• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 25: Lễ Nhập Học (3)

1 Bình luận - Độ dài: 1,756 từ - Cập nhật:

Thật sự là vl.

Mà cụ thể cái gì mới vl… thì chính tôi cũng chẳng rõ.

“Krrrrrrrr…….”

Ba con Drake từ đâu xuất hiện rồi chắn ngang đường đến học viện.

Không giống mấy con Iron Drake thỉnh thoảng xuất hiện ở núi sau, chúng óng ánh như được mạ vàng, khả năng cao là dạng đột biến. Tôi nên gọi chúng là Gold Drake chăng?

Dù sao thì độ sáng loáng ấy làm tôi liên tưởng đến mấy con khủng long cơ giới trong phim khoa học viễn tưởng. Một con khủng long bọc thép vận hành bằng cơ học lượng tử. Đúng kiểu mơ mộng viển vông…

“Ôi trời ơi, cái gì thế kia…?”

“M-Mai thú! Chúng từ đâu ra vậy?!”

“Cô gái à, nguy hiểm lắm! Mau chạy đi!!”

Không có vẻ gì đây là mơ cả.

Sau khi dặn dân thường giữ khoảng cách an toàn, tôi bước ra giữa đường. Có người từ xa hét bảo tôi mau chạy, nhưng họ im bặt khi tôi rút trượng ra.

Tình hình vẫn chưa nghiêm trọng đến mức gọi là khẩn cấp chưa từng có. Đúng là mấy con thú đang chắn lối đến Học viện nhưng ngoài ra chẳng làm gì. Chúng còn vẫy đuôi khi nhìn tôi và chẳng hề tỏ ý định lao lên. Nhờ kinh nghiệm săn Drake ở núi sau, tôi biết chúng không có ý định tấn công.

[Ồ, ba con Drake đột biến. Loại này không xuất hiện tự nhiên đâu.]

“Thế thì sao? Chúng đứng giữa phố thế này mà gọi là bình thường chắc?”

Quyển sách bìa cứng có vẻ phật ý, vỗ phành phạch.

[Tôi đâu có bảo là bình thường. Ý tôi là, đã không tự nhiên thì chắc chắn có chủ nhân đứng sau!]

Tóm lại, có kẻ nào đó tạo ra chúng.

Nếu vậy thì hợp lý rồi. chúng đứng đây chẳng tấn công ai là bởi có người điều khiển. Loại này nếu không có dây cương thì sẽ hành động đúng như bản chất.

[Có ba cách xử lý. Một là tiêu diệt quái thú. Hai là tìm ma trận chuyển hóa đã tạo ra chúng và phá hủy. Cách ba là…]

“Tôi hiểu rồi. Tìm thẳng thằng chủ nhân và đập cho hắn một trận sống chết.”

Cách cuối nghe thì dễ nhưng thực tế bất khả thi. Tôi đâu biết kẻ đó là ai và ở đâu.

Đã điều khiển được Drake trung cấp thì ít nhất hắn phải là pháp sư cao cấp, lại còn thông minh.

[Nhìn chỗ Drake xuất hiện, chắc nguồn gốc là ở Học viện.]

“Nghe hợp lý đấy.”

Vậy thì khả thi nhất là tìm ma trận và phá bỏ. Nhưng cũng khó thật. Có hàng trăm loại ma trận khác nhau và mỗi cái có cách gỡ riêng biệt.

Tất nhiên, ma trận đều cấu thành từ ma lực…

[MaPháp Bẩm Sinh - Thao Tác Nguyên Tố]

“Vậy chỉ cần tìm đúng chỗ để đâm vào thôi.”

Không tìm được gốc rễ thì chẳng thể phá hủy được. Mà nếu không xử lý, bọn này sẽ cứ tuôn ra liên tục.

Đúng lúc tôi đang nghĩ thì thêm hai con nữa chui lên từ lòng đất. Rõ ràng huyết mạch ma lực trong mặt đất chính là nguồn.

“Vậy thì chỉ còn cách chữa cháy tạm thời trước mắt.”

Chưa thể lần ra gốc, tôi đành tiêu diệt từng con mọc ra. Chỉ còn cách ấy.

Tôi hét bảo người dân chạy xa rồi cắn cọng cỏ ma lực. Ít nhất là tôi định thế.

[Chờ đã, xin chờ chút.]

“Lại gì nữa?”

[Chúng có vẻ muốn nói chuyện.]

Thình─.

Một con đập chân xuống rồi từng bước chậm rãi tiến lại.

“Trông thế mà gọi là muốn nói chuyện? Giống như sắp tấn công thì có.”

[Nếu vậy thì chúng đã phá tan hết mọi thứ trên đường đến đây rồi.]

Thứ này nói cũng có lý. Vấn đề nằm ở đó.

Chúng có thể nổi điên bất cứ lúc nào nếu chủ nhân ra lệnh. Chỉ nghĩ đến cảnh chúng phá nát thủ đô cũng đủ làm tôi đau đầu.

Thình. Thình. Thình.

Chúng đến gần, chậm rãi như đứa trẻ tò mò rón rén lại gần chuồn chuồn. Nhưng vóc dáng chúng chẳng có gì là trẻ con cả. Mỗi bước đi là mặt đường lún xuống.

Tôi cảm nhận được phản xạ co rút bản năng: phổi như teo lại, không hít thở nổi.

Nhờ từng đối mặt nhiều Drake, tôi biết rõ nỗi sợ này không đến từ chúng bởi mẫu hình hành động của Drake vốn đơn giản.

Điều khiến tôi sợ không phải Drake.

Không phải chúng mà là kẻ đứng sau.

Linh cảm chẳng sai.

<Xin chào. Có nghe rõ tôi không?>

Con Drake đi đầu đưa đầu lại gần. Tôi rút sẵn cuộn giấy phép phụ, chuẩn bị xả chiêu bất cứ lúc nào. Nhìn kỹ, chỗ khớp hàm nó có mấy lỗ nhỏ và hẹp. Giọng nói lạ phát ra từ đó.

<Xin lỗi, tìm cô hơi lâu. Tôi tưởng cô sẽ dự lễ nhập học và chơi với ‘bạn bè’ nên mới quậy chút.>

Giọng bị biến dạng, khó nhận ra nam hay nữ nhưng chắc chắn chẳng hề mang vẻ đùa cợt.

<Dù sao thì cô may mắn thật. Sao lại nghĩ ra chuyện thi vào đó? Thật ghen tị. Tôi thì không bao giờ làm được.>

“Ngươi đang nói cái gì…?”

<Tôi không đến để tán gẫu. Chỉ muốn chào hỏi thôi.>

“Chào hỏi…?”

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi lờ mờ đoán được câu kế tiếp.

<Ừ. Dân Đế quốc chắc không biết, chứ nửa kinh thành đã nằm trong tay bọn tôi rồi. Chẳng cần làm gì nhiều cũng thắng.>

“Cái gì….”

<Nhưng bọn cấp thấp cứ than chán. Hồi sinh Ma Vương đâu phải trò con nít thế mà chúng cứ đòi mấy chuyện vui vui thì mới chịu làm việc.>

Chẳng cần giác quan thứ sáu cũng biết. Từ cuộc nói chuyện này là đủ để suy ra.

Kẻ này là...

<Dù sao cô cũng thấy rồi, đúng không? Đất nước này nát bét bất kể Hoàng đế hay người lãnh đạo nào.>

Kẻ này chính là...

<Mọi chuyện vốn đều theo kế hoạch.>

Cấp Tai họa và hơn thế nữa.

<Được rồi, thế là đủ.>

Nghe vậy, tôi theo phản xạ lùi một bước.

<Vậy chúc cô có khoảng thời gian vui vẻ ở Học viện. À, nhân tiện, lõi ma trận nằm ngay đài phun nước quảng trường trung tâm. Cô có thể giải trừ ngay hoặc coi như bãi săn đến hết đợt sóng để lấy Ma thạch số lượng lớn. Cứ coi đấy là quà.>

Linh cảm đúng thật.

“Kwoooohhh─!!”

Âm thanh ngắt kết nối vang lên, ngay sau đó bầy thú đồng loạt mất kiểm soát. Nghĩa là kẻ kia đã bỏ quyền điều khiển và thả chúng tự do hoàn toàn.

[Đúng là quà  nhập học chết tiệt.]

“Còn nói gì nữa.”

[Đây là lý do Nữ Thần nâng cấp tôi. Giờ cô có thể dùng tôi làm môi giới phóng phép. Khỏi cần mang cuộn giấy làm gì.]

“Cái gì cơ?”

[Lửa, Nước… cô học cái gì là tôi lưu lại đúng mức đấy. Tất cả trong đây rồi.]

Nghe khó tin thật. Gần như phớt lờ luôn hình phạt của Mắt Vàng.

[Nhưng chỉ tối đa ba lần mỗi ngày.]

Tất nhiên rồi. Làm gì có chuyện vô hạn.

[Tôi chỉ tích trữ tối đa 100 sievert nguyên tố mỗi ngày. Mỗi lần dùng phép tốn khoảng 30 sievert. Phép cao cấp thì cần nhiều hơn.]

Nói dễ hiểu thì: nếu thế giới này là game VR thì để vượt ải, nhà phát triển sẽ thả vật phẩm tiện lợi đúng lúc. Nếu Nữ Thần là GM của lục địa Ahrens thì cuốn sách này là item cân bằng độ khó. Vấn đề duy nhất: trò chơi mỹ miều này tên là “cuộc đời”.

Không lưu, không tải lại được. Vì thế nên ai bỏ game thì không bao giờ quay lại.

Dù sao thì độ khó chắc chắn sẽ tăng thêm nhờ khả năng mới này.

“Vậy tức là tôi có thể dự trữ ba phép mà không cần cỏ ma lực.”

Quyết định xong mình sẽ dùng gì.

[Ma Pháp Bẩm Sinh ─ Thao Tác Nguyên Tố][À, cái đó chỉ dùng được một lần. Nó là Ma Pháp Bẩm Sinh mà.]

Thật quá nghiêm ngặt.

Mà giờ thì gấp lắm rồi. Vừa nghĩ thế, vài giây đã trôi qua.

Việc đầu tiên bầy quái làm sau khi bị thả không phải tấn công tôi mà là đập phá mấy tòa nhà xung quanh. Có vẻ chúng phá vì đứng gần đó còn tôi đã lùi xa.

“Hự, làm thôi nào.”

Tôi siết chặt cuốn sách. Qua đầu ngón tay, tôi cảm nhận được ma lực chảy từ bìa cứng vào cơ thể.

Đám thú sinh ra từ ma trận chuyển hóa khác hẳn với thú tự nhiên. Chúng vận hành nhờ ma lực nội tại. Tức là chúng có mạch ma lực riêng. Như trong kỳ thi thực chiến, tôi có thể dùng Chập Mạch để khiến chúng tê liệt.

Tôi chuẩn bị gây sự cố mạch.

Ít nhất là tôi định thế.

“Aether!”

Cùng với tiếng bước chân, một quả cầu lửa khổng lồ bay lên. Giống chiêu Flame Arrow trong bài thi Chiến đấu, nhưng lớn hơn nhiều và tinh luyện hơn. Ngọn lửa nhắm thẳng vào bầy thú, không phải tôi.

[Hỏa Thuật Cao Cấp ─ Hỏa Đạn Cao Cấp X 20]

[Ở độ tuổi đó mà đã có dung lượng ma lực thế này… đúng là thiên tài.]

Nhờ vậy, tôi nhận ra cô gái đang chạy đến.

“Không có thời gian chào hỏi đâu. Đi theo tớ!”

Lotte, vừa hạ năm con Ma thú trung cấp trong nháy mắt, nắm chặt cổ tay tôi rồi kéo tôi chạy theo thẳng về phía Học viện mà không buồn chào lấy một câu.

Vừa chạy, Lotte hỏi:

“Sao hôm nay cậu không dự lễ?”

“… Phiền phức quá.”

“Chỉ vì thế thôi á…! Thôi, không phải lúc nói! Trường loạn hết rồi!”

Ừ, tôi cũng đoán thế.

Đến cả trò chuyện với Lotte cũng chẳng có thời gian.

Tôi phải đến quảng trường trung tâm rồi xử lý ma trận ngay lập tức.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận