• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 16: Đỗ khổ như chó (2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,050 từ - Cập nhật:

Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã từ người hóa chó.Làm sao cuộc đời lại có thể đảo lộn đến mức này?

Khi bình minh đến, màn sương cảm xúc từng chiếm trọn thùy trán tan đi. Tôi đã dành chút thời gian để ngẫm lại đống vớ vẩn mình tuôn ra tối hôm trước.Tôi đâu ngờ Hasfeldt lại bất thình lình xông vào căn chòi mà không báo trước. Giá mà tôi đã phi tang tờ đơn xin nhập học ngay khi trở về thì đã chẳng đến nỗi này.

Sau khi tự rút ra kết luận cho bản thân rằng từ giờ phải cẩn thận hơn, tôi ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không.“À.”Cố gắng cải thiện bản thân để làm gì nữa? Đã một tuần trôi qua rồi.

Tôi không biết Hasfeldt có thay đổi ý định hay không. Nhưng ít nhất thì kế hoạch vắt kiệt não tôi rồi tống vào cung điện của bà ta tạm hoãn cho đến khi năm học bắt đầu.

Dù thế nào thì chất lượng cuộc sống của tôi cũng đang lao dốc không phanh.Thức dậy lúc năm giờ sáng và xong việc khi đã quá nửa đêm. Thù lao tất nhiên là con số không tròn trĩnh.

Thực ra cũng chẳng gọi là “xong việc” gì cho cam vì cả tuần nay tôi kẹt cứng bên cạnh giáo sư Hasfeldt. Khoảng thời gian duy nhất tôi có thể chợp mắt là khi bà ta bận dạy lớp hè vài tiếng mỗi ngày.

Nếu có kẻ nào dám cướp mất cơ hội ấy của tôi, tôi thề sẽ vả thẳng mặt cho dù đó có là thần linh đi nữa…“Ê! Cái gì trên cổ cậu vậy?”

Trẻ con thì ngoại lệ.Sao con này lại ở đây nữa rồi?

Freyr bất ngờ xộc thẳng vào phòng thí nghiệm, cười khúc khích chạy đến chỗ tôi.Vừa cười vừa khó hiểu, cô bé chỉ tay vào chiếc vòng sắt quấn quanh cổ tôi.

“Đừng chạm vào, nó nặng lắm….”“Ý cậu là gì? Và ai gắn cái này cho vậy?”“Giáo sư.”“Tớ đoán đúng mà.”

Mùi sắt đặc trưng từ sợi xích sộc vào mũi khiến tôi khó chịu. Nó chẳng hôi mà còn đè nặng đốt sống cổ của tôi. Vòng cổ siết chặt khiến tôi khó xoay đầu và khối lượng thì đến cái mức độ mà chỉ ngồi sai tư thế là xương quai xanh như muốn kêu gào.

Chưa hết, mỗi lần di chuyển, xích lại kêu leng keng. Thật sự là môi trường làm việc độc hại nhất cho một cái đầu cần yên tĩnh.

“Thế sao cậu không chống cự khi giáo sư đeo nó vào chứ!”“Cô nghĩ dễ lắm à?”

Ngay cả khi không dùng ma pháp, Hasfeldt cũng mạnh hơn tôi đến mấy bậc về thể chất. Dù tôi có giãy giụa thế nào cũng bị khuất phục chỉ trong nháy mắt.

Không chỉ Hasfeldt, tất cả Ma Pháp Kỵ Sĩ chuyên chiến đấu cận chiến đều khỏe như vậy. Nhiều người thậm chí học cả võ thuật và đủ sức hạ gục Ma thú bằng tay không. Đối với tôi, cố gắng kháng cự chẳng khác gì để bản thân mình bị rút xương ra hầm.

“Có việc gì tớ giúp được không?”“Không có. Đi làm việc của cô đi.”

Sao con bé cứ bám riết lấy tôi thế nhỉ?

“Giờ thi cử xong rồi, làm gì cũng chán. Tụi mình đáng được lười biếng cho đến khi nhập học như một phần thưởng chứ.”“Nghe cứ như thể cô chắc chắn sẽ đậu vậy.”“Khụm! Bởi vì tớ tin vào bản than kà!”

Sự tự tin vô căn cứ ấy rốt cuộc từ đâu mà ra?

Freyr giơ nắm đấm về phía tôi.“Dù sao thì lần tới gặp lại trong lớp nhé, Mắt Vàng!”“Ừ. Cảm ơn vì đã nói thế.”

**

Sau màn khích lệ chẳng biết có nên gọi là khích lệ không của Freyr, tôi đi ra ngoài kiếm chút gì ăn trưa.Bình thường thì tôi thà chết chứ chẳng dám đeo cái vòng này mà đi giữa chốn đông người, nhưng cơn đói ăn hết nhục nhã rồi.

Đang rảo bước về phía căng tin, tôi thoáng thấy một gương mặt quen.“Ô kìa, lâu rồi không gặp nhỉ.”“Giáo sư Heerlein!”

Giống như lúc nãy với Freyr, tôi vội chạy đến chỗ giáo sư Heerlein, mặt đầy vẻ khổ sở.Đã gần mười ngày rồi tôi chưa được gặp giáo sư vì Hasfeldt kè kè canh chừng, không cho tôi rời khỏi bà ta nửa bước.

Nhìn thấy vòng sắt trên cổ tôi, Heerlein nghiêng đầu.“Có phải Klais làm chuyện này không?”“Vâng, đúng vậy.”“Hmm… ngay cả với Klais thì việc này cũng kỳ lạ. Suốt ba năm qua em chưa từng bỏ trốn. Cô ấy không thể nào đeo cái này vô cớ được.”“Cổ phát hiện tôi nộp đơn ở đây.”

Heerlein nghiến răng ken két sau câu trả lời của tôi. Rồi im lặng một lúc, cô khẽ hỏi.À, đúng hơn là đưa ra một yêu cầu.“Cho ta xem cấu trúc ổ khóa được không?”“Để làm gì?”“Chỉ một phút thôi. Ta muốn kiểm tra nhanh.”

Vòng nô lệ thường có khe khóa ở một bên.Nó được chế tạo sao cho không thể tháo ra nếu không có đúng chiếc chìa. Điều này khiến việc tắm rửa, gội đầu trở nên vô cùng bất tiện.

Tất nhiên, có thể ai đó sẽ thắc mắc: “Nô lệ thì được tắm bao nhiêu lần chứ?” Nhưng… có lẽ tôi còn may vì vẫn được rửa ráy cách ngày.

“Được rồi, ta hiểu tình hình rồi. Quan trọng hơn, em đã ghi đúng địa chỉ để nhận thông báo trúng tuyển chứ?”“Vâng. Gửi đến chỗ của cô, giáo sư.”

Lý do rất đơn giản: căn chòi của tôi không có địa chỉ. Nếu gửi đến phòng thí nghiệm hay biệt thự của Hasfeldt thì thư có thể “bốc hơi” không dấu vết.Rõ ràng bà ta đã nổi điên khi biết tôi nộp đơn vào Học viện. Nếu tôi được nhận, bà ta sẽ nhốt tôi lại để tôi không thể nộp tiền nhập học.

“Tốt. Nếu em đỗ, ta sẽ đến gặp ngay hôm đó. Ta không nghĩ lúc ấy em còn ở trong chòi… Có lẽ thế?”“Vâng, giờ em đang ở chỗ của giáo sư Hasfeldt.”“Trời ạ, cậu ấy ám ảnh với em đến mức nào vậy chứ? Thôi được, ta hiểu rồi. Cứ bình tĩnh mà chờ.”

Tôi gật đầu trước lời động viên của giáo sư Heerlein.“Cảm ơn cô.”

Dù sao thì mục tiêu của tôi không hề thay đổi.Cuốn gói thế giới này bằng mọi giá.

Tôi thậm chí đã tính chuyện bí mật tìm đường sang vùng đất của elf. Để phòng khi cần thiết thôi.Chỉ mong là mình sẽ chẳng bao giờ tuyệt vọng đến mức phải thực sự nghĩ đến nó.

**

“Xin chào cô!”“Haizz, dạo này trời trở lạnh. Cẩn thận kẻo ai lại bị cảm nhé.”

Ngay sau buổi gặp Aether, Meriga băng qua sân trường và đến văn phòng Quản lý Tuyển sinh. Vừa tháo khăn quàng, cô vừa quan sát căn phòng rộng lớn nơi nhân viên và sinh viên làm thêm đang dùng thiết bị ma pháp để chấm bài thi trắc nghiệm.

Ban đầu, Klais cũng phải có mặt ở đây nhưng đã phải vắng mặt vài ngày trước vì “việc khẩn cấp” khiến Meriga phải thay thế.Chẳng cần đoán cũng biết cái gọi là “việc khẩn cấp” ấy là gì.

“Tiếp theo là nhóm mười bảy.”Meriga giật mình lấy lại tinh thần rồi ngồi vào chỗ.

“Đây, một trăm bài. Cảm ơn giáo sư.”

Người ta kháo nhau năm nay có rất nhiều thí sinh tiềm năng tham gia kỳ thi tuyển.Một nam sinh elf gần như hoàn hảo về Phong ma pháp. Tiểu thư thứ hai của Bá tước Saliere đam mê hỏa thuật đến mức lấn át cả nhà Hasfeldt. Một pháp sư hệ Thủy có thể đóng băng cả đại sảnh. Một thí sinh có thể triệu hồi rồi giải thể Golem tùy ý mà chẳng cần cuộn giấy…

Và cả… vị Nhị Hoàng tử đầy rắc rối, tài năng xuất chúng nhưng tai tiếng đàn bà thì chưa bao giờ vắng bóng.

Quả nhiên, điểm thi viết của tất cả đều nằm trong nhóm đầu. Chỉ cần không hỏng phần thực hành thì chắc chắn sẽ đỗ.Đặc biệt, thí sinh tộc elf ấy dẫn đầu với mức 90 điểm ở tất cả môn.

Bài thi thực hành của Tilette vốn khó theo cách riêng nhưng kỳ thi viết thì gần như không ai dám đụng chạm. 90 điểm ở bất cứ môn nào cũng có nghĩa là nằm trong top 0,1% pháp sư cùng lứa.

Khả năng cao cậu ta sẽ giành vị trí thứ nhất.Vị trí tiếp theo sẽ thuộc về người thừa kế Hỏa pháp nhà Saliere hoặc tiểu thư Eliyev, người có công lớn trong việc phát triển Thủy pháp. Còn Nhị Hoàng tử, dù ai cũng ngán ngẩm, chắc chắn cũng sẽ được xếp vào lớp đặc biệt.

Nếu không có biến số nào khác thì…“Xin lỗi! Cái máy chấm này bị lỗi!”“Sao vậy?”“Ờ… Bài trắc nghiệm của thí sinh này hiện ra toàn điểm tuyệt đối.”

Giáo sư Heerlein bật dậy ngay.“Đã thử máy khác chưa?”“À… cái này chạy ổn mà. Có lẽ chỉ là vấn đề riêng với bài này thôi?”“Có thể nào là…”“Không đời nào! Ngay cả giáo sư cũng khó mà hoàn thành hết đề trong thời gian quy định cơ mà.”

Không để tâm đến thái độ phẩy tay bỏ qua của nhân viên tuyển sinh, Heerlein chỉ nói ngắn gọn:“Tên.”“Dạ? Ý giáo sư là tên thí sinh?”

Aether.

Khóe môi Heerlein khẽ nhếch, đôi mắt hẹp lại. Không ai nhận ra sự thay đổi đó, nhân viên làm thêm đã lấy bản in đáp án, cho rằng nên chấm tay vì không tin nổi vào máy.

Đúng, phản ứng ấy là bình thường.

Thế là, gồm cả Heerlein, bốn người cùng chia nhau chấm thủ công mỗi người một môn. Heerlein phụ trách Lý thuyết Ma pháp Cơ bản.

Một số câu hỏi vốn do Hasfeldt gợi ý hoặc chính cô đặt ra. Mỗi giáo sư có phong cách khác nhau, chỉ cần nhìn đề cũng đoán được phần nào tính cách người ra đề.

Với bản thân cô thì thú vui mùa thi là đưa vào những “câu mồi” tưởng dễ nhưng nếu học hời hợt sẽ dễ sai. Xem sinh viên tự tin chọn nhầm và nhận điểm thấp hơn mong đợi luôn khiến cô phải cười phá lên. Rồi cô sẽ mỉa mai là “mấy đứa còn non lắm”, để rồi bị thì thầm gọi là “ác quỷ” sau lưng.

Ngược lại, Hasfeldt lại thích đưa ra câu hỏi hóc búa, đòi hỏi tư duy phức tạp, thường là tóm gọn nghiên cứu của chính mình thành đề. Heerlein dám chắc ngay cả bản thân cũng không thể giải nổi câu 50 trong thời gian quy định. Vì thế tốt nhất là kiểm tra kỹ xem có chấm sót gì không hơn là cố gắng tự giải.

Xoạt, xoạt, xoạt.Trong lúc đối chiếu đáp án, những vệt mực đỏ dày đặc như bông tuyết phủ kín tờ giấy.

Dòng chấm đỏ rực ấy kéo dài mãi cho đến tận các câu 40 trở đi. Liếc sang bên cạnh, cô thấy những người khác cũng đã gần hoàn thành.

47 đúng, 48 đúng, rồi 49. Ngay cả câu bẫy hai tầng bà đưa ra cũng bị giải gọn ghẽ.

Còn lại duy nhất câu 50, câu hỏi mới nhất của Klais Hasfeldt. Chỉ cần xem thí sinh có làm được hay không.

“Thưa giáo sư, môn Ngôn ngữ Đế quốc xong rồi, toàn đúng.”“50 trên 50 cho môn Toán.”“Lịch sử Lục địa… điểm tuyệt đối!”“Còn Lý thuyết Ma pháp Cơ bản thì sao?”

Cạch.Đúng lúc nhân viên hỏi, Heerlein đặt bút xuống, gập lại trang cuối cùng.

“Một cơn bão đang đến gần.”

Ngày hôm nay lạnh lẽo và hỗn loạn đến thế là có lý do.Trong lịch sử Học viện Tilette, lần đầu tiên xuất hiện một thí sinh đạt điểm tuyệt đối bài thi lí thuyết.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận