• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 21: Người tài nhìn thấu người tài

1 Bình luận - Độ dài: 2,071 từ - Cập nhật:

Lotte Saliere

Là con gái trưởng của gia tộc Saliere, từ nhỏ Lotte đã luôn nghe cha mẹ nhắc nhở phải sống đúng với tinh thần của quý tộc và phải thực hiện trách nhiệm của kẻ mang huyết thống cao quý.

Ban đầu cô chẳng hiểu gì nhưng việc nghe đi nghe lại từ bé cũng đủ để hình thành nên giá trị quan của mình. Thế nên dù có xuất thân từ dòng dõi quý tộc, Lotte chưa bao giờ phân biệt đối xử với người khác.

Khác với người anh trai, Lotte sinh ra đã có thiên phú về Hỏa Ma pháp.

Anh trai cô là một ma pháp sư khá giỏi giống với những người đi trước trong gia tộc nhưng ở Tilette lại có không ít người ở cùng trình độ. Còn Lotte thì từ bé đã mang theo kỳ vọng sẽ in hằng tên mình vào lịch sử với Hỏa Ma pháp.

Để xứng đáng với kỳ vọng đó, Lotte chăm chỉ rèn luyện từng ngày.

Mưa hay nắng, cô đều tập luyện ma pháp và nghiên cứu lý thuyết.

Việc cô đỗ vào Học viện Tilette vốn dĩ là điều hiển nhiên nhưng cô chưa từng trở nên kiêu ngạo và cũng chưa bao giờ hạ thấp anh trai mình.

Bởi mục tiêu của cô không phải là danh vọng hay mở rộng quan hệ mà là trở thành một pháp sư có thể tiêu diệt Ma thú và cứu giúp con người.

Vì thế mà ngay cả sau khi đã vượt qua kỳ thi, Lotte vẫn ngồi xem đi xem lại đề lí thuyết. Câu hỏi ấy, cô đã bí mật chép lại từ phòng thi và nghiền ngẫm suốt nhiều ngày liền.

“Mình hiểu vì sao mình sai ở những câu khác rồi… nhưng...”

Câu 50 trong phần Lý thuyết Ma pháp Cơ bản.

Một câu hỏi “sát thủ” cuối cùng, thuộc chuyên ngành Hỏa ma pháp, yêu cầu cách điều khiển sự khuếch đại của một ma trận sử dụng ma thạch mới được gọi là “transistor”.

Những bài luyện thi về Hỏa Ma pháp, Lotte hầu như giải đúng toàn bộ, và trong đề thi cô cũng làm chính xác tất cả… ngoại trừ câu này.

Cô hoàn toàn không biết gì về thứ gọi là transistor. Đây là lần đầu tiên cô nghe đến nó. Tìm hiểu qua, cô chỉ biết đó là loại ma thạch cao cấp vừa mới được phát hiện để sử dụng gần đây.

Điều đó không quá quan trọng vì ngay trong đề đã mô tả công dụng khái quát của nó.

Vấn đề thực sự là: làm sao cô có thể rút ra đáp án chỉ từ mẩu thông tin ngắn ngủi đó?

“Có phải mình còn thiếu kiến thức nền tảng không…?”

Đến tận lúc danh sách trúng tuyển được công bố, cô vẫn chưa tìm ra lời giải.

“Lotte, cậu đã đỗ rồi mà vẫn còn cầm khư khư tờ đề đó sao?”

“Chỉ là… tớ tò mò tại sao nó lại vận hành như vậy thôi.”

Đó là niềm say mê học tập thuần túy không phụ thuộc vào kết quả thi. Những tiểu thư quen biết Lotte từ nhỏ thường cảm động trước sự nhiệt huyết ấy.

“Chuyện này chẳng cần vội. Sau này có thể hỏi trực tiếp người ra đề mà.”

“Tớ biết. Nhưng nếu có thể, ta muốn tự mình tìm ra.”

Nếu hiểu được lý thuyết nền của transistor, Lotte tin mình sẽ tự giải quyết được.

Thế nhưng dù bản thân đã lục tung thư viện thành phố, cô cũng chẳng thấy một cuốn nào nhắc đến lý thuyết hay công dụng chi tiết của nó.

“Chẳng lẽ chỉ là một loại ma thạch tồn tại trong giả thuyết…?”

Cô từng nghĩ vậy nhưng khi hỏi anh trai sau khi mình trúng tuyển, anh đã khẳng định đó là ma thạch có thật và khiến giả thuyết kia sụp đổ.

Để ăn mừng, Lotte cùng vài tiểu thư quý tộc khác đến quán rượu. May mắn làm sao khi họ tìm được một bàn gần quầy vừa có người rời đi.

Ngay tại quầy, có một cô gái đôi mắt vàng đang ngồi. Gương mặt ấy trông rất quen…

Và rồi Lotte nhớ ra: đó chính là cô gái đã cùng thi thực hành với mình.

Một Mắt Vàng, lại dùng ma pháp Bẩm sinh. Chẳng có gì lạ khi cô ấy cũng nộp đơn vào Học viện.

Ngay cả lúc đã ngồi xuống, Lotte vẫn lôi mấy tờ giấy ghi chép công thức từ túi ra, tiếp tục xem xét.

“À, này, cậu có nghe chưa?”

“Nghe gì thế?”

Lotte lập tức dựng tai lên khi hai cô bạn bên cạnh bắt đầu bàn tán.

“Có người đạt điểm tuyệt đối trong phần thi viết đấy. Lần đầu tiên trong cả ngàn năm. Hình như được hạng hai cơ.”

“Đạt điểm tuyệt đối mà chỉ hạng hai sao? Trong khi tiểu thư Lotte đứng hạng ba?”

Dù bản thân đã nỗ lực hết sức, kết quả vẫn cho thấy có hai người còn xuất sắc hơn. Điều đó chỉ nhắc nhở Lotte rằng: luôn phải khiêm tốn.

“Nghe nói người đó viết đạt trọn vẹn 400, nhưng phần thực chiến chỉ vừa đủ qua nên tổng cỡ 440 điểm thôi.”

Nghe vậy, trong đầu Lotte lập tức tính toán.

Tổng phần viết là 400, thực chiến là 100… Vậy tức là được tròn 40 điểm? Nhưng sao có thể kém đến vậy ở thực chiến, trong khi làm viết lại hoàn hảo…?

Dù ít hay nhiều, con người sinh ra đều có một lượng ma lực cơ bản. Bất kể là nhân loại, tinh linh hay thú nhân, tất cả đều được ban phúc bởi những Nguyên tố.

Lượng ma lực khởi điểm là bẩm sinh nhưng vẫn có thể tăng dần nhờ học tập và rèn luyện. Hơn nữa, kỳ thi thực chiến của Học viện Tilette vốn được coi là đánh giá tuyệt đối: cho dù kiểm soát ma lực kém, nếu liều mạng thì ít nhất cũng phải đạt khoảng 50 điểm.

Vậy mà có kẻ hoàn hảo ở phần viết, vốn nổi tiếng khó nhằn, lại chỉ được 40 ở phần thực chiến?

Một khả năng chợt lóe lên trong đầu Lotte.

“Không lẽ đó là một chủng tộc vốn dĩ không thể tự vận hành ma lực…?”

Mắt Vàng.

Trong tất cả các chủng tộc, chỉ riêng họ là không thể tự lưu thông ma lực trong cơ thể.

Chẳng ai biết tại sao chỉ mình Mắt Vàng lại bị Nữ Thần nguyền rủa. Có lẽ chỉ những người sống từ ngàn năm trước mới hiểu rõ.

Người ta vẫn nói: mất cái này được cái kia. Tuy không thể tự niệm phép nhưng tất cả Mắt Vàng đều sở hữu khả năng tính toán siêu phàm và trí nhớ xuất chúng vượt xa mọi thiết bị tính toán hiện đại.

Nếu ai đó đạt điểm tuyệt đối trong phần viết khắc nghiệt của Tilette thì chỉ có thể là Mắt Vàng.

Hơn nữa, những người này cực hiếm, thường chỉ thấy ở dãy núi phía Bắc Elankaya hoặc vương quốc thú nhân phương Tây. Ngoài cô gái ở quầy kia, khó mà tìm thấy ai trong kinh đô.

“Không thể là ai khác ngoài cô ấy.”

Không nghĩ ngợi lâu, Lotte quyết định trực tiếp xác nhận.

“Xin lỗi, cho tôi gọi thêm chút đồ.”

Cô giơ tay, gọi cô gái Mắt Vàng. Người kia mỉm cười bước lại, đặt xuống cốc bia rồi cầm lấy thực đơn.

“Cô muốn dùng gì?”

“Tôi muốn… dung chút thời gian của cô.”

Lotte đưa ra tiền tip.

Hai đồng bạc, một khoản không nhỏ.

Cô gái Mắt Vàng nhìn quanh, thấy các bàn khác tạm ổn, liền nhận lấy bạc.

“Vậy tôi sẽ nhận đơn.”

“Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện. Cô biết câu hỏi này chứ?”

Ngó qua tờ giấy, cô gái đáp:

“Câu cuối trong Lý thuyết Ma pháp Cơ bản. Lần này quả thực khá khó.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Cô cũng là người vừa trúng tuyển Tilette phải không?”

“Cũng là may mắn thôi.”

“Vậy cô giải được câu này chứ?”

“Không kịp làm.”

Cô gái gãi đầu như thể muốn bỏ qua, nhưng…

Lotte nhận ra: cô ta chắc chắn đã nghĩ ra gì đó, chỉ là không dám khẳng định.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Người tốt thì tụ tập quanh người tốt, mỹ nhân thì thường đứng cạnh mỹ nhân. Bởi vì bản năng con người là hướng đến những người khác cùng bản chất.

Đây cũng vậy.

Người tài nhìn thấu người tài.

Lotte đổi cách hỏi:

“Tôi muốn biết… transistor là loại ma thạch gì.”

Nếu hiểu được, cô sẽ tự suy ra cách giải.

Cô gái khẽ mỉm cười, xoay mấy đồng bạc trong tay, rồi đáp lời đáng giá.

“… Transistor giống như một con đập.”

“Đập? Ý cô là đập chặn sông?”

Cô gật đầu, tiếp tục giải thích:

“Transistor là con đập giữ và giải phóng nguyên tố thay vì nước. Giống như cửa xả điều tiết lượng nước trong sông, dòng chảy ma lực có thể được khuếch đại thành lũ nếu chỉnh phần trung tâm của thạch đúng cách.”

“Vậy tức là ma trận không vận hành vì chưa đủ ma lực đầu vào?”

Giống như một hồ chứa cần đạt mức nước tối thiểu.

“Đúng vậy. Khi tính phương trình, không thể coi ma trận khởi điểm từ không rồi dần tăng. Nếu không tạo ra một mức thiên lệch nhất định thì về đặc tính, dòng ma lực sẽ không thể chảy qua transistor.”

“Nghe giống như… ngưỡng kích hoạt.”

“Vì thế cho nên bộ phận trung tâm kiểm soát dòng chảy được gọi là Cổng. Nó hoạt động như cửa xả vậy.”

Có lẽ kiến thức này vốn được truyền trong cộng đồng Mắt Vàng từ xưa. Khi Lotte hỏi thêm, cô gái chỉ cười né tránh, nói rằng không thể tiết lộ gì hơn.

Dù vậy, bấy nhiêu đã là đủ. Hai đồng bạc hoàn toàn xứng đáng để đổi lấy lý thuyết khái quát mà đề thi không hề đề cập. Lotte cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chỉ cần nghĩ thêm chút nữa, cô chắc chắn sẽ giải được.

*

Lotte thông minh hơn tôi tưởng.

Cô xuất thân từ gia đình quý tộc danh giá nhưng tuyệt nhiên không hề khinh thường thường dân.

Dù còn hơi sớm để kết luận song từ những gì tôi thấy, cô ấy là người đức hạnh.

Điều đó thể hiện rõ qua ánh mắt của bạn đồng hành. Dù cách nói năng có khác biệt về địa vị, họ vẫn coi cô như một người bạn thật sự.

Người ta hay nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Nghe chẳng mấy hay ho gì nhưng cũng có lý.

Trong phần thực chiến, Lotte đã cùng thi với tôi. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi ấy, tôi đã nhận ra cô ấy sở hữu một lượng ma lực dồi dào bất thường.

Hơn thế nữa, cô còn biết cách chồng phép không niệm và đa niệm cùng lúc. Đó là một tài năng hiếm có.

Mà tôi cũng hiểu rõ, tài năng ấy không thể tự nhiên mà có. Rõ ràng cô đã miệt mài rèn luyện và nâng cao ma lực bản thân đến mức ấy.

Nhìn mà xem, ngay cả khi kỳ thi đã kết thúc, cô vẫn nghiền ngẫm một câu hỏi chưa giải được. Nếu so với kỳ thi đại học, cô chính là kiểu học sinh làm sai đúng một câu trong đề rồi ngồi mổ xẻ nguyên nhân trong khi bạn bè khác chỉ lo xem bảng điểm chuẩn.

Trong suốt cuộc trò chuyện, chúng tôi dần trở nên thân thiện hơn. Trước khi rời đi, cả hai cùng mỉm cười chào nhau.

“Rất vui được gặp cô. Hẹn gặp lại khi nhập học.”

“Cô cũng đi đường cẩn thận.”

Có thể hơi sến nhưng làm gì nhau? Tôi đã tìm được một tình bạn tốt, một mối quan hệ có thể cùng nhau giúp đỡ.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, hành trình về nhà của tôi sẽ được rút ngắn rất nhiều.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận