bốc đồng ấy luôn quanh quẩn bên cạnh. Quen với cái cách nàng đi gây sự khắp nơi rồi vẫn đúng giờ về nhà. Quen cả với những lời than thở về chuyện nữ giới bị kỳ thị trên đảo, rằng lũ hải tặc đều mù cả rồi… Chính vì thế, cậu chưa từng thật sự nghĩ đến chuyện cô nàng sẽ rời đi vào một ngày nào đó.

Cho đến khi Annie bắt đầu thực hiện kế hoạch tìm nhà mới, từng bước tiến gần đến giấc mơ của mình. Nhưng đồng thời, cô cũng dần đánh mất lý do ở lại nơi này. Buổi sáng hôm ấy, hai người trò chuyện về ngôi nhà mới, cô gái tóc đỏ say sưa kể về cuộc sống tự do cô hằng mong đợi, còn Trương Hằng thì chân thành cảm thấy mừng cho cô. Chỉ là, cả hai đều cố tình né tránh chủ đề chia ly.

Đêm đến, Trương Hằng ăn tối một mình bên bàn, rồi lấy cuốn du ký mang từ tàu xuống đọc qua vài trang, sau đó lên giường ngủ.

Nào ngờ nửa đêm cậu bị đánh thức bởi những tiếng động khe khẽ. Trong bóng tối, Trương Hằng lập tức mở mắt, tay vươn lấy thanh quân đao dựng bên cửa sổ. Giờ này trong nhà chỉ có một mình cậu nên bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài đều có thể là dấu hiệu của một vị khách… không mời.

Dạo gần đây trên đảo, cậu đã bắt đầu có vài kẻ thù trong bóng tối, nhất là sau vụ va chạm giữa Hàn Nha và liên minh Hắc Thương. Tuy đôi bên vẫn chưa hoàn toàn xé bỏ mặt nạ, lại đang đúng thời điểm nhạy cảm, lý ra Macolm sẽ không dùng đến chiêu hạ đẳng như vậy. Nhưng Trương Hằng chưa bao giờ dại dột đặt hy vọng vào lý trí của đối phương.

Để tránh trở thành bia sống cho một phát súng, cậu không vội thắp đèn dầu, mà rạp người sát đất nghe ngóng. Tiếng bước chân vọng lên cầu thang, dừng lại ngay hành lang. Khi nhận ra kẻ đột nhập bắt đầu thả lỏng cảnh giác, Trương Hằng lập tức hành động.

Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Trương Hằng lao vọt ra phía sau. Nhưng kẻ lạ trong hành lang phản ứng cực nhanh, cảm nhận được lưỡi đao sắp bổ tới liền không lùi mà tiến, tung nắm đấm nhắm thẳng vào mặt cậu.

Trương Hằng không ngờ đối phương lại liều lĩnh như vậy. Dù ra tay sau, cú đấm kia lại còn nhanh hơn cả thanh đao trong tay cậu. Cứ thế này, đối phương sẽ đánh trúng cằm cậu trước khi lưỡi đao chạm được vào hắn. Bất đắc dĩ, Trương Hằng buộc phải đổi chiêu, rút đao về đỡ cú đấm trước.

Ngay sau đó, hai người lao vào một trận cận chiến dữ dội trong bóng tối. Nhưng chỉ sau vài chiêu, Trương Hằng liền cảm thấy có gì đó quen thuộc. Cậu từng luyện tập với cô gái tóc đỏ rất nhiều, cả hai đã quá hiểu chiêu số của nhau. Vậy nên Trương Hằng chắc chắn Annie cũng đã nhận ra cậu.

Chỉ là… cô nàng chẳng có ý định dừng tay, ngược lại còn càng đánh càng hăng.

Chỉ vì do dự chốc lát, Trương Hằng liền ăn liền hai cú đấm vào ngực, buộc phải tập trung lại tinh thần, cố sức chống đỡ những đợt tấn công như vũ bão của Annie. Cho đến gần mười lăm phút sau, Annie nhảy chồm lên, ép cậu nằm dẹp dưới sàn như thể đó là tư thế chiến thắng vĩ đại nhất.

Cậu định bật dậy, nhưng rồi… hệ thống phát ra thông báo: “Đao pháp tăng lên cấp 2.”

Trương Hằng im lặng. Không biết nên cảm ơn hay trách móc cô nàng.

Còn Annie thì thở hồng hộc, hai má ửng đỏ chưa kịp tan.

“Anh thua rồi.”

“…”

“Sao im ru vậy?”

“Cô lén lút mò về giữa đêm chỉ để đánh nhau với tôi sao?”

“Tất nhiên là không.” Annie buông tay cậu ra, dịch mông, trượt xuống khỏi người cậu. “Tôi quay lại để nói với anh rằng… căn nhà trước đó, tôi không cần nữa.”

“Hả?” Trương Hằng hơi bất ngờ. “Cô chắc chứ? Đó chẳng phải là giấc mơ của cô sao?”

“Tôi cũng từng nghĩ thế.” Annie tựa người vào bức tường hành lang. “Hồi nhỏ, nhà cửa và thức ăn đều do cha tôi cung cấp. Mẹ tôi suốt ngày phải nhìn sắc mặt ông ta mà sống. Khi ấy tôi đã nghĩ: nếu sau này có một nơi thuộc về mình, tôi sẽ được sống tự do. Đó là lý do tôi đến hòn đảo này và đặt mục tiêu đầu tiên cho mình. Hoàn thành được mục tiêu đó, nghĩa là tôi có thể sống độc lập.”

“Việc cô làm ở thời đại này thật sự rất đáng nể.” Trương Hằng đáp. Ngay cả ở châu Âu, phụ nữ còn chưa có địa vị gì, huống chi là ở Nassau nơi lũ hải tặc tụ tập. Dù có sự giúp đỡ của cậu, nhưng Annie có thể đứng vững tại đây vẫn là điều không dễ dàng chút nào.

“Nhưng tôi không muốn rời khỏi nơi này.” Cô gái tóc đỏ nói. “Tôi mua nhà vì muốn sống tự do. Nhưng nếu có nhà rồi mà lại không thể sống cuộc đời mình mong muốn, thì đó đâu còn là tự do nữa? Ý tôi là… có nhà cũng tốt, được gác chân lên bàn, không phải uống hết bát súp cũng tốt. Nhưng tôi không muốn bị trói buộc bởi những thứ như thế. Tự do thật sự không nằm ở vật chất, mà là ở quyền được sống theo ý mình.”

Dứt lời, cô đẩy cậu ngã xuống, trườn lên người cậu như một con thú hoang quen thuộc đường về. Trong bóng tối, ánh mắt cô cháy rực như một ngọn đèn biển giữa cơn bão.

“Tôi thích anh.” Annie nói, rất khẽ. “Tôi không quan tâm anh có thích tôi hay không. Cũng chẳng để tâm liệu một ngày nào đó anh có rời đi. Vì nếu tình cảm này có phai nhạt, thì tôi vẫn có quyền là người rời đi trước.”

Trương Hằng do dự một nhịp. Rồi cuối cùng, cậu cũng đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng đầy vết sẹo của Annie từng vết sần sùi, từng nhát dao ký ức.

“Xấu lắm sao?” Cô khàn giọng hỏi, như đứa trẻ đứng trước bức tranh mình vẽ bằng cả sinh mệnh.

“Không.” Trương Hằng đáp. “Chúng đẹp.”

Cậu định bảo: “Về sau đừng xông lên phía trước như thế nữa.” Nhưng nghĩ đến tính cách cô, lời ấy đành nuốt lại.

Cuối cùng, chỉ thì thầm: “Rất vui vì cô đã ở lại."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận