Khoảng bốn giờ sau khi bước sang thứ Hai.
Hoàng tử đến Học viện sớm hơn thường lệ. Đèn hồ quang vẫn còn sáng vì bên ngoài trời vẫn tối.
Không mang theo một người hầu nào, Klion lén rời cung điện vào giờ sớm thế này. Thủ đô vốn an toàn và yên ổn nên dù hắn có lang thang thế này cũng chẳng lo bị ám sát.
Có một lý do duy nhất khiến Hoàng tử đến Học viện một mình vào giờ này.
Nếu ta chờ ở đây thì chắc chắn cô ấy sẽ đến.
Iluka Eliyev vốn có thói quen dậy sớm tập thể dục. Và bằng cách nào đó Klion lại biết được chuyện này.
Nếu chịu khó chờ ở khu vực này trước khi mặt trời mọc, hắn có thể bắt gặp Eliyev đang chạy bộ mà không bị ai làm phiền.
Klion ngồi xuống một chiếc ghế dài ở quảng trường trung tâm nơi có thể quan sát rõ ràng, liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Đó là vì đêm qua hắn vừa vui thú với một nữ hầu. Cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng điều đó không làm lung lay quyết tâm.
Klion vốn chẳng phải kẻ kiên nhẫn. Hắn đứng dậy duỗi người một chút. Mặt đất có hơi ẩm như thể cơn mưa xuân sắp tới.
Dậm chân vài lần lên chỗ đất ẩm đó, Klion đang xoay mắt cá chân thì...
Phập!
“Argh!”
Nhìn xuống, hắn cảm nhận rõ ràng thứ gì đó đang cắm sâu vào bụng dưới.
Ngay chỗ ruột thừa, một cây kim sắc nhọn đang ghim chặt vào. Độ dày của nó to bằng ngón tay cái.
“Ngươi… là…….”
Tâm trí hắn lúc mơ hồ lúc tỉnh táo, ý thức chập chờn. Đèn hồ quang trở nên nhòe nhoẹt như thể hắn vừa bị trúng Light Arrow vào mắt.
Cây kim kim loại cắm trong vết thương hóa thành nguyên tố ma pháp rồi tan biến. Điều đó khiến vết thương mở ra và máu tuôn ra từ khe hở.
Đúng rồi đây là nó.
Nó đã đâm vào khá sâu. Áp lực dồn lên ruột khiến hắn khó thở.
Khi ý thức dần chìm vào khoảng đen, Klion nhìn thấy một vết nứt hình đường thẳng như thể xuyên qua mặt đất.
Đây là…
Rồi dòng suy nghĩ hắn đứt đoạn.
***
Đó là khởi đầu cho một ngày thứ Hai tệ hại.
Thật ra tôi chẳng bao giờ bị chứng uể oải ngày thứ Hai. Cuộc đời tôi đến giờ vốn đã lặp đi lặp lại một vòng: thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm, thứ Sáu... rồi lại thứ Sáu, thứ Sáu, thứ Hai. Vấn đề ở chỗ, tôi phải nhìn thấy mặt cả Giáo sư Hasfeldt lẫn Nhị hoàng tử cùng lúc. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thầm chửi rủa.
Lotte và tôi rời ký túc xá rồi hướng đến lớp. Chẳng có gì xảy ra cho đến buổi sinh hoạt buổi sáng.
“Yo! Hôm nay cũng xin chào buổi sáng nhé!”
Freyr bước vào.
Rồi mấy người cùng lớp khác cũng theo vào, trong đó có cả Vermel và cô gái trông dữ dằn với mái tóc xanh thẫm. Vermel cứ hơi giật mình mỗi khi ánh mắt tôi lướt qua, trông tên này cũng buồn cười thật đấy.
[Chỉ còn một phút nữa là đến buổi sinh hoạt buổi sáng. Sao Nhị hoàng tử vẫn chưa tới?]
Cũng đúng. Mới chưa được một tuần mà đã đi muộn rồi. Thật là kỷ luật yếu kém.
Rầm rầm, đoàng!!
“XIN CHÀO CÁC BINH SĨ!!!!! MỘT BUỔI SÁNG MẠNH MẼ VÀ KIÊN ĐỊNH CHO TẤT CẢ─!!!!!!!”
“Sao thầy lại xuất hiện lúc này, thầy Noelheim…?”
“Mm, chắc ta chẳng thể giấu mấy đứa được rồi!!”
Sự xuất hiện bất ngờ khiến toàn bộ gương mặt trong lớp đều ngơ ngác, kể cả tôi và Lotte. Khi thầy Alex bước đều đặn lên bục giảng, tất cả chúng tôi chỉ biết nhìn thầy trân trối.
Thầy Alex đảo mắt một vòng rồi hắng giọng mở miệng.
“Quả nhiên như ta nghe nói; ta không thấy Hoàng tử Klion ở đây!”
“Ưm, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với Điện hạ sao?”
“Hm, ta sẽ nói một lần thôi nên nghe cho kỹ! Điện hạ đã được phát hiện bất tỉnh tại quảng trường trung tâm sáng nay.”
“Cái gì?”
Cả lớp chúng tôi ngây người gấp đôi.
À, trừ tôi. Biểu cảm hiện giờ của tôi chẳng hợp chút nào với dáng vẻ thanh tú, điềm đạm của một cô gái Mắt Vàng.
[Biểu cảm của cô đấy. Mau chỉnh lại đi. Gương mặt xinh đẹp thế này mà không cười lên được.]
“Họ nói có dấu vết bị đâm bằng lưỡi sắc ở bụng dưới. Còn thủ phạm thì mới bắt đầu điều tra thôi!”
Nói cách khác, hắn bị đâm bụng và đáng đời thôi. Dù nhìn kiểu gì thì đây cũng là một vụ ám sát.
Chẳng lẽ thế giới này cũng có ninja à…?
“Vì vậy giáo viên chủ nhiệm của các em là cô Hasfeldt và giáo viên phụ là cô Heerlein đã đến cung điện. Viện trưởng cũng vắng mặt. Vậy nên hôm nay ta sẽ phụ trách buổi họp sáng thay!”
“Oho.”
Thật là vận may. Cái bụng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm như vừa uống thuốc dạ dày. Giờ khóe miệng tôi muốn kéo dài đến tận mang tai.
Nhưng vì không thể để bị phát hiện đang không kìm chế nổi biểu cảm, tôi cố nghĩ đến chuyện buồn nhất rồi đảo mắt quanh lớp. Các bạn khác thì kẻ mặt vô cảm, kẻ đang cười nhếch mép.
Ra là ai cũng giống tôi. Wow, đây gọi là sự đồng cảm tập thể sao? Tâm trạng tôi phơi phới hẳn!
“Buổi họp hôm nay không có gì nhiều. Quan trọng hơn, tiết đầu tiên là Kiến thức về Ma thú. Được rồi mấy đứa! Vào học luôn nào!!”
“Ah.”
Tâm trạng tôi lại tụt xuống.
**
Cuộc tấn công Hoàng tử ngay trong Học viện là một sự kiện chưa từng có.
Đó là chuyện nghiêm trọng đến mức không chỉ Klais, giáo viên chủ nhiệm, mà cả giáo viên phụ Meriga, thậm chí cả viện trưởng Robespierre cũng phải có mặt.
Những bác sĩ nổi danh nhất trong cung điện chăm sóc cho Hoàng tử. Hoàng đế cũng đích thân đến phòng ngủ của Nhị hoàng tử để theo dõi tình hình. Klais, Meriga cùng viện trưởng Tilette cũng đều có mặt.
“Điện hạ đã tạm ổn nhưng vẫn chưa biết khi nào tỉnh lại.”
“Tại sao chỉ bị một nhát dao vào bụng mà vẫn hôn mê?”
“Trong quá trình chẩn đoán, chúng thần phát hiện dòng ma lực trong cơ thể bị đảo lộn. Cú sốc lúc bị đâm hẳn đã phá vỡ khả năng kiểm soát ma lực của ngài ấy.”
Hoàng đế cau mày nhưng Klais thì càng bất an hơn.
Bởi vì Hoàng tử từng cãi cọ với cô không lâu trước đây. Nếu hắn đổ lỗi vết thương này cho cô để ép rút Aether khỏi trường thì cô chẳng biết sẽ phải đối phó ra sao.
Đương nhiên, chẳng có bằng chứng gì vì Klais không phải hung thủ. Nhưng chỉ cần lời buộc tội thôi cũng đã đủ giáng đòn vào danh dự của gia tộc Hasfeldt. Cô vốn đâu phải người hay cẩn trọng trong việc tránh scandal mà lại vô cớ lo lắng.
Bởi thế nên hôm nay cô có mặt để chứng minh mình không liên quan đến vụ đâm Hoàng tử.
“Ugh.”
“Điện hạ!”
Cú sốc không quá nghiêm trọng nên chẳng bao lâu Klion đã mở mắt. Ngự y hoàng cung phải can ngăn Hoàng đế đang định vỗ mạnh vào lưng đứa con gây rắc rối.
“Ch-Cha?”
“Thằng ngu này! Sao lại để bụng mình thủng một lỗ thế này hả!”
“Cha đang nói gì vậy?”
Klion ngơ ngác nhìn Hoàng đế và mọi người xung quanh.
“Công tước phu nhân Hasfeldt, cả Bá tước phu nhân Heerlein… Sao các người lại có mặt ở đây?”
“Hả, thằng bé này làm sao vậy? Chẳng lẽ còn chưa tỉnh hẳn?”
Klion nhìn quanh, rồi hừ nhẹ và cúi xuống. Trước mắt hắn là cảnh bụng dưới đang băng kín.
“Cái gì th… Ugh!”
“Con trai, con không nhớ gì sao?”
“Con… bị đâm ư?”
Người hiểu rõ nhất điều đó phải là Klion. Đáng ra chính Hoàng tử Klion phải biết rõ. Thế nhưng hắn lại chỉ lắc đầu như thể chẳng nhớ gì cả.
“Đúng thế, đồ ngốc tử này! Người ta nói con bị phát hiện nằm sõng soài ở quảng trường trường học từ sáng sớm! Ta biết đổ lỗi cho ai bây giờ đây!!”
Vì chưa tìm ra thủ phạm nên cũng chẳng thể quy trách nhiệm cho ai. Nếu cần đổ lỗi thì là cho ban giảng huấn của Học viện. Chính họ đã lơ là an toàn cho học sinh. Nhất là sau sự cố trong lễ nhập học gần đây, lẽ ra an ninh phải nghiêm ngặt hơn.
Đó cũng là lý do viện trưởng có mặt. Robespierre cúi đầu lần lượt trước Hoàng đế và Hoàng tử.
“Đây là do quản lý kém cỏi của thần. Thần cảm thấy vô cùng trách nhiệm.”
“Không, lỗi không hoàn toàn ở ngươi. Là vì thằng con ta tự tiện đến trường sáng sớm mà không mang theo cận vệ. Hãy nghĩ xem, ai trong hoàng tộc lại làm chuyện như vậy chứ?”
Klais bất chợt cảm thấy có gì đó lạ trong thái độ của Hoàng tử và Hoàng đế. Một cảm giác bất hòa khác hẳn trước đây.
Đây chính là dáng vẻ của hai người mười năm về trước.
Ký ức giờ đã xa. Trong đầu Klais hiện lên hình ảnh Thái tử và Hoàng đế mà cô từng gặp khi vừa trở thành người thừa kế gia tộc ngay trước khi nhập học.
Khi đó Hoàng đế tuy còn non kinh nghiệm nhưng không hề thiếu quyết đoán còn Nhị hoàng tử Klion dù cũng háo sắc như bây giờ, lại là một người thừa kế khôn ngoan biết điểm dừng.
“Dù sao ta cũng muốn bày tỏ sự cảm tạ tới giảng viên đã đưa ta về cung……”
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở.
“Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Là Công tước Blanton, người đang dẫn đầu phe ủng hộ Nhị hoàng tử trong cuộc đấu tranh kế vị. Ông ta vốn chẳng mấy liên hệ gì với gia tộc Hasfeldt, gia tộc đã tuyên bố trung lập tuyệt đối trong chính trị hoàng cung.
Có lẽ hôm nay là lần đầu tiên Klais được gặp Công tước Blanton trực diện. Nhìn thấy tình trạng của Hoàng tử Klion, Công tước thở phào, lau mồ hôi trên trán.
“Thật may mắn khi ngài bình an, Điện hạ. Quan trọng hơn, ta đã tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này!”
“Kẻ chủ mưu…?”
“Đúng vậy. Chẳng lẽ ngài không nhớ sao?”
“Ngài đang… Ugh…!”
Sắc mặt Klion trở nên kỳ quái khiến Công tước chau mày.
“Rất có khả năng kẻ đã đâm ngài chính là tiểu thư nhà Tử tước Eliyev.”
“Eliyev? Ý ngài là Iluka Eliyev?”
“Đúng thế, hãy nghĩ xem. Con gái nhà Eliyev có thói quen dậy sớm tập thể dục, và cô ta vẫn duy trì điều đó ngay cả khi nhập học. Vào giờ ấy, ngoài Eliyev ra thì còn ai có thể ra tay?”
Nghe vậy, Hoàng tử ôm đầu cố gắng nhớ lại. Chỉ trong chưa đầy một phút, ánh mắt hắn đã trở lại như lúc trước khi bị đâm.
“Ra vậy, giờ ta nhớ ra rồi. Con nhỏ Eliyev khốn kiếp đó….”
“Có thật vậy không, Công tước Blanton? Rằng tiểu thư nhà Tử tước đã làm Hoàng tử bị thương?”
“Xin Bệ hạ đừng lo lắng. Thần sẽ trình đơn lên ngự sát. Xin hãy giao việc này cho thần.”
“Hm, nếu ngươi đã nói vậy.”
Ngay lúc đó, Klais lại cảm thấy sự bất hòa trong lối cư xử.
Điều thứ nhất, phản ứng của Hoàng tử lại thay đổi lần nữa. Điều thứ hai, Hoàng đế lại tỏ ra bị động, giao phó quyết định cho Công tước Blanton. Cả hai đều kỳ lạ.
Tuy nhiên, còn một điều bất thường hơn cả.
Tại sao Hoàng tử lại có mặt ở Học viện từ sáng sớm như vậy?
Nhưng rồi cô nhanh chóng gạt đi vì nghĩ cũng chẳng cần thiết phải biết.
Chắc tên này lại ra đó săn gái thôi.
Cảm giác vô lý vẫn còn nhưng cô liền bỏ qua. Dù sao thì việc nghiên cứu Flare mới quan trọng hơn nên chẳng việc gì phải nghĩ nhiều.
Ít ra đối với Klais, ưu tiên lớn nhất bây giờ là tìm ra tác giả của bài nghiên cứu mà cô đã đọc ngày hôm qua.


0 Bình luận