Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu Ngốc Chiêu - 小呆昭- Khởi đầu
- Tập 01 : Sinh tồn trên đảo hoang
- Tập 02 : Tokyo Drift
- Tập 2.5 : Ngoại truyện
- Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line
- Tập 3.5 : Ngoại truyện
- Tập 04 : Đấu giá
- Tập 05 : Cánh buồm đen
- Chương 01 : Cánh buồm đen (1)
- Chương 02 : Cánh buồm đen (2)
- Chương 03 : Cánh buồm đen (3)
- Chương 04 : Cánh buồm đen (4)
- Chương 05 : Cánh Buồm Đen (5)
- Chương 06 : Cánh buồm đen (6)
- Chương 07 : Cánh buồm đen (7)
- Chương 08 : Cánh buồm đen (8)
- Chương 09 : Cánh buồm đen (9)
- Chương 10 : Cánh buồm đen (10)
- Chương 11 : Cánh buồm đen (11)
- Chương 12 : Cánh buồm đen (12)
- Chương 13 : Cánh buồm đen (13)
- Chương 14 : Cánh buồm đen (14)
- Chương 15 : Cánh buồm đen (15)
- Chương 16 : Cánh buồm đen (16)
- Chương 17 : Cánh buồm đen (17)
- Chương 18 : Cánh buồm đen (18)
- Chương 19 : Cánh buồm đen (19)
- Chương 19.5 : Ba tháng trong cuộc hành trình
- Chương 20 : Cánh buồm đen (20)
- Chương 21 : Cánh buồm đen (21)
- Chương 22 : Cánh buồm đen (22)
- Chương 23 : Cánh buồm đen (23)
- Chương 24 : Cánh buồm đen (24)
- Chương 25 : Cánh buồm đen (25)
- Chương 26 : Cánh buồm đen (26)
- Chương 27 : Cánh buồm đen (27)
- Chương 28 : Phục Kích (1)
- Chương 29 : Phục kích (2)
- Chương 30 : Tôi đã gặp hắn ở đâu?
- Chương 31 : Trận chiến khốc liệt
- Chương 32 : Thỏa hiệp
- Chương 33 : Hạ vũ khí xuống!
- Chương 34 : Queen Anne’s Revenge
- Chương 35 : Mục tiêu
- Chương 36 : Hành trình báo thù
- Chương 37 : Chôn cất trên biển
- Chương 38 : Câu hỏi có đáp án
- Chương 39 : Ngọn lửa
- Chương 40 : Tôi muốn nghe thêm chi tiết
- Chương 41 : Hợp lực
- Chương 42 : Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau
- Chương 43 : Sự thật
- Chương 44 : Hàn Nha Hào
- Chương 45 : Thủy thủ trưởng
- Chương 46 : Một khởi đầu mới
- Chương 47 : Kẻ không mời mà đến
- Chương 48 : Liên minh
- Chương 49 : Sinh ý
- Chương 50 : Đáp án
- Chương 51 : Khởi hành
- Chương 52 : Đổi Mục Tiêu
- Chương 53 : Đảo Nước Ngọt
- Chương 54 : Giới hạn và nghi ngờ
- Chương 55 : Điều làm nên một huyền thoại
- Chương 56 : Bắt đầu cuộc đi săn
- Chương 57 : Trận hải chiến đầu tiên
- Chương 58 : Còn ai muốn thử nữa không?!
- Chương 59 : Trở Về
- Chương 60 : Trước sau phải lẽ
- Chương 61 : Kẻ buôn tin
- Chương 62 : Lời mời
- Chương 63 : Mọi thứ đều có thể giải quyết....
- Chương 64 : Ngôi nhà thật sự
- Chương 64.5 : Những gì không ràng buộc lại chính là thứ bền vững nhất
- Chương 65 : Trang viên Terrance
- Chương 66 : Trật tự
- Chương 67 : Cạm bẫy
- Chương 68 : Mâu thuẫn
- Chương 69 : Kế hoạch trốn thoát
- Chương 70 : Cãi vã
- Chương 71 : Thu hoạch của Karina
- Chương 72 : Bông hoa trong nhà kính
- Chương 73 : Hải sản và chiến lợi phẩm
- Chương 74 : Rác rưởi
- Chương 75 :Mục tiêu
- Chương 76 : Con tàu bí ẩn
- Chương 77 : Thủy thủ biến mất
- Chương 78 : Tập Thơ
- Chương 79 : Tam phương hỗn chiến
- Chương 80 : Phân chia con mồi
- Chương 81 : Gọng kìm
- Chương 82 : Nghiêm Đông
- Chương 83 : Va chạm
- Chương 84 : Lật ngược thế cờ
- Chương 85 : Trời đổi gió
- Chương 86 : Cơn bão bất ngờ
- Chương 87 : Ngõ Cá Xông Khói
- Chương 88 : Lò mổ
- Chương 89 : Cái giá là gì ?
- Chương 90 : “Không Bán”
- Chương 91 : “Mồi nhử và hỏa lực”
- Chương 92 : Chuẩn bị
- Chương 93 : Tàn sát
- Chương 94 : Kết cục
- Chương 95 : Mang theo sự thay đổi
- Chương 96 : Đôi bên cùng có lợi
- Chương 97 : Nội gián và mồi nhử
- Chương 98 : Dáng ngủ
- Chương 99 : Quái vật
- Chương 100 : Thứ bị mang đi
- Chương 101 : Betty
- Chương 102 : Cựu thần Celtic
- Chương 103 : Phơi bày
- Chương 104 : Quyết tâm của Karina
- Chương 105 : Trò chuyện đêm và vị khách viếng thăm
- Chương 106 : Cơ hội
- Chương 107 : Thư giới thiệu
- Chương 108 : Khoảnh khắc ra khơi
- Chương 109 : Đề nghị
- Chương 110 : Bốc Thăm
- Chương 111 : Trước giờ chiến đấu
- Chương 112 : Trận Chiến
- Chương 113 : Mê Hoặc
- Chương 114 : Quyết chiến và hạ màn
- Chương 115 : Tiệc Mừng Chiến Thắng
- Chương 116 : Harry mất tích
- Chương 117 : Cơn khủng hoảng ập đến
- Chương 118 : Tranh thủ thời gian
- Chương 119 : Tàn tiệc
- Chương 120 : Sự nhẫn nại
- Chương 121 : Ý nghĩa thật sự của việc làm... người
- Chương 122 : Ta sẽ đưa các ngươi về nhà
- Chương 123 : Thiêu thân
- Chương 124 : Có lẽ... để tôi thử?
- Chương 125 : Không còn nơi để đi
- Chương 126 : Cuồng nộ
- Chương 127 : Thoát khỏi địa ngục
- Chương 128 : Hiểm họa mới
- Chương 129 : Đảo San Hô
- Chương 130 : chạm trán
- Chương 131 : Toàn thắng
- Chương 132 : Kế hoạch táo bạo
- Chương 133 : Hoàng hôn
- Chương 134 : Cờ Đen
- Chương 135 : Đối Đầu
- Chương 136 : Nghe lệnh ta
- Chương 137 : Kết cục của tàu Kent
- Chương 138 : Trở về Nassau
- Chương 139 : Chuỗi tiền tệ đứt đoạn
- Chương 140 : Thế bí của Thương nhân
- Chương 141 : Tra khảo
- Chương 142 : Bí mật của Eugene
- Chương 143 : Sự do dự của bản thân
- Chương 144 : Carmen
- Chương 145 : Điểm yếu của Eugene
- Chương 146 : Luôn có 80% cơ hội
- Chương 147 : Hai lời giải thích
- Chương 148 : Người liên lạc mới
- Chương 149 : Các ngươi định rời đi sao
- Chương 150 : Kẻ thù thực sự
- Chương 151 : Không cần làm gì cả
- Chương 152 : Lựa chọn của Lya
- Chương 153 : Nhìn Nhận
- Chương 154 : Bạo loạn
- Chương 155 : Tiếp ứng
- Chương 156 : Bụi Trần Lắng Đọng
- Chương 157 : Tản bộ
- Chương ???? : ?? ??? ??? ?? ??? ???? ??
- Lời bạt
- Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo
- Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt)
- Tập 08 : Người rò rỉ thông tin
- Tập 09 : Phương pháp suy diễn
- Tập EL10.0 : Giấc mơ và lý tưởng
- Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)
- Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa
- Tập 12 : Người ngoài hành tinh
- Tập 13 : Hoàng hôn của Đế chế
- Tập 14 : vệ sĩ
- Tập 15 : Kẻ thù vô hình
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Thấy Trương Hằng buông khẩu hỏa thương xuống, lão hải tặc nhếch mép cười: “Sáng suốt đấy.” Rồi ông ta quay sang nhìn Marvin đang đứng đực ra: “Tôi thì không phiền đứng đây trò chuyện cùng hai cậu, nhưng nếu chẳng may có người đi ngang hành lang thì các cậu định giải thích sao?”
Marvin lúc này đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, chỉ còn biết theo phản xạ quay đầu nhìn Trương Hằng. Thấy cậu khẽ gật đầu, hắn mới lạch bạch dịch cái thân hình phệ sang một bên, nhường lối đi.
“Cảm ơn nhiều.” Lão hải tặc tháo mũ khỏi đầu, nghiêng người bước vào trong rồi tiện tay đóng cửa lại. “Để cuộc trao đổi này suôn sẻ, tôi xin nói trước: tôi với thằng trong thùng không phải bạn bè gì hết. Thực tế tôi còn chẳng ưa gì vài thói tệ hại của nó. Nhưng tụi tôi ra biển làm cướp, không phải để kết bạn. Không thể nào mà ưa nổi hết tất cả đám trên tàu, đúng không?”
“Ông phát hiện ra chuyện đó từ khi nào?” Trương Hằng lập tức hỏi điều cậu băn khoăn nhất.
“Cậu rất điềm tĩnh. Trẻ tuổi mà như đã trải đời nhiều năm. Trong đời tôi chỉ gặp hai người có bản lĩnh bẩm sinh như thế, một là cậu, người kia thì…” Lão ngưng lại, không nói tiếp. “Còn thằng bạn cậu thì khác. Đặc biệt là mấy ngày cậu say sóng, nó chăm cậu tận tình lắm, rất cảm động. Nhưng một ngày tới thăm tới bảy tám lần, lại luôn trong trạng thái hoảng loạn… tôi cứ tự hỏi, cậu có phải vì thực đơn ngày mai đâu mà đầu bếp lại căng thẳng như vậy?”
Mặt Marvin tái mét khi nghe vậy, trông cứ như sắp khóc đến nơi. Hắn đột ngột quỳ sụp xuống: “Đừng tin lời cậu ta! Tôi bị ép đấy! Tôi không hề ra tay! Vết thương trên lưng là do hắn làm sau đó!”
Lão hải tặc có vẻ hơi ngạc nhiên. Ông ta liếc nhìn Trương Hằng, thấy cậu chỉ đứng yên, lạnh lùng quan sát Marvin đang khóc lóc, không chút xao động.
Marvin ôm lấy ống quần lão gào thêm một lúc cũng thấy không khí có gì đó sai sai, đành ngẩng đầu đầy lúng túng. Lão vỗ nhẹ vai hắn, giọng tử tế: “Đừng lo. Nếu tôi muốn đòi công lý cho Vick, cậu nghĩ khi mở cửa ngoài hành lang sẽ chỉ có mình tôi thôi à?”
“Ông muốn gì?” Trương Hằng ngán cảnh kịch dở của Marvin, chủ động lên tiếng, kéo câu chuyện trở lại đúng hướng.
“Chỉ là một chút thiện chí và vài chuyện nhỏ nhặt thôi.” Lão hải tặc đáp. “Như cậu thấy đấy, tôi già rồi. Chuyến này về tôi định nghỉ hưu, không ra khơi nữa. Vậy nên cần người giúp tôi thu hồi vài món nợ cũ.”
“Chỉ thế thôi à?” Trương Hằng nhíu mày.
“Tôi không phải kẻ tham lam. Huống chi cái đứa các cậu giết lại là thằng tôi ghét nhất trên tàu. Nên đúng, chỉ thế thôi.”
“Ông không có bạn bè trên tàu à? Sao không nhờ họ?”
“Khi tiền bạc dính vào, mọi chuyện thường rối lắm… Nhưng người mới thì khác. Nếu các cậu dám quỵt nợ, tôi có cách để bắt các cậu trả lại.” Lão hải tặc nói. “Tôi rất ấn tượng với khẩu súng của cậu lúc trên boong. Tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau đấy.”
“Xem ra tôi đâu có quyền lựa chọn.”
“Thông minh lắm. Nói chuyện với người thông minh đúng là nhẹ đầu hơn. Nhưng để chắc ăn, tôi cần một thứ bảo hiểm nhỏ cho cuộc hợp tác này.” Lão đảo mắt sang chiếc thùng gỗ.
“Tôi biết các cậu đang lo điều gì. Mai tàu cập Nassau, người ta sẽ kiểm kê vật tư trên tàu, kể cả thực phẩm. Nếu đêm nay các cậu không xử lý cái thùng đó, bí mật sẽ bị lộ. Trừ phi…”
Ông ta ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Trừ phi có người quen người phụ trách kiểm kê, bảo hắn bỏ qua gian bếp. Sau đó lại có người lén kéo cái thùng đó khỏi tàu mà không để ai hay. Người làm được chuyện đó trên tàu không nhiều, nhưng may cho các cậu, tôi là một trong số đó.”
“Và rồi ông sẽ dùng cái thùng đó để nắm thóp chúng tôi suốt đời.” Trương Hằng lạnh nhạt nói.
“Như tôi đã nói, tôi sắp nghỉ rồi. Đây sẽ là lần duy nhất tôi nhúng tay. Có khi thay vì lo cho một ông già hiền lành, các cậu nên dè chừng người khác trên tàu thì hơn.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như cậu bạn da đen tốt bụng của chúng ta Goodwin. Ai mà chẳng thích hắn? Một gã từng có quá khứ bất hạnh mà vẫn giữ được tinh thần lạc quan đến lạ kỳ. Luôn xuất hiện đúng lúc đúng chỗ, đúng không?”
Lão hải tặc cười nhạt: “Tôi không định gây chia rẽ, nhưng tôi nghe được vài tin đồn. Tay pháo thủ được lòng người ấy đang tính lật Olf để giành ghế hoa tiêu mới của Hải Sư. Hắn đã kéo được một số người về phe mình. Nếu mọi chuyện tiến đến bỏ phiếu, hắn sẽ cần lá phiếu của cậu… cộng thêm ba người khác. Các cậu là nhóm sống sót từ cùng một biến cố, khả năng cao sẽ cùng một chiến tuyến. Chỉ với vài câu nói khéo léo, hắn có thể kiếm được bốn phiếu. Món hời đấy chứ?”
Lần này thì Trương Hằng thật sự ngạc nhiên: “Sao ông lại nói cho tôi biết những điều này?”
“Trước khi các cậu hoàn thành thỏa thuận, tôi có lý do để đảm bảo các cậu an toàn. Và tôi khuyên thật lòng, tốt nhất đừng dính vào vụ đó. Vị thuyền trưởng của chúng ta giỏi hơn nhiều người tưởng. Ai cũng nghĩ Olf chẳng làm được trò trống gì suốt mấy năm làm hoa tiêu, nhưng thật ra ngược lại ông ta thông minh và biết cách sống sót dưới quyền một thuyền trưởng mạnh mẽ. Ai coi thường ông ta sẽ phải trả giá.”
“Rốt cuộc ông là ai?” Marvin không nhịn được nữa lên tiếng.
“Cũng chẳng có gì bí mật. Giờ thì tôi chỉ là một ông già sắp nghỉ hưu thôi.” Lão đặt chiếc mũ rách nát trở lại đầu, “Còn trước kia… tôi từng là thuyền trưởng của Hải Sư. Thật ra, con tàu đó vốn là của tôi.”


1 Bình luận