Tập 01
Chương 14: Cố Gắng Hết Mình, Còn Lại Cứ Để Trời Lo
1 Bình luận - Độ dài: 2,331 từ - Cập nhật:
─ Kỳ thi tuyển sinh lần thứ 1024 của Học viện Tilette đến đây là kết thúc. Thí sinh vui lòng kiểm tra lại hành lý và rời khỏi khuôn viên trường.
─ Kết quả sẽ được gửi qua bưu điện đúng lúc 7 giờ sáng, hai tuần kể từ hôm nay.
─ Xin chúc mừng tất cả các thí sinh đã hoàn thành kỳ thi.
“Haaa….”
Vậy là xong rồi.
Khi sự căng thẳng tan biến, lo âu liền tràn về thế chỗ.
Nếu rớt thì sao? Chẳng lẽ mình sẽ phải sống ở cái nơi này suốt đời mà không bao giờ được ăn lại ‘gà rán và bia’ nữa à? Dù sao thì buổi chiều hôm đó, đầu óc tôi cứ chạy loạn lên với đủ loại suy nghĩ.
Các học sinh đang rời khỏi khuôn viên trường dưới ánh hoàng hôn rực cam.
Cha mẹ họ chờ sẵn ở cổng, tay trao những món ăn vặt như sôcôla.
Có một cô gái đang khóc vì biết mình rớt còn một cậu trai thì tự tin tuyên bố là mình đã đậu.
Tôi quan sát tất cả rồi quay người đi.
“Này! Phần thi thực hành của cậu ổn chứ?”
Lần thứ ba rồi. Con bé tự xưng là hậu duệ của người lùn lại ngước mắt nhìn tôi với vẻ đắc thắng.
Đặc điểm nổi bật nhất của trẻ con là không giấu được cảm xúc. Dựa vào biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của cô nhóc này, chắc chắn là làm bài khá tốt.
“Này nhóc, sao chưa về nhà?”
“Tớ đến để gặp ‘Công chúa không có ma lực’mà mọi người đồn lên đấy. Vậy cậu làm bài có ổn không?!”
“Cũng tạm.”
Tôi không thích dây dưa chuyện đã xong rồi. Việc đã xong thì cho nó qua đi. Ưu tiên bây giờ là nghĩ xem ngày mai phải làm gì.
Và tống khứ con nhóc này trước đã.
“Sao cô cứ bám theo tôi vậy? Hôm nay là lần đầu tiên gặp nhau mà?”
“Thổ Vương thì thầm với tó rằng đi theo cậu sẽ gặp được điều tốt lành!”
“Nhóc à, tôi không có tiền đãi ăn đâu, đi chỗ khác đi.”
“Tó không phải nhóc! Gọi tên tó đàng hoàng vào!”
“Cô có nói tên đâu.”
“Á…”
Con nhóc ho một tiếng như nghẹn gì đó trong họng rồi chìa tay ra phía tôi.
“Freyr. Freyr Shelkany.”
Tên nghe khá thanh tao, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài. Họ của cô bé còn gợi ý rằng cô là quý tộc.
“Tớ giới thiệu rồi đấy nhé. Giờ tới lượt cậu!”
“Aether. Không có họ.”
“Ui trời, thường dân à?”
Tôi cũng không buồn nói dối nữa.
“Không, nghiên cứu sinh.”
“À ha! Thảo nào không thuộc gia tộc nào!”
Không hiểu sao câu đó khiến tôi thấy bực.
Con nhóc, à không, Freyr, cứ lẽo đẽo theo tôi đến tận nhà ăn. Vì các thí sinh đã về gần hết nên dù là giờ cơm chiều, tôi cũng dễ dàng tìm được chỗ ngồi.
Trong lúc tôi ăn, cô bé cứ luyên thuyên không ngừng. Tôi chẳng thèm để tâm lời nó nói. Ăn vói tốc độ thường ngày, tôi giải quyết xong cả khay đồ ăn trong vòng năm phút.
Phớt lờ lời cằn nhằn “ăn kiểu đó sẽ đau bụng đấy” của Freyr, tôi đi đến khu nghiên cứu. Dù tôi có lạnh lùng đến đâu, cô bé vẫn kiên quyết đi theo. Cảm giác như vừa nhặt được một con chó hoang thèm hơi người vậy…
Cuối cùng, con nhóc này còn dám xông vào cả phòng thí nghiệm của Giáo sư Hasfeldt. Tôi định nói gì đó nhưng chỉ thở dài để bày tỏ cảm xúc.
“Woaaa, đây là phòng nghiên cứu của sư phụ cậu à?”
Sư phụ, đúng rồi. Ban đầu tôi từng gọi Giáo sư Hasfeldt như vậy.
Lúc nào đó cô ta bảo đổi sang gọi là “Giáo sư” vì cổ ghét danh xưng đó. Tôi cũng chẳng còn nhớ nổi nữa.
Tôi chết lặng nhìn Freyr chạy nhảy khắp phòng thí nghiệm và kho dụng cụ cứ như đang ở công viên giải trí. Cô nhóc này rõ ràng chưa đủ tuổi để nộp hồ sơ vào học viện.
“Đừng có đụng….”
“Ui cha, là transistor nè!”
Tôi khựng lại khi nghe cô bé nói.
Con nhóc chẳng thèm để ý đến ánh nhìn sắc lẹm của tôi, cầm viên ma thạch trên bàn của Giáo sư Hasfeldt lên xem xét.
À phải. Câu hỏi cuối trong phần Lý thuyết Ma pháp Cơ bản.
Không lạ gì khi Freyr biết đến từ “transistor”, vì nó đã xuất hiện trong bài kiểm tra hôm nay.
Dù sao thì, tôi cũng không ngờ đề lại có cả câu hỏi về mạch transistor. Dù là để phân loại thí sinh, thế cũng hơi quá đáng.
“Vậy cô đến đây làm gì?”
“Làm việc.”
“Eueck, nghỉ một hôm đi mà!”
Đúng là giọng thì thầm của quỷ dữ. Tôi phải chống lại cám dỗ, không được quên thân phận thật sự của mình.
Chỉ cần chịu đựng thêm một chút thôi.
Tôi từ chối lời mời đi uống gì đó của Freyr và rút quyển sách bìa cứng ra. Cô bé phồng má, hậm hực tuyên bố sẽ quay về quán trọ mình ở.
BÙMMM─!!
Đóng cửa nhẹ chút đi, trời ơi.
Dù sao thì…
Kỳ thi đã xong, tôi chợt nhớ lại một chuyện. Đó là cuộn ma pháp mà Giáo sư Hasfeldt bảo tôi phải hoàn thành trong vòng ba tháng. Tôi hy vọng đây có thể là món quà chia tay.
Shhllllik.
[Hỏa Ma pháp Tối Thượng ─ Flare]
[Con đường dẫn tới trạng thái thứ tư và thứ năm thuộc về Mặt Trời.]
[▷ Ma pháp này chưa được nắm giữ.]
[▷ Ma pháp này chưa hoàn chỉnh. Nên tiếp cận thông qua nghiên cứu thay vì học thuộc lòng.]
“Cái gì vậy trời? Miêu tả kiểu gì thế này?”
Lại một đêm thức trắng nữa rồi.
**
Mùi khét lan tràn khắp nơi.
Klais bịt mũi, quan sát chiến trường.
Hầu hết các Ma thú cấp cao từ đợt tấn công thứ tư đã bị tiêu diệt. Những con thú sói bị thiêu thành tro còn các loài chim săn mồi thì bị xé làm đôi.
Số lượng chúng vào khoảng 200.000 đến 250.000. Tính cả ba đợt đầu, có hơn một triệu cỗ máy nằm la liệt như lá rụng mùa thu.
Thậm chí có cả những Thảm Họa mà cô và Heerlein đã cùng nhau hạ gục. Họ kéo xác chúng về chân đồi.
Họ thu được rất nhiều ma thạch chất lượng cao từ Ma thú cấp cao nhưng đáng tiếc là không tìm được transistor mà Klais đang cần.
Lẽ ra cường độ tấn công phải giảm dần chứ?
Không, đợt tiếp theo sẽ đến ngay khi người ta bắt đầu nghĩ vậy.
“Chúng đến rồi.”
Dududududududu─.
Từ bên kia chân trời, âm thanh vó ngựa báo hiệu đợt tấn công thứ năm. Những con côn trùng hai đầu xé toạc không khí lao thẳng vào trại.
“Meri, ổn chưa?”
“Rồi. Nhiêu đây là đủ.”
Meriga, người vừa hồi phục ma lực nhờ hút cỏ ma lực, gật đầu theo ám hiệu của Klais rồi rút cây trượng làm từ Cây Thế Giới ra rồi cắm xuống đất.
[Thổ Ma pháp Tối Thượng ─ Mecharomancia]
Cùng với câu niệm, các nguyên tố rải rác xung quanh bắt đầu hội tụ. Xác của những con quái vật nằm ngổn ngang từ từ ngẩng đầu dậy.
Những phần bị mất được lắp ghép từ xác của con khác. Vết cháy sém bị đất sét đắp lên rồi đúc lại thành bộ giáp dày cộm.
Ma thú kết hợp với Ma thú để tạo ra một thứ hỗn tạp.
Thú được hồi sinh được các Pháp sư hệ Thổ gọi là “golem”.
Với lời niệm của Meriga, những Ma thú Cao cấp từng là cơn ác mộng với binh sĩ Đế quốc giờ hóa thành golem Cao cấp.
Chúng có khoảng 800.000 đơn vị. Tuy ít hơn số Ma thú mà Klais tiêu diệt nhưng đủ để lấp đầy chiến trường mênh mông này.
Những con Ma thú đã chết giờ trở thành golem và không còn là kẻ địch. Chúng đứng về phía con người và các chủng tộc khác như tiên tộc. Dưới mệnh lệnh của chủ nhân mới, chúng giẫm đạp lên đồng loại cũ, khiến mặt đất rung chuyển theo từng bước chân.
“Hiện thân, Golem Cao cấp Lexon.”
Sau khi tạo ra một golem hình ngựa bằng các phần thừa, Meriga kéo Klais lên và phi theo đoàn golem đang hành quân.
“Giữ khoảng cách, Meri. Đừng có hăng quá rồi tự làm mình bị thương như hồi trước.”
“Biết rồi. Mà ta phải kiểm tra cái gì ấy nhỉ? Bề ngoài của tòa tháp?”
“Bề ngoài và cả lối đi bọn Ma thú dùng. Nếu tính được chiều cao bằng lượng giác thì càng tốt.”
Cả hai men theo sườn đồi, ẩn sau hàng phòng thủ của golem, rồi lao ra tuyến đầu. Gió tạt vào mặt không hề dễ chịu chút nào.
Cả Klais lẫn Meriga đều đang tính toán. Gần như cùng lúc, họ ước lượng tốc độ và thời gian chạy của golem để tính khoảng cách từ đồng bằng tới tháp.
Kết quả xuất hiện tức thì. Phép tính chiều cao của tháp dựa vào tỉ lệ lượng giác thật khó tin.
“Cậu ước chừng bao nhiêu?”
“Khoảng 1,8 km.”
“Tôi ra 2,1 km.”
Đó là một độ cao sẽ đi vào lịch sử kiến trúc tháp ma pháp. Cả hai tặc lưỡi, tiếp tục tiến lại gần.
“Nó vững hơn tôi tưởng đấy.”
“Nhìn từ ngoài thì khó mà phá hủy được. Quy mô cũng khá lớn.”
Ngay cả cổng chính của tháp cũng cao đến trăm mét. Với việc đây là nơi các sinh vật khổng lồ gấp 50 lần con người chui ra, người bình thường chắc đã run lẩy bẩy mà ngất xỉu rồi.
Ma thú tràn ra không dứt từ tháp. Càng đến gần, hai giáo sư càng nhận ra rằng số lượng chúng mỗi lúc một nhiều hơn. Golem bắt đầu bị đẩy lùi, hàng trăm con bị tiêu diệt mỗi giây.
Không thể trụ lâu thêm được nữa.
“Rút thôi.”
“Cùng ý kiến.”
Cả hai lập tức quay đầu. Sau khi đánh giá sơ bộ được ngoại hình của tháp ma pháp, họ quay ngựa trở về trại.
May mắn thay, đợt tấn công dừng lại sau đợt thứ năm. Klais và Meriga vẫn giữ cảnh giác đến phút cuối và báo tín hiệu cho tiền tuyến trước khi lui về phía sau nơi có Tổng chỉ huy.
“Hai mươi tám tiếng hai mươi mốt phút kể từ khi đợt tấn công bắt đầu cho đến khi kết thúc. Hai cô làm tốt lắm.”
Cả hai giáo sư ngã quỵ xuống ngay khi nghe trung tướng tuyên dương. Bởi từ đầu đến cuối họ đều chiến đấu thay cho binh lính non kinh nghiệm, ra lệnh lui quân để giảm thiệt hại.
Klais thậm chí không còn đủ sức để tạo một tia lửa từ tay. Giấc ngủ cô có sau khi báo cáo là ngọt ngào nhất trong nhiều năm.
Vào ngày thứ ba, họ truyền lại thông tin cho các binh sĩ tiền tuyến về loại Thú và cách đối phó, rồi lên xe trở về kinh đô.
“Neeeiiigh.”
Khi họ quay về thì đã nửa đêm. Một số khu phố còn đang giới nghiêm. Vừa vào thành là bị lính gác nhắc nhở vì đi lang thang ban đêm, nhưng vừa đưa thẻ căn cước ra là anh ta lập tức cúi đầu.
“Cẩn thận đường về nhé.”
“Cậu cũng vậy, Meri.”
Sau khi chia tay, Klais bất ngờ rẽ hướng từ nhà sang Học viện.
Cô muốn gặp trợ lý của mình.
Cô không lo chuyện đứa bé đó bỏ trốn vì bị để lại một mình suốt ba ngày. Từ trước đến giờ, con bé chưa từng bỏ đi.
Ngay cả hai năm trước, khi cô bị cúm, chính con bé là người chăm sóc cô thay vì lặng lẽ rời đi. Đó là lúc Klais tháo chiếc vòng cổ kim loại, biểu tượng của nô lệ. ra cho cô bé.
Nghĩ lại thì mình đã nhờ con bé hoàn thành Flare.
Flare, Hỏa ma pháp tối thượng mà cô đã nghiên cứu từ khi rời quân ngũ.
Flare là vũ khí duy nhất mà họ có thể dùng chống lại Thảm Họa. Ít nhất thì Klais tin là vậy.
Khi đám người Đế quốc yêu cầu chuyển Aether đi, cô không nói cho con bé biết chuyện đó. Bởi nếu biết, nó có thể sinh ra tâm lý ỷ lại, lười biếng. Như vậy thì phiền lắm.
Nếu Flare không hoàn thành, cả đất nước có thể bị Ma thú nuốt chửng. Với tình huống đó, thà để cô bé Mắt Vàng giúp đỡ một thời gian để tìm ra ý tưởng còn hơn tự mày mò từ đầu tới cuối.
Do vậy cô đi đến kết luận:
Để trợ lý của mình làm phần lớn nghiên cứu về Flare còn mình thì hoàn thiện nốt phần còn lại.
“Heh…”
Kế hoạch hay. Rất hay.
Cô đã nghĩ vậy, nhưng…
Sao trong lòng lại trống rỗng thế này…
Thôi thì… cứ gác lại mấy suy nghĩ rối rắm đã. Tâm trí cô giờ kiệt sức đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Dù sao cũng đã tới đây vậy thì gặp con bé một lát rồi hẵng về nhà.
Klais lê tấm thân mệt mỏi về phía ký túc xá nơi Aether ở.
Nhìn từ phía sau, cô loạng choạng như người say rượu.


1 Bình luận