Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 104 : Quyết tâm của Karina

0 Bình luận - Độ dài: 1,301 từ - Cập nhật:

Marlon phản bội chẳng khác nào một cú tát thẳng mặt đối với nữ thương nhân. Người mà cô từng tin tưởng nhất ở Nassau, thậm chí có thể nói là người duy nhất cô tin khi vừa đặt chân lên đảo, lại sớm đã bị mua chuộc. Dù theo lời Marlon, hắn chỉ chuyển ba tin nhắn cho Macolm, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện từng có một đôi mắt âm thầm theo dõi mình bấy lâu nay, Karina đã thấy buồn nôn.

May mắn duy nhất có lẽ là phần lớn những thông tin Marlon biết đều xoay quanh giao thương. Còn những cuộc gặp gỡ với đấu sĩ da đen, nữ thương nhân luôn đi một mình. Marlon từng vài lần lấy cớ bảo vệ an toàn để xin theo cùng, nhưng đều bị cô từ chối. Khi ấy cô cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ đơn giản nghĩ rằng việc dẫn theo vệ sĩ có thể khiến Laeri cảm thấy bị xúc phạm. Bằng không, giờ này có lẽ Macolm đã biết phòng làm việc của hắn từng bị đột nhập rồi.

Karina cố gắng kiềm chế cảm xúc, tiếp tục đặt thêm vài câu hỏi, sau đó giao Marlon cho bốn thủy thủ trên tàu Hàn Nha. Bọn họ sẽ chịu trách nhiệm xác minh lời khai của ông ta, rồi đưa ông ta lên một con tàu trở về Anh. Marlon từng kể mình còn một người em gái sống ở Kent, thế nên kết cục như vậy có lẽ là điều tốt nhất cho ông ta.

Dù muốn quay lại, cũng phải mất ít nhất một năm nữa. Mà khi ấy, giữa Karina và Macolm hẳn cũng đã phân định thắng bại.

Mọi chuyện kết thúc, một làn sóng mệt mỏi trào lên trong lòng nữ thương nhân. Cô ném khẩu súng lục xuống ven đường như ném đi một thứ ghê tởm. Mãi đến hôm nay, cô mới thực sự hiểu lời cha mình khi bị giam trong ngục “Trên hòn đảo này, đừng tin bất cứ ai”.

Mối quan hệ giữa cô và Marlon đã vượt quá mức bạn bè từ lâu, gần như là người thân, là cố vấn. Việc mất đi Marlon không đơn giản là mất đi một thuyền trưởng giàu kinh nghiệm, thông thạo thủ tục các cảng thương mại, mà là mất đi một phần nền tảng quan trọng trong đời cô.

Nếu như lời đe dọa trắng trợn từ Wilton trên bãi biển khiến cô lần đầu cảm nhận được nỗi sợ, thì sự phản bội của Marlon lại để cô nếm trải một kiểu tàn nhẫn khác. Đã có khoảnh khắc Karina muốn từ bỏ tất cả. Cô không biết con đường trước mặt sẽ dẫn tới đâu, không biết cuộc chiến với liên minh Hắc Thương sẽ đòi hỏi cái giá gì.

Bước chân cô dừng lại trước cỗ xe ngựa. Ánh mắt hoang mang lướt quanh một vòng, như thể chẳng biết giờ nên đi đâu. Mãi đến khi người đánh xe ho nhẹ một tiếng:

“Tiểu thư Karina?”

“Xin lỗi… đưa tôi đến chỗ thuyền trưởng Trương.”

Karina đã đưa ra quyết định. Cô kéo cửa xe, ngồi vào trong mà không ngoảnh đầu lại. Những gì đã qua, hãy để chúng vĩnh viễn nằm lại phía sau. Từ lúc cha cô bị bắt, con đường này vốn không có lối lùi. Nếu đã vậy, cô chỉ có thể bước tiếp.

Khi cỗ xe dừng lại nửa giờ sau đó, vẻ mặt Karina đã hoàn toàn trở lại bình tĩnh.

Trương Hằng đang ở trong phòng khách học tiếng Hà Lan cùng Vincent. Vừa ngẩng đầu lên thấy Karina đứng ngoài cửa, cậu liền gật đầu với vị thầy thuốc trẻ tuổi:

“Vậy là đủ cho hôm nay rồi.”

Vincent cất sách vở, rời đi. Annie thì đã chạy đi tìm Harry từ chiều, nên giờ trong phòng chỉ còn lại Trương Hằng và Karina.

Trương Hằng rót cho Karina một chén trà từ ấm trên bàn. Có lẽ do là người phương Đông, cậu vẫn thích trà hơn cà phê nhiều.

“Bên cô giải quyết xong rồi chứ?”

“Đã tìm ra nội gián. Là Marlon.” Karina ngừng lại một chút, khuôn mặt không hiện quá nhiều biểu cảm, như thể chỉ đang kể một chuyện không liên quan. “Vấn đề không quá nghiêm trọng, đã xử lý xong. Không ảnh hưởng đến kế hoạch hiện tại. Nhưng bây giờ Vi Phong đã mất thuyền trưởng, một con tàu vận chuyển khác cũng vừa được sửa xong, cần người chỉ huy.”

“Cô đã có ai trong đầu chưa?”

“Vi Phong tôi định để đại phó lên thay. Để tránh lặp lại chuyện này, tôi sẽ kiểm tra định kỳ. Còn tàu kia thì hơi rắc rối hơn. Tôi muốn tuyển thủy thủ ngay tại Nassau, nên cần một người đủ sức trị bọn họ, nhưng không mang danh hải tặc. Tốt nhất là hiểu rõ thủ tục các cảng thuộc địa.”

“Yêu cầu không nhẹ đấy.”

“Tôi biết. Thuyền trưởng giỏi ở đâu cũng hiếm, đặc biệt là ở cái nơi mà hầu hết người giỏi đều đã thành hải tặc này. Nhưng tôi không keo kiệt, có thể trả gấp đôi lương bình thường.”

Trương Hằng suy nghĩ chốc lát.

“Một số thuyền trưởng thương thuyền từng bị cướp mất tàu và hàng hóa, giờ lâm vào đường cùng, phải đến Nassau kiếm sống. Trong số họ chắc sẽ có vài người phù hợp. Nhưng cũng bị nhiều tàu hải tặc để mắt. Thế này đi, mai tôi sẽ tìm Billy hỏi thử, xem thử có ai đáng giới thiệu không.”

Karina gật đầu. “Tôi đã nghĩ thêm về chuyện anh nói lần trước. Nếu muốn thắng liên minh Hắc Thương, chỉ dựa vào hải tặc hạng trung hạng nhỏ thì chưa đủ. Tôi dự định tiếp xúc với các điền chủ lớn trên đảo. Thử thỏa thuận vận chuyển mùa màng cho họ miễn phí để đổi lấy sự ủng hộ.”

“Còn về hàng hóa thu từ chỗ giao dịch đồ cũ, chúng quá vụn vặt. Chở thẳng đến thuộc địa sẽ bị xem là rác. Nhưng bỏ thì phí về bản chất, chúng vẫn có giá trị.”

“Cô định xử lý thế nào?”

“Tôi muốn mở hai cửa hàng tạp hóa, một ở Nassau, một ở thuộc địa. Dùng để tiêu thụ mớ hàng vụn đó. Không cần lời, chỉ cần bù được chi phí là được. Như vậy sẽ không phải bù lỗ mãi.”

Trương Hằng nhướn mày.

“Sao thế?”

“Tôi tưởng chuyện Marlon sẽ khiến cô suy sụp, nhưng xem ra tôi lo hơi thừa rồi.”

“Lúc đầu tôi thật sự rất giận, cũng thất vọng… Nhưng trên đường đến đây, tôi đã nghĩ rất nhiều. Giờ thì không còn giận như trước nữa. Tôi cũng có phần sai trước giờ chỉ quen nhận được giúp đỡ từ chú ấy mà không nghĩ đến những khó khăn của chú. Marlon nợ một khoản trong sòng bạc, vay mượn khắp nơi nhưng không hề làm phiền tôi. Cuối cùng chấp nhận lời mời của Macolm… Chắc khi ấy chú nghĩ tôi chẳng giúp được gì.”

Karina cười tự giễu, nhưng không sa lầy trong nỗi buồn.

Cô nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng, giọng nghiêm nghị:

“Tôi muốn đánh bại Macolm. Không phải chỉ để giữ cho trạm giao dịch đồ cũ tồn tại, mà là hủy diệt hắn hoàn toàn. Tống hắn ra khỏi Nassau, thay thế hắn trở thành thương nhân chợ đen quyền lực nhất đảo này. Dù phải trả cái giá nào, dù phía trước có hiểm nguy gì, tôi không quan tâm. Nếu chưa đạt được điều đó, tôi sẽ không dừng lại.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận