• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 20: Việc làm bán thời gian

1 Bình luận - Độ dài: 2,204 từ - Cập nhật:

Người ta vẫn thường nói rằng cuộc đời là một chuỗi những rắc rối nối tiếp nhau.

Nó có dạng những ngọn núi xếp liền nhau, mỗi quả chỉ chờ ta vượt qua cái trước là đến thử thách ta.

Và những đỉnh núi cùng thung lũng trong đời tôi lại giống như hàm Weierstrass: mọi điểm đều liên tục nhưng chẳng điểm nào khả vi.

Nói cách khác, chưa bao giờ có gì diễn ra suôn sẻ.

Vấn đề trước mắt chính là học phí.

Tôi vốn biết phòng thí nghiệm nghiên cứu golem của giáo sư Heerlein đã ngốn không ít kinh phí của cô nên chẳng thể trông cậy gì ở cô ấy được. Nếu tôi muốn vay chừng hai triệu won thì e rằng một nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm của cô sẽ phải nhịn đói mất.

“Xin lỗi, ta cũng chẳng thể giúp em được nhiều hơn. Nhưng ta sẽ nói chuyện với quản gia để em có thể ở nhà ta ở tạm cho đến khi vào ký túc xá.”

Hơn nữa, đến giờ tôi đã nhận rất nhiều từ Heerlein rồi. Tôi không muốn mang thêm món nợ tài chính từ cô nữa.

Thôi thì lại quay về với lao động chân tay vậy. Xem ra cuộc đời tôi vẫn chưa thể khởi sắc được rồi.

Tôi cũng chẳng mấy vui vẻ với học bổng mà cái học viện nghìn năm tuổi kia trao nhưng còn biết làm sao? Tài chính của một quốc gia chìm trong chiến tranh có khi nào mà ổn đâu.

Chiến tranh ư? Dù thắng thì cũng khốn đốn còn thua thì lại càng thảm hại hơn. Chiến tranh vốn là như thế. Cái việc đất nước này vẫn còn trụ vững sau cả ngàn năm đúng là một phép màu.

Ngoài ra, còn có một lý do khác khiến chương trình học bổng của Học viện Tilette trở nên hà tiện như vậy.

Ấy là bởi tân sinh viên hầu hết đều xuất thân từ tầng lớp quý tộc giàu có. Họ chẳng thấy cần thiết phải giảm học phí trừ cho một hai người nghèo mà xuất chúng thôi.

Dù sao thì tình hình cũng không đến mức tôi không thể tự kiếm ra tiền đóng học. Chính cô Heerlein, vốn cũng từng là dân thường trước khi nhập học, đã kể rằng cô cũng làm việc suốt hai tháng trước khi nhập trường để tự chi trả học phí.

Hơn nữa, tôi chỉ cần lo một nửa số tiền, vậy thì chắc chắn tôi có thể gánh được nếu kiếm được một công việc toàn thời gian tính theo giờ.

“Vậy thì anh có biết chỗ nào tuyển việc ổn ổn không, tiền bối?”

Lorewell, người vừa nghe tôi kể lể, có vẻ vẫn chưa quen với cách xưng hô này. Bởi từ lần đầu gặp nhau, anh ta cứ tưởng tôi là nghiên cứu sinh nên vẫn luôn gọi tôi là “cô trợ lý”.

Nhưng bây giờ thì sao? Lorewell lại lớn hơn tôi một khóa.

Nghĩ kỹ lại, từ một nghiên cứu sinh, tôi lại tụt xuống thành học viên. Không biết trên đời này có mấy người từng trải qua cú lội “ngược dòng” học tập như tôi nữa.

Lorewell đáp lời tôi:

“Ở chợ trung tâm chắc có vài chỗ làm phục vụ bàn khá ổn. Nhưng mà, à… về cái chuyện gọi tôi là tiền bối ấy….”

“Anh không cần phải khách sáo như vậy với tôi đâu.”

Dĩ nhiên, chỉ cần bước ra ngoài thủ đô một chút là đã thấy rất nhiều cơ hội việc làm. Lý do tôi tìm đến Lorewell cũng là để tiện kết thân hơn với anh ta.

Anh ta vừa là pháp sư Hỏa, vừa là học viên của Học viện Tilette dù còn hơi non tay.

Chỉ riêng hai điều kiện đó thôi cũng đủ khiến tôi đưa anh ta vào danh sách “đạt chuẩn”.

Tôi dự định thay thế Hasfeldt bằng toàn bộ các pháp sư Hỏa trong Học viện, Lorewell cũng nằm trong số đó. Kế hoạch là tận dụng trí tuệ tập thể của họ.

Bởi nghĩ cho cùng, tôi đâu nhất thiết chỉ cần sự giúp đỡ của một người. Nếu tôi làm thân với Lorewell, tôi có thể nhờ anh ta gợi ý vài cuốn sách hữu ích về Hỏa Ma pháp, thậm chí có khi còn kết nối được với một quý tộc nổi tiếng nào đó.

Dĩ nhiên, cuộc đời vốn là chuyện cho và nhận. Nếu nhận một điều gì thì nhất định phải trả lại.

Tôi chẳng có ý định chỉ biết nhận không, khác với một kẻ nào đó. Tôi chỉ mong thiết lập vài mối quan hệ hợp tác tử tế rồi khi đến lúc thì lặng lẽ rời khỏi thế gian này.

“V-vậy thì… gọi em là ‘hậu bối’ nhé?”

“Tôi đã bảo là không cần khách sáo mà.”

“Khụ… Thế thì em nên đến Phố Ba. Ở đó có nhiều chỗ lương theo giờ khá tốt. Bạn tôi từng làm ở đó, nghe nói có nhiều công việc ở quầy, vừa dễ vừa hợp túi tiền sinh viên Học viện.”

“Ồ hô… Cảm ơn nhé, tôi biết ơn lắm.”

Tốt rồi. Mọi chuyện đang đi đúng hướng. Vậy là tôi đã xây được chút quan hệ với một đàn anh năm hai.

Sau khi cảm ơn lần nữa, tôi liền hướng về Phố Ba.

Phố Ba vốn nổi tiếng với hàng loạt nhà hàng san sát, chỉ cần đi dạo thôi đã đủ khiến bụng réo ùng ục.

Đúng vào tuần công bố kết quả trúng tuyển, khu ẩm thực lại càng nhộn nhịp mặc thời tiết giá lạnh. Quán nào quán nấy đông nghẹt khách, chủ nào cũng thiếu người làm.

Tôi so sánh lương bổng nhiều nơi rồi chọn một nhà hàng có mức lương cao nhất. Sau khi đưa cho ông chủ xem giấy báo trúng tuyển và nói rằng tôi muốn làm ở đây, ông liền hào hứng đáp:

“Hay quá, chỗ ta đang cần một người phụ trách sổ sách. Nhóc học ở Học viện thì chắc giỏi toán lắm nhỉ?”

“Thưa ngài, từ nhỏ tôi đã có biệt danh là máy tính biết đi.”

Thật ra thì ngày xưa tôi từng cưỡi bàn tính như trượt ván ấy.

“Ha ha, thú vị đấy! Quý cô Mắt Vàng đúng là đặc biệt thật! Được rồi, bắt đầu vào làm ngay hôm nay nhé!”

Hợp đồng là một tháng, làm toàn thời gian.

Dù chỉ là công việc tạm thời nhưng tôi cảm thấy yên tâm cả về thể xác lẫn tinh thần. Có lẽ nhờ vào mức lương khá hậu hĩnh.

Trong thế giới này, phụ trách quầy tính tiền không phải việc ai cũng làm được. Với nền giáo dục gần như đóng băng, đa số dân thường chẳng đủ khả năng tính toán.

Còn đám quý tộc, vốn được gọi là “những kẻ có học”, thì coi loại công việc này là vô nghĩa bởi họ vốn giàu có nên chẳng bao giờ động tay.

Sự bất bình đẳng trong cơ hội học tập thật đáng tiếc nhưng lúc này lại là lợi thế của tôi. Đặc biệt, buổi sáng khá nhàn vì khách ra vào chậm rãi nên tôi có thể thong thả ở quầy.

“Cố lên nhé nhóc! Chúng ta sẽ nghỉ ăn tối một chút rồi quay lại làm.”

Đây… là… lao động ư…?

Tôi đã làm cái gì suốt thời gian qua thế này……

Quán tôi làm vốn là một quán rượu nên khách buổi tối đông gấp mấy lần ban ngày. Đây chính là lúc tinh thần thép của tôi tỏa sáng. Tôi đã có kinh nghiệm chịu đựng: mười năm thức trắng ở thế giới cũ và ba năm ở thế giới này, tổng cộng mười ba năm dày dạn.

“ Nhóc không mệt sao? Đừng gắng quá từ ngày đầu.”

“Không sao đâu.”

Tất cả những gì tôi làm là quản lý quầy và phụ phục vụ khi có gọi thêm món.

Và khi tôi mải làm đến mức quên cả thời gian thì bất ngờ có một “quả bom” rơi xuống.

BÙMMM─!!

“Ông chủ ơi! Cho tôi một lít bia và một bát guacamole thêm cà chua với ớt xanh cay nhéeee!”

Quỷ tha ma bắt, sao cô ta lại tìm được tận đây?

Freyr ngồi vào một bàn gần quầy, mặt đỏ bừng, ngẩng lên cười toe với tôi.

“Ê! Lâu rồi không gặp! Cậu làm ở đây hả?”

“Ừ, mới bắt đầu hôm nay thôi. Còn cậu làm gì ở đây?”

“Đi bar, hic, nhảyiiii~!”

“Trẻ con thì đừng uống rượu sớm thế.”

“Tớ là ngườiiii lớn rồi mà──!!”

Mấy trò say xỉn của Freyr lập tức thu hút sự chú ý của khách ngồi xung quanh. Tôi vội cúi đầu xin lỗi họ rồi lấy tay che miệng Freyr.

“Ưmpph─!! Hụp! Mmpphh!!”

“Im nào. Hiểu chưa?”

Gật gật.

“Phù, suýt ngạt chết. Thế sao cậu lang thang ở đây mà không ở với giáo sư?”

“Bởi vì tôi muốn thì tôi làm thôi.”

“Hic, cậu đang nói cái gì vậy.”

Freyr nốc một hơi ly bia, nửa ly biến mất trong chớp mắt.

“Chúc mừng đã đỗ nhé!”

**

Sau khi xử gọn hai đĩa guacamole và thêm 500 mL bia nữa, Freyr lảo đảo đi sang quán kế bên. Nhìn cách cô nhóc lắc lư, tôi hơi lo lắng.

Không hiểu nổi bằng cách nào mà từng ấy thứ lại nhét vừa cái bụng nhỏ xíu kia. Chẳng lẽ trong người cô ta có nuôi giun sán?

Ba nữ sinh khác ngồi xuống chiếc bàn Freyr vừa rời đi.

Tôi nhận ra một trong số đó vì đã từng gặp qua.

Cô gái có tóc đỏ ngang vai và đôi mắt đỏ rực.

Tên cô ấy là…

“Chúng ta gọi món gì đây, tiểu thư Lotte?”

“Các cậu quyết đi. Tớ sao cũng được.”

Sau khi đưa thực đơn, tôi xác nhận món hai cô bạn gọi.

“Ơ, chẳng phải cô là Mắt Vàng sao?”

“Cô làm ở đây à?”

Không ngoài dự đoán, cả ba lập tức nhận ra tôi. Tôi khẽ gật đầu rồi tiếp tục công việc.

Trong khi tôi dọn bàn, Lotte lấy ra vài tờ giấy trong túi và xem qua. Thoáng liếc, tôi thấy toàn công thức dày đặc.

Tôi thầm ấn tượng vì cô ấy đã chuẩn bị trước cho việc học nhưng một cô bạn khác, nhìn có vẻ khó chịu, lại thở dài:

“Thi xong từ lâu rồi. Cậu còn định dán mắt vào nó bao lâu nữa?”

Lotte đang nghiên cứu câu số 50 trong đề Lý thuyết Ma pháp Căn bản, ác mộng của vô số thí sinh trong kỳ thi lí thuyết của Học viện. Thực ra đây là bản tái dựng của nó.

Người ra câu đó chính là một mụ phù thủy nổi danh trong phòng thí nghiệm Hỏa Ma pháp.

Đề yêu cầu ước tính năng lượng xuất ra của một cuộn ma chú sử dụng ma thạch với độ khó chỉ cho chuyên gia bằng thứ mà bản thân bà ta cũng chỉ mới nắm bắt. Thẳng thắn mà nói, không thể nào giải được trong thời gian quy định bằng cách thông thường.

Chỉ thoáng thấy thôi mà bao ký ức cũ ùa về, suýt khiến tôi lên cơn vì PTSD.

Ngày đó tôi cũng chỉ giải được nhờ đánh liều. Nếu ai hỏi bằng cách nào thì tôi chỉ có thể đáp: chọn bừa.

Vì còn bận phục vụ các bàn khác, tôi không nghe trọn cuộc trò chuyện. Nhưng qua mấy mẩu đối thoại, tôi cũng nhận ra cô gái tên Lotte này là kiểu học viên cực kỳ nghiêm túc với Hỏa Ma pháp.

“Có lẽ nếu thay công thức này vào phần chuyển đổi thì sẽ ra?”

“Không, về mặt đại số không khớp. Có bốn phương trình nhưng đến bảy ẩn. Tớ nghĩ phải cắt đoạn này và mở hai đường khác thì mới ra được phạm vi đáp án.”

Tôi chưa từng thấy tận mắt nhưng tôi mường tượng Hasfeldt hồi năm nhất chắc cũng giống thế này.

“À này, các cậu nghe gì chưa?”

“Nghe gì cơ?”

“Có người đạt điểm tuyệt đối bài thi viết, lần đầu tiên trong ngàn năm đó. Nghe nói người đó xếp hạng nhì.”

“… Đạt điểm tuyệt đối mà chỉ nhì? Trong khi tiểu thư Lotte đứng ba?”

“Thật mà! Họ làm hỏng phần thực hành. Người hạng nhất được 90 đều tất cả môn, tổng 450 điểm. Còn người kia đạt tuyệt đối phần viết nhưng phần thực hành chỉ vừa qua nên tổng khoảng 440 thôi.”

“Tin vớ vẩn ở đâu ra thế? Đừng có nói linh tinh nữa….”

Câu chuyện bỗng chốc bị cắt ngang.

Khoảnh khắc sau đó, cả ba đôi mắt đồng loạt hướng về tôi. Tôi chậm một nhịp mới nhận ra bởi lúc đó đang bưng hai cốc bia.

Ánh mắt hai bên giao nhau.

Có lẽ… họ định gọi thêm món chăng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận