Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 45 : Thủy thủ trưởng

0 Bình luận - Độ dài: 1,252 từ - Cập nhật:

Annie có hơi khó hiểu. Từ lúc đặt chân lên đảo, mọi chuyện đối với cô đều không thuận buồm xuôi gió. Việc tìm việc đã đụng tường không chỉ một hai lần, đến mức lũ nhóc ngoài phố còn lấy chuyện đó ra làm trò cá cược.

Cậu nhóc tên Harry trước mặt là một minh chứng sống: đang cá cược với đám bạn xem Annie sẽ tìm được việc trước hay Nassau sẽ bị san bằng trước thì bị nhân vật chính bắt gặp kết quả là bị đè xuống đất ăn một trận đòn đến khóc gọi cha gọi mẹ. Annie bỏ đi được năm bước, càng nghĩ càng giận, lại vòng trở lại đánh thêm lần nữa cho hả giận.

Harry từ đó trở thành người đầu tiên ở Nassau ăn hai trận đòn trong vòng ba phút, nhưng cũng từ đó mà giác ngộ ra một chân lý: “Ai có nắm đấm to, kẻ đó là đại ca.” Cậu ta ôm chặt lấy cái đùi to nhất đảo chính là Annie trở thành tiểu đệ số một của cô.

Annie nghi ngờ chắc lại có kẻ nào rảnh rỗi sinh nông nổi bày trò trêu chọc cô, nhưng lúc này cô cũng đang bị gã James làm cho bực dọc, bèn bùng nổ luôn. Cô xắn tay áo, hầm hầm đi về phía bến tàu, nhưng đi được hai bước lại chợt khựng lại, như sực nhớ điều gì.

James dĩ nhiên chưa từng nghe kể chuyện đau thương của Harry vẫn còn hí hửng đi sau Annie hóng chuyện, nên chẳng mấy chốc đã bị một cú đạp như trời giáng của Annie tiễn thẳng vào ruộng mía bên đường. Gã lăn lộn như con tôm bị nướng sống, ôm bụng rên rỉ.

Annie thu chân, xả được cục tức trong lòng, tinh thần sảng khoái hẳn lên. Cô xoay xoay cổ tay cổ chân, rồi quay sang Harry nói hào hứng:

“Dẫn đường đi!”

Thế là hai người một trước một sau chạy đến bến tàu. Từ xa, Annie đã thấy chiếc hộ tống hạm mà Harry nói tới. Thật ra từ lúc tàu vừa cập cảng đã có không ít dân đảo tò mò kéo đến xem.

Phải công nhận một điều con tàu đó rất đẹp. Có lẽ nó vừa mới được đóng mới cho Hải quân Hoàng gia thì đã bị cướp đi. Thân tàu thon dài, các phần trọng yếu bên ngoài đều được bọc sắt tăng khả năng chống đạn trong chiến đấu. Và đặc biệt nhất là dãy pháo hạng nặng dọc hai mạn tàu, chỉ cần nhìn đã thấy lạnh sống lưng.

Phải biết rằng, dù Nassau nổi tiếng vì hải tặc, phần lớn hải tặc ở đây vẫn dùng tàu thô sơ. Ngay cả Edward Teach thuyền trưởng nổi danh của Hải Sư cũng chỉ dùng tàu buôn vũ trang lại, với pháo cỡ 9 hoặc 12 pound là chủ lực. Còn con tàu trước mặt Annie thậm chí có cả pháo 24 pound vũ khí sát thương kinh khủng hơn nhiều.

Harry thì nuốt nước miếng, mắt sáng lấp lánh:

“Đẹp điên đảo thật đấy! Thỏa mãn mọi giấc mơ của đàn ông luôn!”

Annie định đồng tình, nhưng nghĩ tới việc thuyền trưởng con tàu này dám đùa giỡn với cô, bèn đổi giọng:

“Hừm, nếu tôi ra biển, chắc chắn sẽ cướp được con tàu còn đẹp hơn gấp đôi!”

“Không thể nào,” Harry lần này không bị uy hiếp cũng không nhún nhường. “Nó đã gần như hoàn hảo rồi. Nếu em được lên tàu, dù chỉ làm chân lau sàn thôi, cũng có chuyện để kể cả đời.”

Cậu ta đã nhìn thấy con tàu này từ lần trước, nhưng vẫn không thể rời mắt, gãi đầu nói:

“Kỳ lạ thật. Nhìn thân tàu không có lấy một vết xước. Đây là tàu chiến của hải quân đấy! Chẳng lẽ đám người trên tàu bị dịch chết sạch?”

Annie chẳng buồn đáp. Dù con tàu đẹp đến mấy thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Sau khi đạp cho James một cú đã đời, máu chiến trong người cô lại sôi lên. Cô đang cần ai đó để trút bầu tâm sự bằng nắm đấm. Cô quay sang hỏi Harry:

“Họ ở đâu?”

Harry lúc đầu còn hớn hở đi theo Annie để xem cô “gánh team”, nhưng lúc này bắt đầu thấy hơi run.

“Annie đại tỷ, thôi bỏ đi được không? Cũng chỉ là một trò đùa thôi mà. Nhìn tàu thế kia thì biết ngay đám đó không dễ chọc đâu.”

Annie chỉ nhếch môi:

“Vậy càng phải cho họ biết ai là người nguy hiểm nhất trên hòn đảo này!” Cô ngừng lại một chút rồi dạy dỗ: “Harry, phải nhớ kỹ, kẻ yếu mới sợ kẻ mạnh. Người mạnh là người dám thách thức những kẻ mạnh hơn mình!”

“Nghe như lời răn dạy đầy trí tuệ vậy…” Harry rưng rưng cảm động, rồi lại nhỏ giọng:

“Thế nhưng Annie đại tỷ, vậy sao lúc trước chị đánh một thằng bé mười hai tuổi như em không trượt phát nào?”

“À, lúc đấy là vì cậu quá đáng ăn đòn. Không liên quan gì đến mạnh yếu cả.”

“… … …”

Annie trả lời xong, mắt cô đã khóa chặt mục tiêu. Bãi cát phía trước đang có một đám đông tụ tập không đông như hồi Hải Sư chiêu binh, nhưng cũng khá náo nhiệt chứng tỏ nhóm người kia đang chiêu mộ thêm thủy thủ.

Đó là tin tốt. Có nghĩa là họ đang thiếu người.

Annie liếm môi, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Cô nói với Harry:

“Ở yên đây. Tôi đi dạy cho họ một bài học nhớ đời.”

Harry vốn đã chuẩn bị sẵn chỗ trốn, giờ nghe thế thì cũng không cản nữa. Nhưng chưa kịp gật đầu thì thấy một bàn tay đặt lên mái tóc đỏ rực của Annie. Cậu ta lập tức chết lặng: tiêu rồi. Lúc trước chỉ vì đem Annie ra cá cược mà cậu ta đã bị đánh không thương tiếc. Mà bây giờ, cái gã này dám đụng vào đầu Annie…

Annie quả nhiên giận bốc đầu, xoay người tung cú đấm. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, nắm đấm dừng giữa không trung.

“Ơ? Là anh?! Anh về lúc nào vậy? Sao không báo cho tôi?”

Trương Hằng bình thản:

“Tôi vừa cập bờ là đã cho một đứa nhỏ đi tìm cô rồi mà. Không gặp được à?”

Harry há hốc mồm. Cậu ta nhận ra người đàn ông này chính là người sai cậu đi gọi Annie. Nhưng cậu không hiểu vì sao… đại tỷ Annie lại phản ứng giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang nghịch dại.

Đúng như cậu đoán, Trương Hằng hỏi tiếp:

“Nếu cô không gặp được người tôi phái đi, vậy sao cô lại ở đây?”

“Tôi… chỉ là… đi dạo… thôi…” Giọng Annie chối phắt, nghe không mấy vững vàng.

“Thế sao cô lại xắn tay áo?” Trương Hằng nhíu mày, nhưng rồi cũng không truy đến cùng, chỉ khẽ thở ra:

“Thôi, đến cũng tốt. Đỡ phải chạy khắp nơi tìm. Lên tàu, tôi giới thiệu cô với những người khác.”

“Những người khác… trên tàu?” Annie ngơ ngác.

“Phải. Cô là thủy thủ trưởng của Hàn Nha. Không thể không biết mặt người cùng tàu, đúng không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận