Đối với phần Ma thuật Chiến đấu, họ đã bố trí một giao thức để đảm bảo thí sinh không bị thương.
[Ma pháp bẩm sinh Cao cấp ─ Khiên chắn x3]
Khi bước vào sàn đấu, ba chiếc khiên trong suốt, vô hình sẽ lập tức xoay quanh thí sinh, bảo vệ họ. Những chiếc khiên này được cho là có thể chặn ba đòn phép thuật bất kỳ, trừ cấp tối thượng.
Chắc hẳn đây là Ma Pháp Bẩm Sinh của một trong các giám thị bởi không thể là thuộc tính nguyên tố.
Nếu thí sinh bước ra ngoài ranh giới, các khiên chắn sẽ biến mất. Bài thi lập tức kết thúc bất kể thời gian còn lại bao nhiêu và thí sinh sẽ bị trừ thêm điểm vì vượt quá vạch.
Vị giám thị tiếp tục giải thích quy tắc chấm điểm:
“Cứ mỗi khiên mất sẽ bị trừ 2 điểm. Nếu phá được khiên của đối phương sẽ được cộng 1 điểm.”
Tôi đã biết trước điều này nhờ giáo sư Heerlein. Ngoài ra còn vài mẹo nhỏ mà họ không nói rõ với thí sinh.
Ví dụ như một quy tắc ngầm: nếu chỉ phòng thủ thụ động thì sẽ bị trừ 2 điểm.
“Các em sẵn sàng chưa?”
“Làm ơn cho em một phút.”
Tôi ngậm lá cỏ ma lực vào miệng rồi nhờ giám thị châm lửa.
“Giờ thìsẵn sàng rồi.”
Huuu... Tôi vào tư thế, mắt dõi theo làn khói bay lên trời. Ngay trước khi bắt đầu, tôi triệu hồi cây trượng riêng.
“Cậu từng thấy cây trượng mà nhỏ Mắt Vàng đang dùng chưa?”
“Chưa. Hình dạng lạ thật.”
“Dù sao thì trận này cũng sẽ kết thúc nhanh thôi. Lấy ra làm gì cho mất công.”
Không phải chờ lâu.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu bắt đầu trận đấu.
“Đạn lửa.”
Bước đầu là thăm dò. Tôi né viên đạn lửa và nhanh chóng áp sát.
Dù được khen là có lượng ma lực dồi dào, nữ sinh kia lập tức lùi lại khi tôi chỉ còn cách cô ta vài bước chân.
Đây không phải phản ứng của một pháp sư chiến đấu hay pháp sư arc. Cô ấy có lẽ là một pháp sư chuyên về xả chiêu từ xa.
Điều đầu tiên khi đối đầu pháp sư nào là luôn phải tiếp cận trước khi họ niệm xong. Tôi vung cây trượng dài hai mét như thể đánh bóng chày.
Một đòn nghi binh.
Cô ta cúi đầu tránh, mỉm cười nhẹ rồi triệu hồi hỏa cầu mà không cần niệm chú.
Đó là ‘stack1’ và ‘đa niệm’ kỹ thuật khó đến cả pháp sư kỳ cựu cũng không làm nổi. Sự xuất hiện bất ngờ của kỹ thuật này cho thấy cô ta đã chuẩn bị từ đòn đầu tiên.
Kaaang─!
Một khiên vỡ tan. Trừ 2 điểm.
Chiến thuật đơn giản không ăn thua. Tâm trí tôi trống rỗng chốc lát, chắc vì hồi hộp.
Rồi tôi nhớ lời giáo sư Heerlein:
"Em sẽ đấu với một học sinh khác trong phần thực chiến. Không thể đánh như khi chiến đấu với Ma Thú đâu, hiểu chứ?"
Giờ thì tôi hiểu.
Đối thủ là một sinh vật có trí tuệ, có thể thích nghi. Không phải kiểu pháp sư tuyến sau cần bảo vệ. Cô ta có chiến lược riêng và biết tùy cơ ứng biến.
Cô gái này giống như... một khẩu pháo tự hành hiện đại.
Và còn là pháo liên hoàn.
Tôi hít một hơi, kiểm tra lại: còn hai khiên. Tôi lập tức nghĩ ra phương án B.
Phòng thủ sẽ bị trừ điểm nhưng tấn công quá đà cũng dễ mất trắng.
Mục tiêu của tôi là không bị đánh trượt. Với thân thể của một con Mắt Vàng mà mơ hơn 40 điểm thì đúng là ngông cuồng. Tôi không muốn liều lĩnh chỉ để lấy thêm vài điểm.
Đối thủ dường như đã đánh giá xong tôi. Cô ấy bắt đầu niệm hàng loạt câu chú.
Dựa vào ước lượng Fermi, tôi đếm được hơn năm mươi. Tất cả hỏa cầu đó lao tới, tỏa ra nhiệt lượng kinh hoàng.
Không còn lối thoát nữa, tôi bị vây hãm giữa làn đạn.
Tôi toan chạy về phía trống thì một câu chú khác bắn tới trước. Nếu tất cả là phép cao cấp thì cô ta đủ sức ra chiến tuyến rồi.
Và vì thế, một suy nghĩ thoáng qua đầu tôi:
Cô ta chắc chắn sẽ đậu.
Tôi cảm thấy như va vào một bức tường. Không phải lần đầu thấy chán nản nhưng mỗi lần nhìn những người có thể dùng phép tự do, tôi lại thấy hụt hẫng. Giống như là người duy nhất trong thời hiện đại sau 2000 mà không thể dùng điện thoại hay máy tính.
Tôi né được vài quả cầu lửa nhưng vẫn dính một quả. Khiên lại vỡ.
Phòng tuyến Maginot đang sụp đổ. Nếu để yên thì chắc chắn tôi sẽ rớt.
Nhưng, tôi đã tính trước chuyện này.
Đúng lúc ấy, ma lực từ cỏ bắt đầu lan khắp cơ thể.
Không có cuộn phép hay thiết bị nào khác, tôi chỉ có một cách: để ma lực bao phủ toàn bộ thân thể.
Tất nhiên, đầu vào thì phải có đầu ra. Nếu không sẽ bị quá tải.
Vậy tôi xả ma lực vào đâu?
[Ma pháp bẩm sinh tối thượng - Thao túng Nguyên tố]
Vào cây trượng, dĩ nhiên. Tôi vận hành nguyên tố, truyền ma lực vào trượng thép.
Đầu trượng có gắn mạch tôi gắn từ trước bằng transistor. Vì không phải cuộn phép nên không bị tính là gian lận.
Mạch đó dựa trên lý thuyết Bát Đạo mà tôi đã nghiên cứu ba tháng nay. Nó giống như trang bị tám slot kỹ năng vào vũ khí trong game.
Gần đây tôi mới phát hiện bốn nguyên tố chính của ma pháp có liên hệ đến vật lý hạt nhân. Và khi đã biết, tôi có thể áp dụng lý thuyết đó vào chiến đấu.
Bát Đạo đi qua sáu điểm ngoài và hai điểm trung tâm. Ở đó, một điểm bất kỳ có thể nhảy đến điểm khác thông qua toán tử isospin.
Nói đơn giản, cây trượng cho phép tôi sử dụng ma thuật lưu trữ một cách luân phiên.
Tôi chỉ có thời gian nạp hai kỹ năng nhưng như vậy là đủ.
Tôi nạp ma lực đến mức tối đa rồi lao về phía đối thủ. Cô ta bắt đầu niệm chú gấp gáp, có lẽ không ngờ tôi dám lao qua làn mưa lửa.
Một luồng nhiệt khủng khiếp bốc lên.
Nhiệt của ngọn lửa được cho là nóng dữ dội nhưng cái này vượt xa tưởng tượng. Mồ hôi tuôn như mưa từ trán tôi.
Cây trượng bằng thép của tôi lại dẫn nhiệt quá tốt.
Tôi siết chặt tay cầm lấy cây trượng đang nóng rực, chuẩn bị tung đòn kết liễu. Cảm giác tay như bị nướng chín nhưng tôi mặc kệ.
Cô gái dựng lên một bức tường lửa. Tôi đập mạnh cây trượng vào và niệm với giọng đều đều:
Bát Đạo – Thức Thứ Nhất.
“Chập Mạch.”
Mạch phép của cô ta và tôi tiếp xúc với nhau.
“Ưgh…!”
Cảm giác như có ai đó bóp chặt ý thức, khó chịu vô cùng.
Tôi cài vào đó một bộ điều biến.
Không phải kiểu dùng cho lò phản ứng hạt nhân…
Mà là bộ điều biến phá hủy mạch phép đối phương.
Kaaaaang─!!
Chiếc khiên cuối cùng của tôi vỡ tan. Hậu quả từ việc trượng xả ma lực bất ngờ.
Không sao cả. Không chỉ khiên của tôi.
Tầm ảnh hưởng của “Chập Mạch” lên đến vài chục mét.
Tôi không chỉ khống chế mạch phép của đối phương…
Mà cả của mình, của các thí sinh chờ bên ngoài, lẫn giám thị.
Mọi mạch phép đều “tắt nguồn” một cách bừa bãi.
Nên đòn tấn công của đối thủ, phép phòng vệ trong sàn đấu, và phép giảm chấn đều biến mất cùng lúc.
“Dừng bài thi! Dừng ngay!”
Giám thị chạy lại, hét to.
“Đây là kết thúc phần đánh giá! Xin hãy ra khỏi sàn ngay. Nếu cảm thấy có gì bất ổn trong người, hãy báo với giám thị gần nhất!”
Tôi vung cây trượng, giờ đã cạn ma lực, để xua khói và thấy nữ sinh trước mặt đã gục ngã.
Toàn bộ khiên chắn của cô ấy đều biến mất do vụ nổ EMP.
Tôi đưa tay ra hỏi:
“Cô không sao chứ?”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, từ từ đứng dậy.
“Cậu… làm cách nào vậy?”
“Đó là ma pháp bẩm sinh của tôi.”
“Một Mắt Vàng mà lại có thể dùng loại ma pháp đó ư…”
Cuộc trò chuyện dừng lại khi giám thị công bố điểm.
“Đầu tiên, thí sinh Lotte Saliere. Lượng ma lực xuất sắc, kỹ thuật nghi binh rất tốt. Tuy nhiên, đợt giao chiến cuối xử lý không tốt. Mất cả ba khiên, bị trừ 6 điểm. Phá được ba khiên đối thủ, được cộng 3 điểm.”
“Vậy tổng là…?”
“Đúng vậy. 22 điểm.”
Cô gái có vẻ không vui. Tôi tranh thủ tính điểm mình.
“Tiếp theo là thí sinh Aether.”
Điểm tối đa phần Chiến Đấu là 25.
Tôi bị trừ 5 điểm do dùng cỏ ma lực, còn lại 20.
Mất ba khiên, trừ tiếp 6 điểm, còn 14.
Bị trừ thêm 2 điểm vì phòng thủ thụ động, còn 12.
Tuy nhiên…
“Em đã phá cả ba khiên của đối thủ nên được cộng 3 điểm.”
Mỗi khiên bị phá là 1 điểm. Tổng cộng là 12 + 3 = 15 điểm.
Phép đo ma lực: 0 điểm.
Luyện kim thuật và chế tạo cuộn phép: lần lượt 12 và 13 điểm, tổng 25.
Cộng thêm 15 điểm từ phần này…
“Vậy tổng cộng là 40 điểm. Vừa khớp điểm đậu. Hmm, khó nói em có qua không nhưng… nếu phần viết làm tốt thì vẫn còn hy vọng. Đừng bỏ cuộc.”
Tôi thở phào, quay lại chỗ ngồi.
Tôi đã làm hết sức. Phần còn lại để số phận quyết định thôi.


0 Bình luận