• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 11: Kì thi (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,425 từ - Cập nhật:

Học viện hôm nay vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

“Thí sinh từ số 100235 đến 101460, xin di chuyển đến Hội trường Albrem 2 để làm bài thi thực hành!”

“Xin lỗi, cho hỏi tòa nhà này đi đường nào ạ?”

“Bút đánh dấu đang giảm giá! Năm xu đồng một cây!”

Sân trường nhộn nhịp với các thí sinh ôn luyện. Cảnh tượng này chỉ xuất hiện đúng một lần mỗi năm.

Cho đến năm ngoái, tôi chỉ là khán giả đứng ngoài. Nhưng giờ đây, tim tôi đập rộn ràng vì tôi cũng là một trong những người tham gia.

Tôi hít một hơi rồi hướng về Trung tâm Văn hóa Louvterre.

Hoặc ít nhất, tôi đã cố làm vậy.

“Này! Nhìn cậu lạ lắm đó!”

Một giọng lanh lảnh nhưng mềm mại vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay lại thì thấy một con nhóc đang trừng mắt nhìn mình. Nó mặc một chiếc áo choàng rộng quá khổ, balo sau lưng to đến mức suýt ngã ngửa.

Vì xung quanh có quá nhiều người, tôi tưởng nó không gọi mình nên định bước tiếp.

“Cậu đang phớt lờ tớ à?”

Con bé chạy lon ton đến đứng chắn trước mặt tôi.

Tôi vốn đã nhỏ con vì dạo này ăn uống không ra gì nhưng cô nhóc này còn thấp hơn tôi hẳn một cái đầu vậy mà lại ngẩng mặt lên nói chuyện như thể đang là bề trên. Đúng là hơi khó xử thật.

“Mắt cậu màu gì kỳ vậy?”

Dù sao thì vẫn chỉ là một con nhóc. Tôi đáp lại ngay.

“Còn chiều cao của cô thì sao?”

“Chưa thấy người lùn bao giờ chắc!”

“Nhìn chiều cao của cô ai mà nghĩ thế được. Mà tôi nghe nói người lùn tuyệt chủng từ lâu rồi mà?”

“Hả? Nhưng tớ vẫn sống sờ sờ đây này.”

“Này cô nhác, đi lạc à? Bên kia có hướng dẫn viên đó, đến hỏi họ rồi nhờ tìm bố mẹ đi. Nhóc dũng cảm mà, đúng không?”

“Này, cậu vừa phân biệt chủng tộc đấy—!!”

Không thể không thấy cô bé giống trẻ con nhưng cách nói chuyện dùng toàn từ ngữ cao siêu lại khiến tôi thấy có lẽ ngoại hình và tuổi của nó không khớp, giống như tôi.

Người lùn là tộc sống lâu…?

Tôi không chắc. Trong sách lịch sử tôi học chỉ ghi là họ đã tuyệt chủng và không nói gì về tuổi thọ hay đặc điểm cụ thể.

Cuối cùng, tôi kết luận rằng đây là một cô bé ái mộ người lùn.

“Dù trông thế này nhưng tớ cũng là thí sinh đấy. Tôi sẽ đỗ cho bọn ở nhà hết dám trêu chọc chiều cao của tớ cho coi.”

“Ừ, chúc may mắn.”

Tôi cần giữ thể trạng tốt nhất để thi nên không thể phí sức vào chuyện vô bổ. Đành chiều ý con nhóc một chút rồi bước nhanh đến Trung tâm Văn hóa.

Nhưng sao nó lại đi theo tôi?

“Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ! Tớ chưa từng thấy ai có mắt màu vàng như cậu cả. Cậu đến từ đâu?”

“Đại Hàn Dân Quốc.”

“Đó là tên nước à?”

“Ừ.”

“Cái tên gì kỳ cục vậy? Cậu xạo rồi!”

Cái thái độ gây khó chịu của nó đúng là khiến người ta muốn cho một trận nhưng đánh người mình không quen thì không hợp nguyên tắc sống của tôi. Hơn nữa tôi cũng chẳng có hứng đánh trẻ con.

Tôi chỉ tự nhủ đây là một con nhóc lì lợm đang bám theo thôi. Hôm nay quá quan trọng để phí tâm trí vào một con nhóc lạ hoắc lạ huơ.

“Ơ, chúng ta cùng hội trường thi à? Nhưng mà cậu đi hướng kia, chắc là khác phòng rồi. Dù sao thì, cố lên với phần thi viết nhé!”

Tôi và nó chia tay giữa đường và vào phòng thi tương ứng của mỗi người.

…Không ngờ nó thật sự là thí sinh.

Tôi rút phiếu dự thi từ túi hông. Tấm thẻ ghi số báo danh và quy trình kỳ thi đầu vào.

Bắt đầu là phần thi lí thuyết sau đó mới đến thực hành.

Bài thi viết của Học viện Tilette nổi tiếng là khó. Và đúng là vậy thật vì khi lần đầu tôi xem đề mẫu mà Giáo sư Heerlein đưa, tôi tự hỏi liệu có thể làm hết trong thời gian quy định không.

Nói quá lên thì đề thi đại học quốc gia ở quê tôi còn như trò trẻ con so với đề ở đây. Nhưng chính cảm giác khẩn cấp đó lại khiến tôi học cực kỳ chăm chỉ.

Dù sao thì đây là ngôi trường danh tiếng tập hợp nhân tài khắp thế giới. Nếu không có độ khó nhất định, họ chẳng phân loại nổi.

Giá mà giờ tôi có viên thuốc an thần thì tốt quá. Tôi sắp ngất vì căng thẳng rồi.

Bàn tay run run, tôi dò số báo danh và tìm được chỗ ngồi của mình.

Một số thí sinh đã đến trước. Phần lớn họ đã tụ tập thành nhóm. Trong số đó, một cặp nổi bật hẳn lên.

Một nam, một nữ.

Cậu con trai có đôi tai dài. Tôi buột miệng “ồ” một tiếng kinh ngạc.

Thật đấy? Một elf thật sự?

…A, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Có vẻ ánh nhìn của tôi khiến cậu ta không thoải mái nên cậu cũng nhìn lại. Trông cậu ta không được khỏe, chắc là ôn quá sức hôm qua.

Xét tình trạng hiện tại của tôi thì chắc mặt tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Học dồn nước rút đúng là không tốt cho sức khỏe.

Sau vài giây đấu mắt, cậu elf quay đi trước. Tôi cũng chuyển ánh nhìn sang cô gái bên cạnh.

Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là một tiểu thư nhà giàu điển hình. Nếu phải chỉ ra điểm nổi bật thì là mái tóc đỏ ngang vai và đôi mắt cùng màu. Vậy thôi, nhưng lại có gì đó quen thuộc khiến tôi cứ nhìn mãi.

Cô ấy quay lại và mỉm cười với tôi.

“Gì thế, tiểu thư Lotte?”

“Không có gì đâu.”

Ừm. Đẹp vậy thì chắc nhiều bạn lắm.

Tôi dừng việc quan sát “đối thủ” và bắt đầu chuẩn bị bài thi.

Trong lúc tôi đọc bản tóm tắt và sắp xếp bút viết, một vài học sinh bắt đầu thì thầm nhìn tôi. Vấn đề là họ chẳng thèm nói nhỏ, tôi còn nghe rõ mồn một.

“Ai vậy? Lần đầu thấy mắt vàng đấy.”

“Chắc là ‘Mắt Vàng’ đấy.”

“Cái tộc còn hiếm hơn cả Elf Thuần Chủng hay Ma Cà Rồng ấy hả? Thật á?”

Ừ. Phản ứng như vậy là bình thường khi lần đầu gặp tôi.

“Nghe kể ‘Mắt Vàng’ học gì nhớ nấy đấy. Chắc phần viết cô ta sẽ đỉnh lắm.”

“Nhưng cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Mắt Vàng không dùng được phép mà. Dù điểm lý thuyết có tuyệt đối thì phần thực hành chắc vẫn rớt.”

“Không dùng phép nếu không có công cụ à? Nghe tội thật…”

“Vậy thì rớt thực hành chắc luôn. Biết thế thì nộp đơn làm gì chứ?”

Làm ơn đi. Không quen nhau thì cần gì phải nói vậy.

Tôi hơi choáng vì đòn tâm lý từ trên trời rơi xuống nhưng thôi, so với những lời mắng như tát nước của Giáo sư Hasfeldt thì chẳng đáng gì.

“Tiểu thư Lotte, chị nghĩ phần Lý thuyết Ma pháp Cơ bản sẽ ra câu kiểu gì?”

“Ừm, chắc không lệch quá đề mẫu đâu.”

“Thế thì vẫn khó rồi…”

“Em ghen tị với chị lắm. Ít nhất chị cũng chắc được mấy câu Hỏa hệ khó. Em chuyên về phần Thủy nên mấy câu đó chịu…”

“Em học chăm đó giờ rồi mà. Cố lên và đừng lo nữa.”

Thời gian cứ thế trôi trong tiếng trò chuyện. Rồi khi giám thị bước vào, căn phòng im bặt.

Những học sinh lúc nãy bàn tán về tôi lần lượt ngồi vào chỗ. Cậu elf và cô gái tóc đỏ mắt đỏ cũng ngồi hai bên cạnh tôi.

Tôi nhìn sang trái, cậu elf liếc tôi một cái đầy khó xử rồi quay đi.

Bên phải, cô gái vung bút như chẳng có gì căng thẳng.

Cả hai trông đều là kiểu học sinh giỏi. Không phải tôi tin tướng mạo gì, nhưng mà… kiểu người thông minh nó lộ rõ ấy.

Chắc mỗi phòng cũng có vài người thế này. Hoặc mà thôi, trường này có khi cả đám đều là thiên tài.

Nghĩ đến việc phải đánh bại cả tá bộ óc thiên tài này để lọt top vài trăm là tôi muốn ngất rồi. Hơn nữa, chỗ ngồi của tôi lại ở giữa phòng – không gian không ổn định, cảm giác như bị bài xích vậy.

Bài thi viết của Học viện Tilette gồm bốn môn:

Ngôn ngữ Đế quốc, Toán học, Lịch sử Lục địa, và Lý thuyết Ma pháp Cơ bản.

Nếu so với thi đại học Hàn Quốc thì giống như Ngữ văn, Toán, Lịch sử Hàn và Khoa học.

Mỗi môn 100 điểm, tổng 400. Cộng thêm 100 điểm thực hành, rõ ràng đúng như lời Giáo sư Heerlein: trường này ưu tiên thi lí thuyết.

Tốt cho tôi thôi. Chỉ cần không tệ quá phần thực hành, tôi vẫn gỡ được.

Tôi chẳng mong học bổng gì cả. Vấn đề là sống còn.

Là việc tôi có bị ả Hỏa phù thủy kia hành hạ tiếp hay không hay là chuyện tôi có bị bán vào cung điện làm nô lệ giường chiếu cho quý tộc... Cái gì tôi cũng dám làm để thoát khỏi cảnh đó.

Đúng vậy. Nếu họ cho tôi đậu, tôi sẵn lòng trồng cây chuối đi đến trường.

“Như đã thông báo, bài thi kéo dài 4 tiếng. Trừ trường hợp khẩn cấp, các em không được rời phòng, nên nếu cần đi vệ sinh, hãy tranh thủ ngay bây giờ.”

Lúc nào trước thi kiểu TOEIC mà nghe câu này là y như rằng cả đám ùa đi. Người ở đâu cũng giống nhau thật.

“Chúng tôi sẽ kiểm tra số báo danh.”

Giám thị và hai trợ lý đi quanh kiểm tra giấy tờ. Sau đó phát đề dày cộp và phiếu trả lời.

Tôi nhận một xấp đề nặng trịch rồi chuyền phần còn lại ra sau.

“Hãy kiểm tra số trang. Nếu không có gì bất thường, đặt tay lên đùi và nhìn lên giám thị phía trước. Trong thời gian làm bài sẽ không tiếp nhận khiếu nại nên nếu phát hiện lỗi in, vui lòng báo ngay.”

Căn phòng yên lặng tuyệt đối. Tôi không cần nhìn quanh cũng biết mọi ánh mắt đang dồn về phía trước.

Tích, tắc, tích…

8 giờ đúng. Khi kim phút chạm vào kim giờ—

“Kỳ thi đầu vào lần thứ 1024 của Học viện Tilette chính thức bắt đầu.”

“Các em có thể lật!”

Xoạt!

Tiếng giấy lật vang khắp phòng xé tan bầu không khí căng thẳng.

Tôi mở nắp bút, bắt đầu với phần Ngôn ngữ Đế quốc.

Thời gian: 240 phút. Tổng 200 câu cho cả 4 môn.

Một cuộc đua thời gian thực sự. Nếu không phân bổ tốt, đừng mong được điểm cao.

Biết nghiên cứu không đồng nghĩa với làm bài giỏi. Khác biệt nhỏ giữa “giải được” và “giải kịp thời gian” lại tạo nên kết quả lớn.

Muốn làm tốt thì phải có chuẩn bị: luyện với đồng hồ bấm giờ, biết vì sao câu này không làm kịp. Mấy cái đó là sở trường của tôi.

Lật!

Xong phần Ngôn ngữ, tôi nhẹ nhõm phần nào. Tôi quyết định bỏ qua Toán, làm phần Lịch sử trước.

So với môn Ngôn ngữ với đáp án dễ gây nhầm lẫn, phần Lịch sử dễ thở hơn nhiều. Đọc câu là biết chọn gì ngay.

Miễn là bạn chịu đọc sách chăm chỉ và ghi nhớ, phần này đúng là “quà” trong “than”. Tôi thấy công sức thức khuya đọc sách khô khan của mình thật xứng đáng.

Khi xong Toán, tôi nghe thấy tiếng thở dài khắp phòng. Có người còn xin đổi phiếu trả lời vì tô sai.

Còn lại khoảng một tiếng rưỡi. Môn cuối là Lý thuyết Ma pháp Cơ bản.

Dù gọi là “Lý Thuyết Ma pháp” mà dề chủ yếu chỉ hỏi nền tảng của những phép Thuộc Tính.

Hầu hết ở đây đều được ban phước từ một trong Tứ Đại Nguyên Tố nên trừ khi dùng cuộn phép, họ chỉ sử dụng được một loại phép.

Mắt đỏ là Hỏa, mắt xanh là Thủy… đại loại vậy.

Tuy nhiên, cấu trúc cơ bản giữa bốn loại cũng không khác nhiều.

Vậy nên nó mới gọi là “cơ bản”. Đề tập trung vào điểm chung của cả bốn loại, còn câu riêng từng loại thì là bài mạch phép, dạng mà ai cũng có thể giải.

[Câu 11: Trong mạch sau, chọn nguyên tố cho hiệu suất cao nhất nếu đặt vào vị trí số 3. (0,8 điểm)]

Chẳng hạn vậy.

Dựa trên số liệu thực nghiệm, tôi biết ngay. Không cần nghĩ nhiều: số 5.

“Còn 10 phút.”

Nhờ kinh nghiệm nghiên cứu nhiều năm, tôi tiết kiệm được kha khá thời gian. Nhưng mọi thứ vẫn khá gấp.

Tôi kiểm tra kỹ xem có đánh nhầm ô nào không rồi lật trang cuối.

Câu cuối thường là câu siêu khó. Có thời gian thì làm, không thì bỏ cũng chẳng sao.

Dù vậy, tôi phải làm hết vì không biết mình sẽ lóng ngóng thế nào trong phần thực hành. Đã xong hết phần kia rồi, giờ ít ra tôi có thể đọc.

Mắt tôi nhanh chóng quét qua đề bài.

[Câu 50: Sau đây là một loại ma thạch cao cấp mang tên < Transistor >. Giả sử viên đá này có các đặc tính sau. Trên mạch Hỏa hệ Trung cấp bên dưới, cần đặt Transistor vào vị trí nào để tăng output bloom từ 50 sievert thành 70 sievert? Chọn tất cả đáp án đúng. (4 điểm)]

Não tôi đông cứng. Và rồi mày rã đông khi nào thế?

“Còn 5 phút.”

Klais, cô chơi khốn thật đấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận