Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08 : Người rò rỉ thông tin

Chương 01 : Khó ra tay

0 Bình luận - Độ dài: 1,371 từ - Cập nhật:

Việc đầu tiên Trương Hằng làm sau khi trở về trường và sắp xếp lại hành lý là... đăng ký học lái xe.

Cậu chọn ngay một khoá học có thể lấy bằng nhanh nhất. Nhưng thời điểm này các trường dạy lái đang cực kỳ đông, khoá thường đã phải xếp hàng tới nửa năm sau. Để sớm hợp pháp hoá việc lái xe, Trương Hằng buộc phải chọn lớp VIP như vậy hai tuần nữa là có thể bắt đầu học.

Chỉ cần có thời gian là có thể đặt lịch tập lái trước, tích đủ giờ thì nộp đơn thi lấy bằng. Nếu không gặp trục trặc thì nhanh nhất là hai mươi ngày có thể cầm bằng trong tay. Tất nhiên học phí cũng gấp đôi khoá thường.

Với kỹ năng lái xe cấp Lv2 hiện tại, cậu dư sức nghịch đảo cả tuyến cao tốc Tokyo, nhưng không đăng ký học đàng hoàng thì vẫn không có được tấm bằng. Tuy luật cho phép nộp thẳng hồ sơ tự học thi lấy bằng, nhưng quá trình đó còn rườm rà hơn, thời gian cũng kéo dài thà tốn tiền học còn hơn.

...

Giải quyết xong việc học bằng, Trương Hằng bắt đầu lo tới chuyện chỗ đậu xe. Trường đại học quản lý xe rất nghiêm, nguyên tắc là sinh viên không được đăng ký chỗ đậu. Thế là cậu phải thuê tạm một chỗ trong bãi đậu xe ngầm gần trường mà chi phí thì cũng chẳng rẻ.

Tính thêm chi phí có thể phát sinh nếu độ lại xe, số tiền tiêu vặt hiện tại của cậu hoàn toàn không đủ xoay xở. Trương Hằng cũng không hứng thú với mấy việc làm thêm. Mặc dù một ngày của cậu dài 48 tiếng, nhưng không có nghĩa là cậu muốn phung phí từng đó thời gian. Thà đem số giờ ấy mà tập thể hình, nâng kỹ năng, hoặc nghỉ ngơi cho khoẻ.

Vậy là cậu chủ động liên hệ với Đinh Tứ, yêu cầu đổi 50 điểm tích lũy.

"Đổi bây giờ luôn à? Để tôi xem... tỷ giá hiện tại là 1:37.400. Năm mươi điểm tương đương một triệu tám trăm bảy mươi nghìn. Trừ 1% phí giao dịch, cậu còn lại một triệu tám trăm năm mươi mốt nghìn ba trăm. Cậu muốn nhận tiền bằng cách nào?"

"Có cách nào an toàn không?" Trương Hằng hỏi.

"Dĩ nhiên. Nếu cậu không muốn để lộ thông tin cá nhân khi chuyển khoản, thì cách an toàn nhất là nhận qua thẻ trắng."

"Thẻ trắng?"

"Ừ. Mỗi thương hội đều có thẻ trắng là loại thẻ ngân hàng mở bằng thông tin của người thường khác. Bọn tôi đảm bảo số tiền trong thẻ luôn an toàn, chủ nhân thật sự cũng sẽ không làm phiền đâu. Tất nhiên nếu cậu dính phải lừa đảo hay dại dột đưa mã OTP ra ngoài thì tụi tôi không chịu trách nhiệm. Nhưng nếu trục trặc do phía bọn tôi, chúng tôi sẽ đền toàn bộ. Nếu không thích cách này, cậu cũng có thể chọn nhận tiền mặt..."

"Một thẻ trắng giá bao nhiêu?" Trương Hằng suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân vẫn nên có một cái.

"Bốn vạn. Chúng tôi còn tặng kèm SIM điện thoại đã gắn với thẻ ngân hàng. Sau khi nhận thẻ, cậu có thể đổi số tuỳ ý. Tiền sẽ được chuyển sẵn vào thẻ, cậu chỉ cần tới điểm game chuyển điểm cho tụi tôi là xong. Sau đó hẹn địa điểm giao thẻ, người bên tôi sẽ mang đến tận tay."

"Được rồi."

"Chúc chơi game vui vẻ."

Sau khi giải quyết xong vấn đề tài chính, Trương Hằng tiếp tục liên hệ với bạn cũ của mẹ bên này để hỏi địa chỉ. Đợi cô ấy tan ca, cậu tìm đến nơi một khu dân cư cao cấp nằm ở vùng ven vành đai 4. Mật độ xây dựng chỉ 0.5, toàn bộ là biệt thự thấp tầng, cây xanh ngút ngàn và an ninh thì khỏi bàn.

Cậu đăng ký tại cổng bảo vệ, sau đó tới trước cửa căn hộ, bấm chuông.

Chủ nhà rõ ràng đã đợi sẵn. Chẳng mấy chốc, cửa mở.

"Chào mừng." Mở cửa là một người phụ nữ trung niên. Trương Hằng từng nghe mẹ kể rằng cô tên Hàn Lộ bạn đại học cùng trường, chuyên ngành tài chính. Sau khi tốt nghiệp, cô trở về nước làm quản lý cấp cao ngân hàng, rồi từ chức, chuyển sang lĩnh vực đầu tư tư nhân, phất lên như diều gặp gió, nhưng lại đột ngột rút lui lúc đang ở đỉnh cao.

Bây giờ cô dùng các mối quan hệ và vốn tích lũy để làm đầu tư mạo hiểm. Tuy tuổi tác ngang ngửa mẹ Trương Hằng, nhưng trông cô vẫn còn rất trẻ như thể chỉ vừa bước sang tuổi ba mươi.

Dù vậy, sự trẻ trung giữa hai người lại khác nhau. Mẹ cậu thuộc tuýp vô lo vô nghĩ, lúc nào cũng cười toe toét, thời gian chẳng để lại mấy dấu vết. Còn Hàn Lộ thì khác sống trong môi trường tài chính đầy áp lực và tốc độ, đến tận giờ vẫn chưa kết hôn. Trước kia là vì không có thời gian yêu đương, sau này thì... chẳng còn ai lọt được mắt cô nữa. Người có thể lọt vào tầm mắt thì lại đã yên bề gia thất. Thế là cô đành sống một mình, không cần cũng chẳng thèm ai quan tâm.

Giờ căn biệt thự rộng lớn chỉ có cô và người giúp việc. Dù nhan sắc phần nào có được là nhờ mỹ phẩm và dưỡng chất đắt tiền, nhưng cũng đủ cho thấy thời trẻ cô từng là đại mỹ nhân.

"Trương Hằng?"

Cậu gật đầu.

"Cứ tự nhiên. Đây không phải lần đầu tôi gặp cậu đâu. Lúc bố mẹ cậu vừa đưa cháu về nước, tôi từng tới thăm mà. Khi đó cậu mới hai tuổi." Hàn Lộ cười nói. "Lúc nghe tin, tôi cũng hơi bất ngờ. Tôi với mẹ cậu Tiểu Hạ là bạn thân tâm đầu ý hợp, chuyện gì cũng kể nhau, thế mà không ngờ đến chuyện mang thai cũng giấu."

Cô ra hiệu cho người giúp việc mang trái cây lên. "Không ngờ giờ cậu đã lớn thế này rồi. Thời gian trôi nhanh thật."

Trương Hằng khẽ cảm ơn.

"Đã tới thì ở lại ăn tối rồi hẵng về. Tôi nghe nói cậu học đại học ở đây, vốn định tới thăm nhưng mẹ cậu bảo cậu không thích bị làm phiền. Giờ gặp rồi, có gì cần giúp thì cứ nói."

Tuy là phụ nữ, nhưng năm tháng vật lộn trên thương trường khiến Hàn Lộ toát ra khí chất sắc bén, dứt khoát. Với những người khởi nghiệp cần vốn, một lời nói của cô có thể quyết định sinh mạng cả một công ty.

Sống lâu trong giới đó khiến cô mang theo uy lực vô hình. Dù không hề cố tình, chỉ cần ngồi im cũng đủ tạo cảm giác áp lực khiến người đối diện không khỏi căng thẳng.

Nhưng Hàn Lộ ngạc nhiên phát hiện: Trương Hằng một sinh viên còn chưa bước chân ra đời lại chẳng có chút rụt rè nào khi đối diện với cô.

Phải biết rằng cô đã gặp đủ kiểu người. Ai giả vờ bình tĩnh, ai thật sự trấn định chỉ cần nhìn qua là biết. Trương Hằng rõ ràng thuộc kiểu thứ hai. Từ lúc gọi điện đến khi bước chân vào cửa, cả người cậu luôn giữ đúng mực lễ độ nhưng không rụt rè, bình thản mà không hề lạnh nhạt.

Đã thế, khi trò chuyện, cậu lại tỏ ra có hiểu biết nhiều mặt khiến cô ngầm thán phục trong lòng.

Đến mức... Hàn Lộ bắt đầu tự động bỏ qua khoảng cách tuổi tác. Trong thâm tâm, cô khẽ tiếc nuối một tiếng. Đáng tiếc... cậu ấy là con của bạn thân mình, nếu không thì thật sự là mình sẽ "ra tay" mất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận