Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 80 : Phân chia con mồi

0 Bình luận - Độ dài: 1,371 từ - Cập nhật:

Con mồi ngay trước mắt mà không thể ra tay, cảnh huống ấy đối với đám hải tặc chẳng mấy khi gặp.

Hiện tại, tàu Vidas đang chiếm ưu thế rõ rệt, tàu Hàn Nha xếp thứ nhì, còn con tàu hải tặc không rõ danh tính kia thì ở thế yếu nhất. Nhưng đó chỉ là so sánh tương đối: thực ra chiếc tàu vô danh ấy, cả cấu trúc lẫn hỏa lực đều không tệ, đặt trong giới hải tặc vẫn thuộc hàng khá. Có điều hôm nay vận rủi, đụng phải hai côn quái vật, thành ra cả ba bên chẳng ai đủ sức một mình nuốt trọn chiến lợi phẩm.

Bên nào ra tay trước, chắc chắn sẽ bị hai bên còn lại kẹp chặt. Huống hồ, đám thủy thủ trên Nữ Thần Chi Thương kia cũng đâu phải dạng ngồi chờ chết. Bởi vậy, chưa đầy năm phút sau, tàu Vidas liền giương cờ hiệu, ra hiệu mời hai vị thuyền trưởng còn lại mở đàm phán về chuyện chia phần.

Là kẻ phát hiện ra Nữ Thần Chi Thương trước tiên, tàu Vidas hiển nhiên chẳng muốn kéo dài thêm. Hàng hóa trên tàu quả là đáng giá, nhưng chia ba thì phần thưởng đã giảm sút kha khá. Nếu lại có kẻ thứ tư nhảy vào thì e là công cốc, chẳng bằng đi cướp đại vài chiếc thương thuyền qua lại còn hơn.

“Hắc vương tử Sam ở Nassau có tiếng là giữ chữ tín,” Billy nói. “Hắn là kẻ rất có nghĩa khí, bởi vậy mới khiến đám thuộc hạ cam lòng theo về dưới trướng. Giờ hắn đang đứng về phía liên minh Hắc Thương, nhưng vì chuyện nhỏ nhặt như thế này thì không đến nỗi chơi trò tiểu nhân. Theo tình hình hiện tại, đàm phán e là giải pháp khả dĩ nhất. Cứ thử nói chuyện xem sao.”

Trương Hằng gật đầu đồng tình: “Truyền tin cho tàu Vidas, nói tôi sẽ qua đó.”

Bên phía chiếc tàu hải tặc vô danh lại có chút do dự. Bọn họ tuy cũng nghe danh Hắc vương tử, nhưng đây là lần đầu tiếp xúc, không rõ những lời đồn kia đúng được mấy phần. Giờ thấy Trương Hằng đã cho thả thuyền con xuống, họ đành miễn cưỡng làm theo, sợ nếu mình không tham gia thì hai bên kia kết thành liên minh, diệt trước tàu mình cho đỡ chật chỗ.

Vì là đàm phán nên Trương Hằng không mang theo nhiều người, chỉ có Dufresne và một tên hải tặc khác, còn Billy và Annie đều ở lại tàu Hàn Nha để đề phòng biến cố.

Cậu chịu đi nhanh như vậy, ngoài chuyện nghe danh Hắc vương tử Sam, còn bởi trong người cậu vẫn giữ Khoảnh Khắc Bóng Tối. Chỉ cần còn vật ấy, cho dù có xảy ra bất trắc, dù không về được tàu Hàn Nha, cậu vẫn có thể thoát ra khỏi vùng nguy hiểm.

Ngược lại, vị thuyền trưởng bên tàu vô danh lại mang theo hẳn tám tên thuộc hạ trang bị tận răng, khí thế chẳng khác gì sắp đổ máu.

Trước kia trong yến tiệc tại trang viên Terrance, không rõ lý do gì mà Hắc vương tử Sam không xuất hiện. Bởi vậy, đây là lần đầu Trương Hằng gặp hắn.

Điều khiến cậu bất ngờ là: vị thuyền trưởng khét tiếng ngang hàng với cả Râu Đen ấy... lại trông chẳng hơn cậu bao nhiêu tuổi cùng lắm là hai mươi sáu, hai mươi bảy. Gã có đôi mắt xanh như biển và mái tóc đen dài cột hờ thành đuôi ngựa. Nếu như Teach tựa dãy núi đen cuộn trong màn đêm, thì Sam lại giống tia sáng đầu tiên của rạng đông.

Nụ cười của hắn mang theo thứ sức hút kỳ lạ, đủ để người đối diện quên hết phiền não. Không khó hiểu vì sao hắn có biệt danh “vương tử” chẳng liên quan gì đến cách ăn mặc hay nghề nghiệp, có những người từ khi sinh ra đã mang khí chất vương giả, khiến người khác cam tâm đi theo.

Hải tặc do hắn lãnh đạo là tổ chức ổn định bậc nhất tại Nassau. Từ lúc hắn lên nắm quyền, chưa từng ai dám khiêu chiến vị trí đó. Đến cả ý nghĩ chống đối cũng không nảy sinh được trong đầu đám thuộc hạ.

Truyền thuyết về hắn thì nhiều không kể xiết: hắn từng dùng phần chiến lợi phẩm của mình để lo cho thương binh và gia quyến người đã khuất. Trên bờ không có nhà riêng, mỗi đêm ngủ một nơi khác nhau. Với tù binh, hắn luôn rộng rãi: khi mới vào nghề, cướp tàu xong thường để lại con tàu cũ cho những người khốn khổ trốn thoát, đôi khi còn chia bạc cho dân nghèo trên đảo. Chính vì thế, băng của hắn vẫn tự xưng là “nghĩa tặc”.

Trong lúc Trương Hằng đang đánh giá Hắc vương tử Sam, đối phương cũng dõi mắt nhìn cậu. Không rõ có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy ánh mắt của Sam dành cho mình có phần quá thân thiện.

“Thuyền trưởng Trương Hằng, danh tiếng của cậu vang khắp ngõ ngách Nassau rồi. Hàn Nha của cậu cũng khiến người ta phải nhắc đến mấy lần. Ta lẽ ra nên gặp cậu từ sớm mới phải, nhưng không sao, giờ chưa muộn.” Sam mỉm cười, đưa tay ra trước.

Phía đám người đến sau nhìn cảnh đó thì có vẻ chẳng vui vẻ gì, rõ ràng không ngờ Trương Hằng và Sam lại là người cùng vùng. Thấy hai bên còn định trò chuyện thêm, vị thuyền trưởng bên kia liền cắt ngang: “Thời gian quý báu. Ta nghĩ chúng ta đều không muốn thêm kẻ khác nhảy vào. Nếu vậy thì hãy bắt đầu thương lượng đi.”

Hắc vương tử Sam khẽ gật đầu: “Không rõ quý danh của ngươi là gì?”

“Hatchison, thuyền trưởng tàu Nghiêm Đông. Ta và thủy thủ của ta đã truy đuổi chiếc tàu buôn kia hơn một tháng nay. Nó là con mồi của chúng ta. Nếu hai vị chịu nhường lại, Nghiêm Đông sẽ luôn coi các người là bằng hữu.” Hatchison nói.

“Vùng biển này từ trước đến nay có bao giờ nói chuyện ai đến trước ai đâu.” Gã hoa tiêu da đen trên tàu Vidas cười nhạt.

Sam không muốn dây dưa chuyện vô bổ, liền nói thẳng: “Xét tương quan lực lượng giữa ba bên, ta thấy phương án 4–4–3 là hợp lý nhất.”

“Các người lấy bốn phần thì ta không ý kiến, nghe danh tàu Vidas ta cũng biết. Nhưng nói thật, hắn dựa vào đâu mà lấy ba phần?” Hatchison chỉ tay về phía Trương Hằng. “Ta ở vùng biển này lâu rồi, chưa từng nghe cái tên Hàn Nha, hay chỉ vì hắn đến từ cùng nơi với ngài?”

Sam mỉm cười: “Bốn phần ấy tôi đề nghị cho hắn, không phải cho ngươi. Lý do đơn giản thôi vì hắn có một chiến hạm.”

“Ha, từ bao giờ vùng biển này bắt đầu đo sức mạnh hải tặc bằng chiến hạm vậy? Vậy thì từ nay gặp nhau đừng đánh đấm nữa, cứ đem tàu ra khoe là xong.” Hatchison trợn mắt.

Sam cau mày: “Chú ý lời lẽ, thuyền trưởng Hatchison. Chúng ta mời ngươi đến là vì tôn trọng. Nếu ngươi không biết cách đáp lại, thì đàm phán không tiếp tục cũng được.”

“…Được rồi, ba phần thì ba phần. Nhưng ta muốn chọn trước hai món. Phần còn lại chia theo tỷ lệ đó.”

“Chúng ta đều biết thứ quý nhất trên tàu là long diên hương, ngươi chọn trước thì bọn ta còn chia gì nữa?” Hoa tiêu da đen của tàu Vidas nhịn không được lại lên tiếng.

“Xin lỗi, ta tưởng đây là cuộc thương lượng giữa các thuyền trưởng.” Hatchison mỉa mai.

Sam không đáp, chỉ quay đầu lại: “Eric.”

Hoa tiêu kia nhún vai: “Tôi đi xem lũ nhóc tầng hai có lười biếng không.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận