“Ngươi không định giải thích một chút về chuyện xảy ra trên bãi biển sao?” Honig gằn giọng, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
“Bãi biển? Có chuyện gì xảy ra à?” Trương Hằng thản nhiên hỏi lại.
Honig khẽ rủa một tiếng, lòng đầy bực dọc. Ai cũng biết chuyện đó là do ai làm, chỉ là Trương Hằng chẳng để lại lấy một mảnh chứng cứ nào. Mà quan trọng hơn cả, toàn bộ đám người của Wilton trên Khô Lâu Hào đều đã đi chầu hà bá không còn một nhân chứng sống.
Honig biết có cãi cũng chẳng ra gì. Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi pháo kích một chiếc tàu đang neo cảng, giết sạch một nhóm hải tặc, không sợ gây náo loạn cả đảo sao?”
“Vậy ai sẽ là người náo loạn?” Trương Hằng hỏi lại, giọng lãnh đạm như đang nói về chuyện thời tiết.
Honig nghẹn lời.
Hắn vẫn còn đang bốc hỏa vì đống hỗn loạn sáng nay, chưa kịp ngẫm thấu đáo. Nếu nạn nhân là một nhóm hải tặc bản địa, việc này hẳn sẽ thành một quả thuốc nổ. Dẫu sao, không ai muốn có tiền lệ bị cắt cổ lúc đang say rượu ngủ vùi. Nhưng Khô Lâu Hào? Đám người đó chỉ là lũ lang sói ngoài đảo, và hành vi ngạo mạn suốt mấy ngày qua đã khiến không ít kẻ ngứa mắt.
Chẳng nói đâu xa, cái cách dân trên đảo xúm quanh bãi biển sáng nay mà không ai buồn thương tiếc gì, chỉ có sửng sốt trước hành động quyết liệt của Trương Hằng, đã cho thấy rõ cái chết của Wilton là một thứ nhẹ gánh.
Cảnh giác? Có. Nhưng hoảng loạn thì chưa đến mức ấy.
“Thuyền trưởng Honig,” Trương Hằng nói, giọng đều đều, “tôi biết ngài đã đổ không ít tâm huyết để giữ cho Nassau yên ổn. Nhờ có ngài và thủ hạ canh giữ pháo đài, hải tặc chúng tôi mới có thể yên tâm dong buồm. Tôi cũng như mọi người, mang lòng cảm kích, và không hề có ý phá vỡ công lao của ngài.”
“Ngài từng tiếp xúc với Wilton. Tôi nghĩ ngài cũng rõ hắn là hạng người gì. Nói thẳng ra, kỳ vọng của ngài đã đặt sai chỗ từ đầu. Đám người đó sẽ không bao giờ ngoan ngoãn nằm yên trên đảo đâu.”
“Ý ngươi là ta nên cảm ơn vì ngươi đã giúp ta diệt trừ hậu họa?” Honig cười nhạt.
“Công bằng mà nói, nếu sáng nay thức dậy, ngài thấy xác của Wilton để mà lý luận với tôi, hay thấy xác của tôi để mà đôi co với hắn ngài thích kịch bản nào hơn?” Trương Hằng hỏi, giọng yên ổn như mặt biển trước bão.
Honig im lặng. Dẫu còn hậm hực, hắn cũng chẳng thể phủ nhận: so với cái đám vung dao chém loạn kia, ít ra Trương Hằng còn biết nói lý. Nhưng nghĩ đến chuyện cái kẻ dùng lý nói chuyện này vừa thẳng tay cho cả bọn Wilton xuống mồ, hắn lại thấy đầu ong ong như có rượu hâm.
Dẫu sao, cơn giận cũng dịu xuống được đôi phần. Ít nhất thì Trương Hằng còn giữ cho mọi thứ trong giới hạn. Ai cũng biết kẻ nào đã ra tay, nhưng hắn không hề chừa một sự chừa đường lui vừa đủ.
Vấn đề là: xử lý chuyện này sao cho phải lẽ?
Nếu là mấy năm trước, Honig đã có thể đường đường chính chính bắt Trương Hằng lại, thậm chí đuổi khỏi đảo. Nhưng giờ, với danh tiếng hiện tại của Hàn Nha và vị thế của Trương Hằng, hắn đã chẳng còn đủ sức mà làm vậy.
Còn nếu cứ để mọi chuyện trôi qua như nước, chẳng động tĩnh gì, thì e rằng uy danh của hắn trong pháo đài sẽ ngày càng lung lay.
Vấn đề là… hắn đã quen sống trên đất liền rồi. Trở lại biển cả không còn là lựa chọn nữa.
Trong lúc Honig còn đang giằng co giữa thể diện và thực tế, Trương Hằng lại mở lời trước: “Nhiều người chưa nhận ra tầm quan trọng của thuyền trưởng Honig với sự ổn định ở Nassau. Chỉ khi ngài và binh sĩ trấn giữ pháo đài, chúng tôi mới có thể yên tâm ra khơi. Nhưng… bảo vệ Nassau vốn chưa từng là trách nhiệm của một người.”
Honig nheo mắt, ý vị trong câu nói rõ rành rành. Hắn không đáp, chờ xem Trương Hằng còn nói gì thêm.
“Vì vậy,” Trương Hằng tiếp tục, “tôi sẵn sàng ra một tuyên bố: sẽ cùng ngài bảo vệ pháo đài. Ngày thường, nơi ấy vẫn do ngài và người của ngài quản lý. Nhưng khi có nguy cơ đe dọa, người của tôi sẽ lập tức tham chiến. Bất kỳ ai dám khiêu khích ngài, cũng sẽ được xem là khiêu khích Hàn Nha.”
Lời vừa dứt, từ xa đã có tiếng chân dồn dập vang lên.
Một đám người khí thế ngùn ngụt tiến tới, dẫn đầu là Domingo. Hắn vẫn còn chếnh choáng men rượu, nhưng nghe tin Honig đang chất vấn Trương Hằng, liền hốt hoảng kéo theo gần như toàn bộ quân trong pháo đài lao tới. Tin đồn đã lan khắp đảo: Hàn Nha ra tay diệt sạch Khô Lâu Hào. Không ai còn dám coi thường bọn họ.
Domingo nghĩ rằng sắp có một trận tử chiến, ai nấy đều đã lên nòng sẵn sàng liều mạng. Tuy sức chiến đấu có phần suy yếu theo năm tháng, nhưng lòng trung thành thì vẫn vững như đá tảng.
Chỉ là khi đến nơi, họ không thấy máu đổ hay gươm rút, mà chỉ thấy hai người kia đang đứng nói chuyện… thân tình lạ thường.
Domingo chưa hiểu mô tê gì, nhưng thấy Honig an toàn thì cũng nhẹ người.
“Ta đã già rồi,” Honig nói lúc rời đi, giọng mang chút cảm khái, “giờ là thời của đám trẻ các ngươi. Ngươi và Sam mới là tương lai của Nassau. Còn ta ta và lũ già của ta sẽ tiếp tục sống cùng những khối đá cũ kỹ ấy. Nhưng chỉ cần ta còn đứng vững trong pháo đài một ngày, thì các ngươi có thể yên tâm mà vùng vẫy giữa đại dương.”
…
Trương Hằng lựa chọn ra tay dứt khoát với Wilton là vì cậu hiểu rõ: mối quan hệ giữa họ không có chỗ cho hòa hoãn. Một trong hai phải chết. Nếu cậu chần chừ để Khô Lâu Hào sửa xong tàu, thì chính cậu mới là kẻ nằm lại bãi biển.
Cậu phải ra tay trước tàn nhẫn và bất ngờ.
Không chỉ vậy, cái xác của Wilton còn là thông điệp: bất kỳ kẻ nào dám động vào đội thuyền vận chuyển của Karina, đây sẽ là kết cục.
Giờ đây, Trương Hằng đã đoạn tuyệt hoàn toàn với liên minh Hắc Thương. Không chỉ Karina cần đến Hàn Nha, mà Hàn Nha cũng cần đến nàng. Nữ thương nhân ấy là con đường duy nhất để họ chuyển chiến lợi phẩm khỏi đảo. Cậu buộc phải giữ con đường đó bằng mọi giá.
Về phần mâu thuẫn với Honig, thực ra mấu chốt không nằm ở chuyện Wilton, mà ở quyền kiểm soát pháo đài.
Vấn đề ấy không khó giải. Việc liên minh với Honig chính là kết quả của một toan tính kỹ lưỡng.
Giữa hai lão già từng thống trị đảo này, Trương Hằng đã đắc tội Fraser, nên Honig là đồng minh duy nhất còn khả dĩ. Còn Honig, tuy danh tiếng còn đó, nhưng sức mạnh thực tế đã không còn như xưa. Có Hàn Nha làm chỗ dựa, hắn có thể giữ chắc vị trí trong pháo đài.
Còn Trương Hằng? Cậu không hứng thú với mấy bức tường đá phủ rêu. Với tuổi đời của mình, cậu không định rút vào đất liền mục nát. Một đồng minh giữ pháo đài hiệu quả hơn nhiều so với việc chiếm đóng nó.
Nói ngắn gọn, đây là một cuộc bắt tay đôi bên cùng có lợi.
Và Honig chẳng có lý do gì để từ chối.


0 Bình luận