Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 56 : Bắt đầu cuộc đi săn

0 Bình luận - Độ dài: 1,385 từ - Cập nhật:

Tiếng hô của người gác đêm đã đánh thức không ít người. Đám hải tặc nghe vậy liền lũ lượt từ khoang thủy thủ lao ra, có người thậm chí chưa kịp mặc quần áo tử tế, cứ thế chân trần chạy lên boong tàu.

Anne và Trương Hằng lúc này đã đứng sẵn trên boong. Trương Hằng cầm trên tay một chiếc ống nhòm bằng đồng, đang chăm chú quan sát bóng đen mờ mịt phía xa.

“Thế nào rồi?” Giọng Billy có phần căng thẳng.

“Giờ tầm nhìn kém quá, chưa nhìn rõ được chi tiết, chưa thể xác nhận có đúng là chiếc tàu đó không.” Trương Hằng vừa nói, vừa đưa ống nhòm cho người lái tàu bên cạnh.

Tối nay trời không tốt, gần như không có ánh sao. Trong điều kiện như vậy mà người gác đêm có thể phát hiện được mục tiêu phía trước đã là một kỳ tích không tưởng, nhưng để thu thập thêm thông tin thì gần như là bất khả thi.

Còn khoảng bốn tiếng nữa mới tới bình minh. Trương Hằng không định mạo hiểm. Thứ nhất, với tầm nhìn hiện tại, nổ súng chẳng khác nào đánh cược với may rủi ngay cả xạ thủ giỏi nhất cũng khó lòng bắn trúng mục tiêu trong điều kiện này, mà mỗi phát pháo đều là tiền. Thứ hai, nếu không cẩn thận đánh chìm tàu kia trong bóng tối thì lại càng rắc rối không thể kịp thu hàng hóa, lúc đó đúng là cười không nổi. Vì vậy cậu nói:

“Cứ tiếp tục bám theo, chú ý giữ khoảng cách ngoài tầm bắn của họ.”

Billy và những người khác không có ý kiến gì. Nếu thông tin Karina cung cấp là đúng, tàu chở gia vị kia chỉ có khoảng mười mấy khẩu pháo cỡ 6 và 9 pound, hỏa lực kém xa Hàn Nha, không cần phải vội đánh đêm, cứ đợi đến ban ngày hành động sẽ chắc chắn hơn. Dù sao đã truy đuổi bao lâu, cũng không thiếu một đêm.

Trương Hằng bố trí thêm người gác đêm, chia thành hai người một tổ, thay ca mỗi giờ để giám sát chặt chẽ con tàu phía trước. Những người còn lại được lệnh trở lại nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận đánh lớn vào lúc trời sáng.

Tuy nhiên, phần lớn hải tặc giờ đã không còn buồn ngủ. Sau hơn một tháng lênh đênh giữa biển, bầu không khí bi quan trên tàu ngày càng nặng nề. Nhiều người đã chuẩn bị tâm lý tay trắng trở về, ai ngờ lúc gần tuyệt vọng thì lại lóe lên hy vọng, khiến ai nấy vừa mừng vừa lo. Trở lại võng nằm rồi mà vẫn trằn trọc không ngủ được, nhiều người dứt khoát lôi vũ khí ra lau chùi.

Chừng một khắc sau, bên kia hẳn cũng đã phát hiện Hàn Nha đang bám theo. Chiếc tàu kia đột nhiên tăng tốc. Billy và mọi người không hoảng mà còn vui mừng nên nhớ Hàn Nha chưa hề kéo cờ đen, mà tầm nhìn kém thế này, không chỉ họ không nhìn rõ đối phương, mà đối phương cũng không biết lai lịch của họ.

Trong tình huống như vậy mà bên kia lại quyết định bỏ chạy, chứng tỏ trên tàu nhất định có thứ gì đáng giá. Dù không phải gia vị thì cũng là hàng hóa quý giá khác.

Những người còn đang đứng trên boong đều tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Nhưng chiếc tàu kia chạy được một đoạn thì phát hiện không những không giãn được khoảng cách, mà còn đang bị rút ngắn dần. Lúc này họ đã có thể lờ mờ nhận ra chiếc tàu bám theo mình là một chiến hạm. Trong khi đó, bản thân họ chỉ là tàu buôn có vũ trang, lại đang chở đầy hàng hóa, tốc độ tối đa chỉ đạt khoảng 4, 5 hải lý, căn bản không có cửa thoát.

Thế là họ dứt khoát giảm tốc, cho tàu rẽ trái lộ ra toàn bộ dàn pháo hai bên mạn, chuẩn bị tử thủ một trận.

Về thực lực, tàu buôn có vũ trang này đương nhiên không thể sánh được với chiến hạm, nhưng đêm tối chính là tấm khiên bảo vệ duy nhất của họ. Trong bóng tối chẳng ai nhìn thấy ai, hoàn toàn dựa vào vận may. Chỉ cần một quả pháo bay trúng kho thuốc súng của đối phương thì thế cục có thể đảo ngược trong nháy mắt.

Họ hiểu rõ đây là cơ hội cuối cùng. Một khi mặt trời mọc, kết cục sẽ không còn gì phải bàn. Nhưng điều khiến họ không ngờ là, sau khi họ giảm tốc, con tàu chiến kia cũng giảm tốc theo, không tấn công ngay mà chỉ lặng lẽ lượn vòng quanh hệt như con cá mập ngửi thấy mùi máu, bình tĩnh săn mồi mà không vội vã.

Thời gian từng chút trôi qua, tình thế của tàu buôn ngày càng bị động. Muốn đánh thì không đủ lực, muốn chạy thì không được, nỗi tuyệt vọng trong lòng mọi người ngày càng dâng cao.

Cùng lúc đó, Hàn Nha cũng đang gấp rút hoàn thành những chuẩn bị cuối cùng. Người cầm lái tuân theo sát sao mệnh lệnh của thuyền trưởng, điều khiển con tàu bám sát mục tiêu, giữ khoảng cách đúng một hải lý. Phía tàu kia thăm dò bằng vài phát pháo, nhưng vì tầm nhìn kém, đến cả nơi pháo rơi xuống cũng không tìm thấy, đành bất lực dừng tay.

Hai bên cứ thế giằng co đến khi trời bắt đầu hửng sáng. Qua ống nhòm, Trương Hằng cuối cùng cũng xác nhận được đúng là chiếc tàu chở gia vị mà họ đang tìm kiếm.

Từ kích thước con tàu, quốc kỳ treo trên đỉnh cột buồm, đến số lượng pháo đều khớp với thông tin Karina cung cấp. Nghe được tin xác nhận, đám hải tặc lập tức hò reo, nỗi lo lắng suốt bao ngày bị quét sạch.

Bao ngày vất vả cuối cùng cũng đón nhận được thành quả. Sĩ khí trên Hàn Nha dâng cao đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trương Hằng đứng ở mũi tàu cùng Billy, Anne và những người khác rà soát lại kế hoạch chiến đấu lần cuối.

“…Chúng ta sẽ khai pháo hai đợt đầu, mục tiêu là cột buồm và boong tàu, nhằm phá hủy khả năng di chuyển và sát thương tối đa thủy thủ đối phương. Lưu ý đừng đánh hỏng thân tàu nếu khoang hàng bị ngấm nước thì đám gia vị kia sẽ chẳng bán được giá. Đợi đến khi đối phương không trụ nổi mà đầu hàng, Hàn Nha sẽ tiếp cận, tổ chức người lên tàu…”

Nói xong, Trương Hằng liếc nhìn Karina ở bên cạnh. Lúc này cô đã tỉnh rượu, nhưng dường như vì nhớ lại những lời lảm nhảm mình đã nói trong phòng thuyền trưởng tối qua, khiến đầu óc vẫn còn có chút choáng váng. Cô nhớ mang máng mình đã thao thao bất tuyệt cả đống chuyện vớ vẩn, trong lòng thấp thỏm không biết có làm ảnh hưởng gì xấu đến ấn tượng của đối phương không.

Thế nhưng ngay sau đó cô nghe thấy Trương Hằng nói với mình:

“Thân phận của cô hơi nhạy cảm, tạm thời cứ vào trong phòng thuyền trưởng, nhớ đóng kỹ cửa sổ, đừng để bên kia trông thấy.”

Trương Hằng vẫn cần cô hỗ trợ tiêu thụ chiến lợi phẩm ở các cảng thuộc địa. Việc Karina từng xuất hiện trên Hàn Nha trước mặt đám hải tặc đã đủ thể hiện thành ý hợp tác, nhưng nếu còn bị các thương nhân khác nhìn thấy thì sẽ rất phiền. Một khi chuyện đó bị báo lên hải quan, cô chỉ còn con đường trở thành hải tặc thật sự.

Karina cũng hiểu điều đó nên không nhiều lời, chỉ gật đầu cảm ơn rồi quay xuống boong.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Trương Hằng gật đầu với Billy:

“Cho pháo thủ vào vị trí, chuẩn bị tấn công.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận