Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2: Em muốn đăng ký học à?

1 Bình luận - Độ dài: 2,245 từ - Cập nhật:

Tôi không ngờ lại nghe những lời đó từ miệng Giáo sư Heerlein.

“Học viện… nhập học sao?”

“Ta đoán là em quan tâm?”

Tất nhiên là tôi quan tâm. Đó là cách duy nhất để thoát khỏi kiếp nô lệ này ngoại trừ tự tử.

Hệ thống đẳng cấp của Đế quốc đã bắt đầu sụp đổ từ một thời gian trước. Nguyên nhân là vì cuộc chiến kéo dài với Ma Thú phương Bắc.

Khi sự sống còn của quốc gia bị đe dọa, mạng sống của Hoàng đế và nô lệ dần trở nên ngang hàng. Những ai không chấp nhận điều đó đều đã xuống mồ hết cả rồi.

Đến một thời điểm nào đó, Đế quốc bắt đầu tập trung đào tạo và phát triển các pháp sư tham gia chiến đấu. Nghĩa là, bất kể thân phận hay địa vị, ai có khả năng chống lại Ma Thú đều được trọng dụng. Đó là một quyết định đúng đắn trong hoàn cảnh lúc bấy giờ.

Và Học viện Pháp thuật Tilette chính là nơi đào tạo ra những pháp sư chiến đấu giỏi nhất Đế quốc.

Khi một học sinh được nhận vào, thân phận trước đó sẽ bị xóa bỏ, và họ đồng thời nhận được danh hiệu “Pháp sư tập sự” với tư cách học sinh của Học viện. Thực tế, ngoại trừ Hoàng tộc thì mọi người trong Học viện đều bình đẳng khi xét về giai cấp.

Giáo sư Heerlein cũng từng được giải phóng khỏi gông xiềng địa vị sau khi tốt nghiệp Học viện. Hiện tại, cô là một Nữ bá tước đang phụ giúp cho Hoàng thất.

Phải nói là lời đề nghị này quá sức hấp dẫn. Làm sao có thể không bị dao động được?

Dù Giáo sư Heerlein không đề cập, tôi cũng đã có ý định nộp đơn rồi. Tôi chỉ đang tìm đúng thời điểm mà thôi.

Vì vậy tôi mới tò mò.

“Tại sao cô lại nói chuyện này với em…?”

Lúc nào cũng phải hiểu rõ ẩn ý thực sự đằng sau lời nói của quý tộc. Giáo sư Heerlein có lý do gì để nói điều này với tôi vào thời điểm này? Còn đích thân đến chỉ để nói chuyện đó?

Trước câu hỏi của tôi, Heerlein trả lời một cách mơ hồ:

“Chẳng phải em là trợ lý riêng của Klais sao?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Klais trước giờ luôn đuổi hết mấy sinh viên sau đại học mà cô ấy đưa về trong chưa đến ba tháng. Nhưng từ khi cô ấy đưa em về từ chợ nô lệ thì cổ không nhận thêm ai nữa. Mặc dù chính cổ trước đó lúc nào cũng than phiền không có sinh viên giúp việc.”

Cái gì cơ? Hasfeldt tôi biết mà đi than phiền?

“Vì vậy lần trước khi đi uống rượu với nhau, ta có hỏi. Cô ấy nói không cần thêm sinh viên sau đại học nữa. Thêm người chỉ tổ tốn tiền mà thôi, lời cô ấy nói đấy.”

“Giáo sư Hasfeldt nói vậy lúc đang uống rượu sao?”

“Chính xác.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Giáo sư Heerlein đang thử tôi. Tôi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh và tiếp tục lắng nghe.

“Tới mức mà cô ấy nói như vậy thì cũng có thể xem như là lời khen đấy. Chắc trong long cổ cũng biết ơn em, chỉ là không giỏi thể hiện ra ngoài thôi.”

“… Lần đó đó là từ một năm trước đúng không?”

“Ừ, đúng rồi! Sao em biết?”

Vì đó là khoảng thời gian cô bắt đầu tiếp cận tôi.

Tôi đã luôn thấy cuộc gặp của chúng tôi có gì đó không tự nhiên, không đủ lý do. Không ngờ đằng sau mọi thứ lại có một cuộc trò chuyện như vậy.

“Dù sao thì, ta đã nghĩ từ lúc đó. Aether bé nhỏ của chúng ta không thể cứ mãi làm nô lệ như thế được.”

“À…”

“Ta sẽ không ép em đâu. Nhưng nếu em có ý định, thì đến tìm ta bất cứ lúc nào. À, nếu được thì trong vòng một tháng nhé. Kỳ nộp đơn là trong ba tháng nữa!”

Heerlein cầm lấy một tay tôi với nụ cười thân thiện. Có thứ gì đó mềm mềm bị kẹp giữa lòng bàn tay hai người.

“Ơ…”

“Tada! Quà cho em đây. Em chưa ăn gì hôm nay đúng không? Cái này ăn vặt tạm nhé.”

Thứ Giáo sư Heerlain đưa tôi là ... socola.

Một thứ cực kỳ khó kiếm trong thế giới này. Đặc biệt là với nô lệ, nó là một món ăn xa xỉ.

Muốn có đường, dân thường chỉ có thể ăn trái cây hoặc hút mật từ hoa đã được tưới nước. Cũng có cây mía, nhưng chúng là độc quyền của tộc elf và còn khó kiếm hơn cả socola.

Ừm… lẽ ra tôi nên từ chối ít nhất một lần cho lịch sự. Nhưng bụng tôi đói meo, nên bản năng đã chiếm quyền điều khiển.

Mà không chỉ vì thế. Thường thì khi một quý tộc tặng một món đồ quý giá sau khi đưa ra đề nghị, đó là một phép ẩn dụ. Giống như một chính trị gia tham nhũng lấy phong bì trắng từ túi áo ra vậy.

Từ chối socola cũng đồng nghĩa với việc tôi không quan tâm đến việc nhập học. Và không chỉ riêng tôi – bất kỳ quý tộc nào quen nói chuyện vòng vo như Heerlein cũng sẽ nghĩ như vậy. Tôi đã sống ở đây đủ lâu để hiểu bầu không khí và đọc được ý ngầm trong lời nói, nên chuyện này tôi hoàn toàn hiểu rõ.

Tôi nhận lấy socola và tất nhiên là không quên nói lời cảm ơn.

“Ta đi đây. Tạm biệt!”

Nhìn Heerlein cưỡi golem rời đi, khóe môi tôi khẽ nhếch lên.

Đúng vậy, đã ba năm trôi qua rồi, đã đến lúc phải vươn vai khởi nghĩa rồi.

**

Chuyện đó thì cứ để sau.

Còn hiện tại, tôi phải tập trung vào thực tế tàn nhẫn trước mắt.

Tôi không cần phải lo lắng ngay lập tức về chuyện nhập học. Đã có nhiều người tự mãn quá sớm và phải ôm lấy thất bại ê chề. Theo lẽ thường, khi chuẩn bị cho một cuộc nổi dậy, điều quan trọng là phải tính đến những kịch bản tồi tệ nhất.

Học viện Tilette danh tiếng bao nhiêu thì cạnh tranh cũng khốc liệt bấy nhiêu. Nếu tôi không đánh bại được đám đối thủ đáng gờm và thi đậu ngay lần đầu tiên, ai biết được tôi sẽ gặp rắc rối gì với Giáo sư Hasfeldt?

Mọi thứ đều cần sự vĩ đại và chính xác tuyệt đối.

[◆ Tiến độ]

[Ma pháp hệ Hỏa: 836/1048]

[Đọc tiếp…]

[MẸO: Bạn không thể trở về thế giới của mình nếu chưa tinh thông toàn bộ ma pháp.]

Chỉ một chút nữa thôi là tôi sẽ học xong Ma pháp hệ Hỏa. Trớ trêu thay, số lượng phép hệ Hỏa này là nhờ những ngày tháng lao lực dưới trướng Giáo sư Hasfeldt.

Nói vậy có vẻ ngạo mạn nhưng nếu cho tôi thêm một năm nghiên cứu, có lẽ tôi sẽ đuổi kịp trình độ của cô.

“Được rồi.”

Tôi cất cuốn sách đi và tiến về rặng núi sau học viện để thực hiện nhiệm vụ hiện tại—tìm kiếm thạch ma lực.

Dãy núi phía sau Học viện Tilette.

Người ta thường gọi như vậy, nhưng thực tế nó khá xa so với toà nhà chính của trường. Đây là nơi cư trú của những Ma Thú cấp thấp—loài không gây nguy hiểm nếu ở một mình.

Không phải Ma Thú nào cũng đe doạ đến xã hội. Những con yếu ớt rất thích hợp để học sinh học viện luyện tập thực chiến. Biết được sự tiện lợi ấy, nhà trường kiểm soát số lượng của chúng như một kiểu bảo tồn sinh vật hoang dã.

Mà không chỉ dùng để thực hành chiến đấu, đám Ma Thú yếu ớt này còn là nguồn cung cấp chính cho loại thạch ma lực cấp thấp.

“Tìm thấy rồi.”

Vừa lên được nửa sườn núi, tôi đã bắt gặp một con Magnet Turtle—một Ma Thú cấp thấp phổ biến.

Tôi khom người, len lỏi chậm rãi qua bụi cỏ.

Mở túi hông, tôi lục lại những thứ đã chuẩn bị. Hai cuộn giấy phép Light Arrow, vài cọng cỏ ma lực để dự phòng, và một cuộn giấy hơi phức tạp hơn một chút.

Tôi lấy ra cuộn cuối cùng.

[Cuộn Giấy Triệu Hồi: Triệu hồi vũ khí cá nhân.]

Con người thì phải dùng công cụ. Săn bắn cũng không ngoại lệ. Ai mà bắt được cái thứ cứng như thiếc đó bằng tay không chứ?

Tôi mở cuộn giấy và ngậm một cọng cỏ ma lực trong miệng. Khi mùi khét đặc trưng của cỏ cháy lan ra khắp khoang mũi, ma lực được truyền vào và khiến cho cuộn giấy phát sáng. Nó tỏa ra ánh bạc rực rỡ.

Sau đó, một cây trượng dài gần 2 mét bắn ra khỏi cuộn giấy.

Không phải loại trượng gỗ đơn giản mà Pháp Sư Tập Sự thường dùng. Đây là một phiên bản đặc biệt được làm hoàn toàn từ thép.

Chỉ với vài chiêu khéo léo, con rùa thiếc kia có thể bị hạ gục chỉ bằng cây trượng này mà không cần đến ma pháp. Vì mỗi lần dùng phép là tôi lại tốn thêm công đoạn nên tôi đã phát triển cách săn đám này chỉ bằng mánh riêng.

Mánh gì á?

Thì cứ đập cho đến khi tụi nó nát bét ra thôi. Còn gì đặc biệt nữa chứ?

Tôi siết chặt cây trượng bằng hai tay. Phần đầu trượng có bốn chiếc kim nhọn với hai cái hướng ra ngoài. Khoảng cách giữa hai kim này có thể điều chỉnh được.

Kim phía dưới được căn chỉnh tuỳ theo kích thước ước lượng của mục tiêu. Sau khi tìm được khoảng cách phù hợp, tôi cố định nó bằng một chốt khoá.

Và rồi…

Tạch-tạch-tạch!

Ngay khi con Magnet Turtle quay lưng lại, tôi lao lên như một cơn gió và giáng mạnh đầu trượng xuống cổ nó.

Rầm! Cổ nó bị kẹp gọn giữa hai mũi nhọn của cây trượng đúng như tính toán ban đầu.

“Kiiiiieeek!”

Con rùa rít lên. Một sự vùng vẫy vô ích đến từ nó.

Rắc, răng, rắc…

“Kiiiieeek…”

Vỏ ngoài bị phá huỷ để lộ ra lớp dây đồng bóng loáng. Một vài viên từ thạch bọc trong dầu đen rơi ra từ cái cổ bị cắt lìa.

Đó chính là ma thạch của con Magnet Turtle.

Đòn tập kích thành công mỹ mãn. Con rùa đổ sụp xuống trước khi kịp phản công. Sau khi chắc chắn nó đã mất hoàn toàn năng lượng, tôi cho mấy viên đá vào túi.

Tôi chỉ cần ma thạch. Mấy phần còn lại có thể đem bán ở chợ kiếm ít tiền nhưng với cái khối lượng của mấy miếng kim loại này này thì tôi thà vác xuống núi còn hơn. Người khác sẽ tìm thấy và tháo nó ra thôi.

Sau đó tôi tiếp tục săn thêm vài con nữa. Mỗi con cho ra khoảng năm mươi viên, vậy nên chỉ cần năm hay sáu con là đủ.

Òo…

Vận động thể chất đúng là làm tiêu hao nhiều calo thật. Nghĩ đến miếng socola trên người, tôi liền mò vào túi áo.

“Hmm…”

Đó là vị ngọt mà tôi đã lâu không được nếm lại. Tôi muốn tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.

Tôi vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Có một khái niệm trong kinh tế học gọi là “lợi ích cận biên giảm dần”. Nói nôm na thì, khi tiêu thụ liên tục một thứ, dù nó ngon đến đâu, cảm giác thỏa mãn cũng sẽ giảm dần.

Không cần phải giảng giải dài dòng. Ai cũng biết ly nước đầu tiên luôn ngon nhất.

Vì vậy, nếu cố chia nhỏ viên socola ra để kéo dài cảm giác ngọt, chẳng những không thoả mãn được cơn đói mà còn để lại cảm giác hụt hẫng.

Nên trớ trêu thay, cách tận hưởng socola ngon nhất chính là…

Ăn hết tất cả ngay khi đói nhất!

Nhưng hương vị không phải thứ duy nhất quan trọng. Để thỏa mãn, tôi cần ăn thêm những thứ khác trong khi vị ngọt vẫn còn đọng lại.

Có gì để ăn quanh đây không nhỉ? Không. Mẹ Thiên Nhiên luôn ban phước cho con người, dù ở bất kỳ thế giới nào. Tôi tìm thấy vài quả mọng đã chín khi lục lọi quanh khu vực.

Mọi thứ đều nằm trong dự tính. Tôi lục lọi thêm trong bụi cây gần đó, gom được ít rau dại và hoa quả có thể ăn được. Một số loại còn toả hương bạc hà khá dễ chịu. Cái này chắc ngon.

Tuyệt. Giờ chỉ cần ăn tất cả một lần. Như vậy tôi vừa có thể trải nghiệm kết cấu của nó, vừa có thể làm đầy cái bụng rỗng.

“Ực.”

……

…Ờm.

Chờ đã.

Khoan đã.

Tôi chết chắc rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
Lợi ích cận biên giảm dần (marginal utility): https://en.wikipedia.org/wiki/Marginal_utility
Lợi ích cận biên giảm dần (marginal utility): https://en.wikipedia.org/wiki/Marginal_utility
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận