Con tàu Scarborough chỉ nổ súng mang tính tượng trưng, và chẳng xa đó, chiếc thuyền buôn của Pháp ngoan ngoãn giảm tốc rồi dừng lại.
Thấy đối phương biết điều như vậy, tâm trạng của Elmer rốt cuộc cũng dịu xuống. Hắn ngồi trở lại bàn ăn trên boong, thắt lại khăn ăn nơi cổ.
Tên đại phó điều khiển Scarborough áp mạn sang một bên Hải Sư. Gã sĩ quan thực tập từng mở miệng lúc trước lại không nín nổi: “Thưa ngài, ta nên cho pháo thủ sẵn sàng đợi lệnh, đồng thời cử người sang đó thăm dò tình hình trước.”
Lông mày đại phó giật giật. Gã đâu phải kẻ mới đi biển lần đầu, chẳng cần kẻ dưới nhảy xổ vào chỉ tay năm ngón. Thật ra, nếu không phải vì xuất thân của Barnett, hắn đã phát cáu từ lâu rồi. Bị đồng liêu gạt ra ngoài cũng không phải không có lý.
Làm việc đúng là chuyện tốt, nhưng cách làm không ra gì cũng đủ khiến người ta phát bực.
“Làm tốt phần việc của cậu đi, Barnett.” Đại phó lên tiếng cảnh cáo. Thực ra hắn vốn cũng định ra lệnh pháo thủ vào vị trí chờ sẵn, nhưng bị chen ngang như vậy khiến hắn cảm thấy như vừa nuốt phải chuột chết. Tuy nhiên, từng phục vụ trong Hải quân nhiều năm, lý trí cuối cùng cũng lấn át cơn bực, hắn tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu một cách có trình tự.
Barnett đứng một bên, không nói thêm lời nào, nhưng dáng điệu ưỡn ngực ngẩng cao đầu chẳng khác gì vừa thắng trận, khiến người ta chỉ muốn rút kiếm ra bổ đầu.
May mắn thay, lúc ấy đội lính đầu tiên gồm 24 người đã trèo lên được con tàu Pháp bên kia, kéo tâm trí của đại phó sang hướng khác.
Thuyền trưởng phía đối phương là một gã người Pháp tóc xoăn tự nhiên, đang đứng trên boong cùng nhóm thủy thủ của mình, mặt mũi lấm lét. Gã rõ ràng biết rõ mình đang đối mặt với cái gì khi nhìn thấy Scarborough.
Nhưng trước sức mạnh áp đảo, dù trong lòng không cam, gã cũng chỉ còn biết ngoan ngoãn dâng lên bảng kê hàng hóa.
Đội trưởng nhóm lính dùng khẩu hỏa thương chỉ vào đám người đã đầu hàng trên boong, rồi ra lệnh cho vài tên lính xuống hầm tàu kiểm tra. Một lát sau, từ căn bếp, Trương Hằng và Marvin cũng bị áp giải lên boong.
Marvin thì chân run như cầy sấy, nhất là khi hắn nhìn thấy con chiến hạm to đùng, đầy dãy nòng đại bác và bóng người đen kịt ở phía trên, trong lòng hắn chỉ còn lại tuyệt vọng.
Cái vẻ mặt đó khiến đám thủy thủ Anh trên boong cười ầm cả lên, kẻ huýt sáo, người nhe răng cười lớn. Nhưng trong đám ấy, có một người lại cau mày, lặng lẽ nhìn chằm chằm Marvin.
“Lenny, có chuyện gì sao?”
“Tôi không chắc… chỉ thấy hắn trông quen quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.” Gã thủy thủ tên Lenny nói.
“Giờ anh nói vậy, tôi cũng thấy thế.” Một tên khác lên tiếng hưởng ứng.
Không khí trên boong bỗng chốc trở nên căng thẳng, nhưng rồi giọng điệu người nọ lại đổi sang chọc ghẹo: “Trông hắn hơi giống vợ cậu đó, ôi… tội nghiệp Lenny bé nhỏ, chắc đang khao khát được đổi gió lắm rồi ~ mà có khi người bạn tròn trịa này của chúng ta chẳng để tâm đâu!”
“Cút mẹ mày đi, Stephen!”
Cuộc đối thoại bị bẻ ngang ấy khiến không khí trên tàu lại vui vẻ trở lại. Nhiệm vụ lần này quá nhẹ nhàng, phần lớn bọn họ chẳng mấy ai để tâm. Một lúc sau, những người đi kiểm tra cũng bắt đầu trở lại.
“Ổn cả, toàn là sứ tinh xảo, trông hàng rất chất lượng. Lần này mấy anh em ta kiếm đậm rồi!”
Mặt ai nấy sáng rỡ như vừa đào được kho báu.
Đội trưởng gật đầu: “Trông chừng bọn này, tôi đi báo với đại phó và thuyền trưởng.”
Hắn cầm theo bảng kê hàng hóa rồi quay về Scarborough. Một lát sau, thủy thủ trên Scarborough bắt đầu hành động.
Để dễ bề chuyển hàng từ con tàu buôn, đại phó ra lệnh bắc thêm các tấm ván nối giữa hai con tàu. Gần sáu mươi lính thủy mới được tuyển, vừa buông vũ khí xong, đã vội vã chạy qua Hải Sư để bốc xếp sứ.
Tiếng bước chân vang vọng từ boong tàu khiến đám hải tặc đang ẩn dưới sàn hầm phải nuốt khan. Cho đến giờ, mọi chuyện suôn sẻ hơn cả dự tính. Hai tàu đã ghép mạn thành công, và chỉ còn chờ lũ lính Anh tay không nhảy lên Hải Sư là có thể phát động tấn công.
Nhưng cũng chính trong thời khắc then chốt này, tâm trí ai nấy đều căng như dây đàn. Chỉ sợ một sơ sẩy, bị người trên boong phát hiện, mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.
Duy chỉ có một người là ngoại lệ.
Hắn ngồi trong góc, nhắm mắt lại như thể đang ngủ, thân thể vạm vỡ như dãy núi trong đêm, bộ râu quai nón phập phồng theo nhịp thở. Mặc cho không gian dưới hầm chật chội đến nỗi người chen người, nhưng xung quanh hắn vẫn vắng tanh như có khoảng không vô hình.
Dù phần lớn những kẻ làm hải tặc đều thuộc hạng ngỗ ngược, nhưng hễ vào chung phòng với hắn là chẳng khác gì mèo ngoan.
Từng ánh mắt nhìn về phía hắn đều mang theo sự kính sợ như đang nhìn một ác thần giáng thế.
Kế hoạch tấn công Scarborough vốn nguy hiểm tột bậc, cho dù có sự sắp đặt trước của Olf thì khả năng thành công cũng chỉ năm ăn năm thua. Vậy mà vẫn có đa số đồng ý bỏ phiếu tán thành. Ngoài sức hút từ tiền bạc và báu vật, có lẽ chính hắn cũng là nguyên nhân lớn nhất.
Chỉ có nỗi sợ khác mới đối đầu được với nỗi sợ.
…
Từng tên thủy thủ Anh lần lượt nhảy sang Hải Sư, vui vẻ chui xuống hầm lấy sứ. Những kẻ trông coi Trương Hằng và Marvin trên boong cũng mất cảnh giác. Chỉ có Lenny vẫn nhìn chăm chăm vào Marvin, mặt mày đăm chiêu.
Marvin thì càng lúc càng thấy kỳ cục. Ở Tân Thế Giới này, ngoài cha mình ra, hắn chẳng quen biết ai. Vừa cập bến đã bị bắt cóc bởi hải tặc. Hắn chắc chắn chưa từng gặp gã nào bên kia cả. Không hiểu sao lại bị dòm ngó mãi. Marvin thậm chí bắt đầu nghi ngờ… chẳng lẽ mình giống vợ của tên kia đến vậy?
Trong khi mấy tên lính thủy Anh túm tụm lại cười cợt, bàn xem sẽ tiêu tiền kiếm được vào chốn vui thú nào, thì Lenny đột nhiên biến sắc, gào lớn:
“Tôi nhớ ra rồi! Chúng là hải tặc!!!”
Gã vừa thốt lên vừa giơ khẩu hỏa thương lên nhanh nhất có thể, chĩa thẳng vào Marvin, mặt mũi căng như dây đàn.
Marvin hoảng hồn, không biết mình bị lộ chỗ nào. Không chỉ hắn, ngay cả mấy gã lính Anh bên cạnh cũng ngớ ra, chẳng ai lập tức giơ súng, ngược lại còn hỏi:
“Anh phát điên cái gì đấy?!”
Lenny vội vàng nói: “Tôi nhớ ra đã gặp hắn ở đâu rồi! Mười tháng trước, có một con tàu buôn bị bọn hải tặc đánh cướp. Chúng giết luôn thuyền trưởng cùng nhiều thủy thủ, chỉ chừa lại mấy hành khách với một thuyền nhỏ, một thùng nước và chút đồ ăn. Sau đó họ được một con tàu khác cứu. Mấy người đó nói có bốn tên đã theo bọn hải tặc, trong đó có gã béo này hắn dễ nhận ra nhất nên tôi nhớ kỹ! À đúng rồi, còn một gã người phương Đông nữa chắc là tên đang đứng cạnh hắn!”


0 Bình luận