Web Novel
Chương 145: Nơi an nghỉ của thanh kiếm rỉ sét (1)
1 Bình luận - Độ dài: 2,719 từ - Cập nhật:
"Thưa chủ nhân, tôi đã tiếp nhận toàn bộ ký ức."
Trong căn phòng tại Lair, bản thể phân thân đang tiếp nhận ký ức về những gì đã xảy ra với BM. Sau khi hoàn tất quá trình tiếp nhận, hắn sắp xếp lại toàn bộ thông tin rồi truyền suy nghĩ của mình đến Yu Jitae.
"Nhưng… thuộc hạ có một điều muốn mạo muội thỉnh giáo trí tuệ của chủ nhân."
Phân thân có khả năng chia sẻ ký ức với kẻ hồi quy, nhưng không phải tất cả đều được truyền đạt. Đặc biệt là những ký ức có thể ảnh hưởng đến bản ngã của phân thân – phần lớn trong số đó bị lược bỏ theo một cơ chế do chính Yu Jitae thiết lập nhằm đảm bảo sự ổn định trong hoạt động của nó.
Ký ức liên quan đến những cá thể chimera cũng thuộc loại này.
"Liệu chủ nhân thực sự muốn giúp đỡ BM sao?"
Ở thời điểm hiện tại, thứ Yu Jitae cần cẩn trọng nhất không phải là rồng hay ác quỷ. Dù địch ý từ phía bên kia Chân trời định mệnh vẫn còn đó, nhưng với năng lực của anh thì điều đó vẫn trong tầm xử lý.
Điều quan trọng hơn, thứ anh phải lưu tâm chính là dòng chảy thời gian bị chệch khỏi quỹ đạo kiểm soát. Chính vì vậy, để tiêu diệt Wei Yan và Noah, anh cần một khoảng thời gian và địa điểm nhất định.
Do đó, Yu Jitae rất ít khi chia sẻ quyền năng hay tri thức với kẻ khác, trừ phi có lý do xác đáng, bởi bản thân anh là một tồn tại có thể bẻ cong dòng thời gian.
May mắn thay, thế giới vẫn còn cơ chế “Sửa lỗi nhân quả”, khiến cái gọi là hiệu ứng bươm bướm gần như không tồn tại. Tuy nhiên, vẫn có những nguyên nhân đủ mạnh để mô phỏng hiệu ứng đó.
Những gợn sóng nhỏ chẳng thể nào lay chuyển được đại dương.
Thế nhưng—
"Như Chủ nhân đã biết, một cá thể chimera mang hình dạng con người có thể lay động cả tương lai.
"Đó là thứ vô cùng nguy hiểm, hủy diệt. Trong các lần lặp trước, thật may là BM luôn thất bại, nhưng theo hiểu biết của thuộc hạ, đây vẫn là một yếu tố cần bị loại bỏ ở lần lặp này."
Chimera mang hình người là những mối đe dọa không thể đánh giá bằng tiêu chuẩn thông thường. Thực tế cho thấy chính một chimera như vậy, cùng bè lũ, là nguyên nhân đưa thế giới thay thế của BM – Arandot – đến bờ diệt vong.
Tuy nhiên, Yu Jitae lại không bắt ép BM từ bỏ. Trái lại, anh đang cho BM một cơ hội, như thể bảo hắn thử lại lần nữa – nếu dám lấy cả mê cung dưới lòng đất làm cái giá.
Ngay lúc đó, dòng suy nghĩ của Yu Jitae được truyền đến.
“…Ra vậy. Trong lần lặp thứ 5 và thứ 6, chủ nhân đã ra tay giết BM. Còn ở lần thứ 3 và thứ 4, y tự sát ngay sau khi Đại chiến thứ hai kết thúc.”
Ở lần lặp thứ 5 và 6, lý do Yu Jitae giết BM là để chiếm đoạt mê cung dưới lòng đất. Nhưng phân thân không rõ vì sao BM lại tự kết liễu mình trong lần thứ 3 và 4.
Giờ đây, lý do đó đã được Yu Jitae truyền đạt.
“…Hô. Trông ra vẻ đoan chính, hóa ra cũng là một kẻ điên loạn” phân thân bật cười khô khốc.
Người ta càng có nhiều, càng lưu luyến cuộc sống. Giống như Tần Thủy Hoàng, hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa, đã từng đi tìm thuốc trường sinh. Xét về thời gian và công sức BM đã đầu tư, y lẽ ra phải là người khao khát được sống hơn ai hết.
Ấy vậy mà, BM lại là kẻ coi phần đời còn lại như một món quà kèm theo.
"Thưa chủ nhân, thần đã rõ."
Cuộc trao đổi dừng tại đó. Khi phân thân còn đang chìm trong suy nghĩ về hiểm họa từ chimera mang hình người – về lý do chủ nhân muốn giúp BM, cũng như mục đích thật sự đằng sau — thì Yu Jitae lại truyền một mệnh lệnh khác.
"…Vâng? Ý người là… tạo một cái bóng mới ạ?"
Yu Jitae ra lệnh tạo ra một bản 【 Cái bóng của Đại công tước - Shadow of an Archduke (SS) 】mới.
Để tạo một phân thân mới, cần tới một cổ vật cấp 5 – loại tài nguyên đến cả kẻ hồi quy cũng chỉ có một món dự phòng.
Lý do gì khiến chủ nhân cần thêm phân thân?
Là một tồn tại có bản ngã, sự tò mò đầu tiên trỗi dậy trong phân thân. Nhưng hắn không hỏi về tương lai.
Kế hoạch luôn do chủ nhân vạch ra.
"Tuân lệnh."
Và phân thân – chỉ là kẻ thi hành những kế hoạch đó.
-----------------------------------------------
Một tuần sau,
Một cậu bé mở mắt trong căn nhà của phân thân. Cậu trông độ chừng mười lăm, có nét giống Yu Jitae, nhưng lại thiếu đi ánh mắt sắc lạnh cùng khí chất u trầm. Thay vào đó là gương mặt non nớt, có phần ngây ngô.
“Chào.”
Phân thân số 1, người vẫn đang mang hình dạng cô gái trẻ mang tên ‘Hashimoto’, cất lời chào.
Cậu bé ngẩng lên. Gương mặt gượng gạo ra vẻ bất cần, nhưng trong ánh mắt vẫn thấp thoáng nét sợ sệt.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu lảng đi.
“Này.”
“…Vâng ạ?”
“Không biết đáp lễ à? Chị chào em đấy. Chào.”
Giọng nói lạnh tanh khiến cậu bé giật mình. Phân thân số 2 lén liếc nhìn số 1, rồi đáp lời một cách dè dặt.
“C-chào chị…”
Phân thân số 1 cảm thấy một thứ gì đó mới mẻ.
Vốn dĩ 【 Cái bóng cảu Đại công tước - Shadow of an Archduke (SS) 】 được tạo ra dựa trên chủ thể ban đầu. Trường hợp của cô là đặc biệt, nên không giống ai, nhưng cậu bé kia lại là bản thể nguyên sơ nhất của Yu Jitae – trước khi gánh chịu bao cay nghiệt cuộc đời.
Nói cách khác, đó là Yu Jitae của lần lặp đầu tiên. Một cậu bé ngây thơ, khép kín và cô độc vì không có cha mẹ, mang giấc mộng trở thành một người lính.
“Sao… sao em nhìn chị ghê vậy?”
“Gì cơ?”
“Em đã chào tử tế mà…”
Khoanh tay lại, phân thân số 1 nhìn cậu nhóc đang phụng phịu.
Làm sao có thể biến cậu thành thứ gì đó hữu dụng?
Đó chính là nhiệm vụ của cô.
-------------------------------------------------
Cơn rét đã tan từ lâu, đến hoa anh đào cũng phai màu. Lớp nhựa đường giờ đã ấm dần lên khi quý hai của Giải đấu Campus đi đến hồi kết.
Yeorum lại giành hạng nhất trong quý hai.
“Unni, chúc mừng nha!”
“Hở? À… ừ.”
“Nn? Chị không vui hả?”
“Không đâu, vui mà.”
Bên ngoài, cô tỏ ra khá điềm tĩnh. Không hề khoe khoang với Bom hay Kaeul, chỉ cười gượng khi có ai đó khen ngợi.
“Làm tốt lắm.”
“Biết rồi.”
Kể cả khi Yu Jitae khen, cô cũng chỉ gật đầu như thể đang cố kìm nén sự hưng phấn.
Nhưng một khi ra khỏi phòng 301, cô liền lật mặt như trở bàn tay. Hễ gặp ai được gọi là đối thủ tại Colosseo, cô liền hét toáng lên, “Ê! Rank số mấy đó!” Đến mức Sophia phải bỏ chạy không ngoảnh đầu lại.
“Chạy cái gì đấy! Tới đây mau Rank 7!”
“Mày muốn gì hả, đồ điên! Coi chừng quý ba tao giành lại hạng nhất bây giờ!”
“Cỡ nào tao cũng không rớt xuống hạng 7 được đâu?”
“…”
Bom thì đã hoàn thành tiểu thuyết và gỡ xuống ngay sau khi viết xong. Thực ra, truyện của cô không hề tệ. Một nhà xuất bản nhỏ còn liên hệ đặt vấn đề xuất bản.
Nhưng cô từ chối.
“Truyện hay mà. Sao em không nhận lời?”
“Nghe nói đó là nhà xuất bản tệ lắm.”
“Xuất bản tệ?”
“Ừ. Họ lấy phần trăm cao với những truyện không nổi. Mà thật ra truyện em cũng không đến mức xuất sắc gì đâu. Vào cuộc thi mở chắc trượt.”
Anh chỉ thầm nghĩ, "Vậy à", còn Bom bắt đầu viết lại bản mới.
Kaeul thì đã khá hơn nhiều. Em chăm chỉ học lại, chơi đùa với bạn bè, và dần lấy lại nụ cười ngày nào.
Gà con và Gyeoul thì vẫn tung tăng ăn uống, vui chơi. Dù đôi lúc ra ngoài, Yu Jitae cũng không ngăn cấm.
Chẳng ai trong phòng 301 hay biết, nhưng con gà con kia thật ra đã có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng cho riêng mình. Bên ngoài lông lá mềm mại, nhưng bên trong lại khá "già đời".
Kẻ hồi quy quyết định chỉ âm thầm quan sát.
Khi mọi người đang bận rộn với guồng quay cuộc sống, anh nhận được một cuộc gọi từ Myung Yongha.
– Lên đường thôi! Jitae!
Gần cuối quý hai của Giải đấu, Yu Jitae đã gửi yêu cầu đến phòng giáo dục để xin tổ chức một “Chuyến dã ngoại gia đình”.
Một kỳ nghỉ kéo dài một tuần.
------------------------------------------
Miền Tây Nam nước Mỹ, bang Nevada. Las Vegas – thành phố nổi danh từ thời kỳ trước Tân Kỷ Nguyên với các sòng bạc và ngành giải trí.
Giữa vùng sa mạc phía bắc Las Vegas – nơi từng chỉ là vùng đất cằn cỗi suốt nhiều năm qua – nay đã mọc lên một hồ nước nhân tạo khổng lồ. Và ngay giữa lòng hồ là một hòn đảo nhân tạo mang tên Peace City, hiện đang được quảng bá rầm rộ như khu nghỉ dưỡng số một dành cho quân nhân trên toàn thế giới.
Trên chuyến bay hướng về Peace City, Myung Yongha bắt đầu lý giải lý do cho điều đó.
“Sau khi Đại chiến kết thúc, quân đội nghiễm nhiên trở thành thế lực đứng đầu trong giới cầm quyền.”
“Chuẩn vậy.”
Giọng điệu của anh ta thản nhiên như thể đang nói chuyện chẳng liên quan đến mình, và trên mặt giờ cũng không còn cái mặt nạ giả quen thuộc mà thay vào đó là cặp kính râm thời thượng.
“Nhưng mà cậu cũng biết rồi đấy, Jitae. Sau hơn chục năm chôn vùi bản thân nơi chiến trường, lính tráng bây giờ sống một cuộc đời hoàn toàn tách biệt với gia đình và bạn bè. Người quanh tôi bị PTSD thì không ít đâu.”
Câu chuyện về một người lính, vì giật mình bởi tiếng rơi của một quyển sách, mà lỡ tay sát hại cả nhà mình – ai cũng biết. Thực tế là, chẳng có mấy siêu nhân sở hữu nổi tinh thần thép của một siêu nhân thực thụ.
“Nói thật, nhìn quanh mà thấy buồn lắm. Tôi thì còn đỡ hơn, vì tôi là Druid… Nhưng nói gì thì nói, những người lính đã chiến đấu, đã bảo vệ gia đình, giờ có tiền rồi mà lại quá xa rời cuộc sống thường ngày, không thể tận hưởng niềm vui với người bình thường – khu nghỉ dưỡng ấy là dành cho những người đó.”
“…”
“Chúng ta học được gì suốt thời gian qua? Là giết chóc và sinh tồn. Vậy nên cái đảo đó được lập ra để chúng ta có thể lấy chính mấy thứ ấy ra mà cho người thân thấy: đây là những gì tôi đã trải qua.”
Đó cũng là lý do vì sao Myung Yongha hỏi Yu Jitae về kinh nghiệm sống ngoài thực địa.
Suốt một tuần, Yu Jitae đã phải cùng lũ trẻ sinh tồn trên một hoang đảo: tìm đồ ăn, dựng chỗ trú, duy trì cuộc sống.
“Nơi đó cũng hoang vu thế à? Phải tự tay đốn cây, dựng nhà luôn sao?”
“Uwahaha! Làm gì đến mức đó. Một người đi nghỉ ở đó thôi là tốn tới cả trăm nghìn đô đấy.”
Nói đến đó, anh ta chợt dừng lại.
“Mà… trong đó có gì ấy nhỉ? Tôi chỉ nghe nói là có nhiều thứ hay ho…”
Yongha bắt đầu lướt tìm gì đó trên chiếc đồng hồ đeo tay.
“À đây rồi. Họ tạo môi trường giải trí mô phỏng giống Dungeon, mang vào đó nhiều loại sinh vật, thực vật và côn trùng thú vị… Không phải cái gì cũng có đâu, nhưng chỉ riêng việc trồng được cả cây KM-13 là đã đáng nể rồi, đúng không?”
Cây KM-13 là loại cây chỉ xuất hiện trong Dungeon hạng S kiểu di tích trở lên. Nó có thể sinh trưởng bằng bất kỳ chất lỏng nào, và cho ra loại quả khác nhau tùy theo thứ mà nó hấp thụ.
Yu Jitae khẽ gật đầu. Anh không thật sự hiểu điều đó thú vị ở chỗ nào, nhưng một môi trường mới, một cuộc sống mới – có lẽ sẽ khiến lũ trẻ thấy vui hơn.
Họ trở lại phòng chờ VVIP trên máy bay.
Gia đình của Myung Yongha đang chơi đùa cùng lũ rồng. Gyeoul đang trò chuyện với cậu con trai cả Myung Jun-il, còn Kaeul thì đang ôm cậu con trai thứ hai với ánh mắt long lanh đầy thích thú. Còn Yeorum thì nằm dài trên ghế sofa, tay gãi bụng, mắt thì chăm chăm nhìn đồng hồ.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ – xa lạ nhưng cũng có vẻ quen mặt. Bom đang trò chuyện cùng Jung Hawon, vợ của Myung Yongha, và người phụ nữ lớn tuổi kia đang mỉm cười, góp chuyện một cách thân thiện.
Đó là Li Hwa – người được Myung Yongha mời đến từ tổ chức Grand Natural Society.
Khi Yu Jitae bước vào, ánh mắt của Bom tự nhiên chuyển sang phía anh, rồi cô vẫy tay chào. Li Hwa cũng mỉm cười hiền hậu, khuôn mặt nhăn nheo hiện lên vẻ trìu mến.
“Anh có uống một ly không? Hahat.”
Myung Yongha lấy ra một chai champagne, rót vào ly và cụng với Jitae. Sau đó, Yu Jitae nhìn về phía lũ rồng.
Gyeoul đang ăn những viên kẹo dẻo của mình, trong khi Myung Jun-il ngồi cạnh cứ lén liếc qua. Cậu bé khẽ nhích người lại gần.
Gyeoul cũng quay sang nhìn cậu.
“C, chào noona…”
“…”
Khác với trước kia – nơi cô bé chỉ lặng thinh nhìn mà không đáp lại – lần này Gyeoul khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhạt. Tất cả là nhờ vào những bài học về phép tắc do Bom dạy dỗ.
“Cậu đang ăn gì đó?”
“…Kẹo dẻo.”
“Trông ngon quá.”
“…”
Dạo gần đây cô bé không được ăn nhiều kẹo dẻo, vì số mua từ Ahjussi đã ăn hết từ lâu. Nhưng hôm nay, để kỷ niệm kỳ nghỉ, Bom đã mua cho một ít – và Gyeoul đang tận hưởng hết mức.
Myung Jun-il, vốn chẳng mê đồ ngọt, im lặng một lúc rồi cất tiếng.
“Ờm, noona.”
“…?”
“Cái viên vàng đó có vị gì?”
“…Cam.”
“Thế viên đỏ?”
“…Dâu.”
“Còn viên trắng?”
Gyeoul ngừng tay khi đang chuẩn bị cho viên tiếp theo vào miệng, quay sang nhìn cậu bé.
“…Sao vậy?”
“À, không… E, Em chỉ thấy nó ngon…”
“…Mhmm.”
“Noona. Chị có thể cho em viên trắng kia không?”
Gyeoul mỉm cười.
“…Nn.”
“Ơ? T, thật á?”
Cậu bé tươi cười chìa tay ra, nhưng Gyeoul chỉ nghiêng đầu, mắt dán vào tay cậu.
“…Cậu đang làm gì thế?”
“Ơ? Chị không định cho em một viên à?”
“…Không?”
Đó là lúc Myung Jun-il mới nhận ra. Khi nãy cậu hỏi “Không cho tôi được à?”, và Gyeoul đáp “Nn” – nghĩa là “Không cho”.
“À…”
Cậu bé xị mặt xuống, phụng phịu.


1 Bình luận