• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 15: Đỗ khổ như chó (1)

1 Bình luận - Độ dài: 2,411 từ - Cập nhật:

Hai ngày sau kỳ kiểm tra nhập học.

Trong lúc tôi đang mãi nghĩ về mớ lý thuyết của “Flare”, kim đồng hồ đã chỉ quá nửa đêm. Chỉ tưởng tượng đến việc ngày mai lại phải nhìn thấy gương mặt của Giáo sư Hasfeldt thôi cũng khiến tôi thấy buồn nôn.

Tôi khép cửa phòng thí nghiệm rồi vội vã bước về phía căn lều nhỏ. Bên ngoài tối đen như mực nhưng bầu trời đầy sao như rắc bột mì khiến bóng đêm chẳng còn đáng sợ đến thế.

Đôi khi, khi tôi vừa đi vừa ngước nhìn trời, những ký ức cũ lại ùa về.

Ngày còn bé, chị gái tôi thường chỉ cho tôi tên của các vì sao, vừa cười vừa ngâm nga: “Vì chị sẽ đến Sao Hỏa─”. Tôi từng hỏi chị có muốn trở thành phi hành gia không. Nhưng không phải thế, chị ấy chỉ muốn thay đổi thế giới.

Tôi vẫn chẳng hiểu nổi cái lối suy nghĩ kỳ lạ ấy. Nhưng không thể phủ nhận, chính chị là người đã dẫn tôi vào con đường nghiên cứu.

Khi cúi đầu xuống, ký ức tan biến, nhường chỗ cho hiện thực. Trước mặt tôi, căn lều ọp ẹp kia đang chờ đón ả chủ nhân khốn khổ của nó.

Tôi kéo tay nắm cửa bước vào.

Rút tờ phiếu dự thi nhập học nhàu nát từ chiếc túi đeo hông, tôi thả nó xuống mặt bàn gỗ ngô đồng rồi nằm dài trên đống rơm. Trong tay tôi là một tờ giấy ma thuật, trên đó ghi:

[(Chưa hoàn thiện) Hỏa Ma pháp Tối Thượng ─ Flare]

Đó không phải một loại ma pháp đã được hoàn thiện mà chỉ là cái khuôn thô sơ từ quyển bìa cứng theo tôi từ khi rơi đến thế giới này. Vì thế cho nên tôi phải mày mò từ cái gốc này.

“Cái này… mình không làm nổi.”

Khoảng cách giữa sao chép một cuộn trục đã có sẵn và việc chế tác ra một loại ma pháp mới là cả một khoảng trời.

Sao chép chỉ cần trí nhớ và kỹ năng còn chế tác thì đòi hỏi tư duy tổng hợp, sáng tạo, và cả trực giác tích lũy từ vô số nghiên cứu khác.

Dù tôi đã quen với kiểu rèn luyện khắc nghiệt kiểu Spartan dưới tay Hasfeldt thì đây vẫn là một vấn đề chỉ có thể giải quyết bằng cách vắt kiệt não. Nó không giống cái transistor, thứ tôi có sẵn kiến thức. Việc này chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn.

[Con đường dẫn tới trạng thái thứ tư và thứ năm thuộc về Mặt Trời.]

Chỉ có vậy thôi. Và tôi phải tìm manh mối từ đó.

Những từ khóa: “Mặt Trời” và “trạng thái thứ tư”.

Theo ngữ cảnh, “trạng thái thứ tư” hẳn là plasma. Nếu xét mối liên hệ với các vì sao, có lẽ Flare là loại ma pháp liên quan đến phản ứng nhiệt hạch?

“Không, có lẽ nghĩ vậy thì hơi quá…”

Có lẽ còn một cách hiểu khác nếu phân tích nhịp điệu và vần nhịp. Tôi cần phải suy xét mọi khả năng.

Nếu Flare đúng là ma pháp dựa trên phản ứng hạt nhân, thì nghiên cứu của tôi về “Bát Đạo” phiên bản thế giới này, thứ tôi đã chuẩn bị cho kỳ thi, có lẽ sẽ hữu ích.

Ừm, vậy thì nếu đào sâu vào Bát Đạo, tôi có thể nghiên cứu Flare chăng?

Đáng để thử. Nếu tiếp cận từ hướng đó, khi Hasfeldt hỏi về tiến triển, tôi có thể lấy nghiên cứu Bát Đạo ra trình bày để qua mặt bà ta…

Cốc cốc cốc.

“Ta vào đây.”

Khốn thật. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.

Tim tôi chợt loạn nhịp vì sự xuất hiện bất ngờ của Hasfeldt.

Cái kiểu tự tiện xông vào lúc đêm hôm khuya khoắt y hệt giáo sư hướng dẫn cũ của tôi. Toàn cái mấy tay tệ hại nhất.

Trong trường hợp này tôi phải giữ bình tĩnh. Tiếp theo, dùng giọng điệu thản nhiên nhất có thể để ứng phó, rồi thuyết phục bà ta rời đi. Tôi cố hé đôi môi khô khốc:

“Giáo sư về rồi à? Mọi chuyện ổn chứ…”

“Flare.”

“Xin lỗi?”

“Nhiệm vụ ta giao cho cô. Hạn là ba tháng. Đã tiến triển đến đâu rồi?”

Tôi không thể nói dối bà ta nên đành thú nhận.

“Em vẫn chưa hoàn thành.”

“Dạo này cô sa sút rồi. Không sao. Đưa ta xem những gì cô đã làm.”

Tôi lấy ra cuộn trục giả mình đã làm, đưa cho cô ta.

Nếu định lượng công sức thì nó chỉ bằng khoảng hai ngày vì tôi mới bắt đầu nghiên cứu sau kỳ thi.

Cuộn trục này chẳng qua chỉ áp dụng Bát Đạo vào mạch phép cơ bản mà Hasfeldt đã dựng sẵn.

Giáo sư Hasfeldt khẽ ngân nga, vừa chăm chú ngắm nghía.

Không ngờ lại có hiệu quả.

Cái cách bà ta vừa thong thả đi vòng quanh căn lều vừa ngẫm nghĩ trông lạ lùng thật sự.

Không phải vì tôi bị sắc đẹp làm mờ mắt là là vì một nữ công tước lại ghé cái nơi tồi tàn này vào giờ này để làm chuyện như thế này.

“Không tệ lắm, nhưng tệ hơn bình thường. Cô thật sự nghiên cứu nghiêm túc chứ?”

“Đương nhiên.”

Khoảng… bốn mươi tiếng nghiêm túc.

Nhìn bà ta vẫn chăm chú với cuộn trục giả, tôi thở phào. Có lẽ hôm nay thoát rồi.

Nhưng đúng lúc đó, Hasfeldt bỗng dừng lại trước bàn tôi.

“Cái gì đây?”

Bà ta mở thẳng tờ giấy nhàu nát trên bàn, lắc lư qua lại.

Khoan. Chết tiệt. Tôi đã để cái gì trên đó?

“Một phiếu dự thi nhập học.”

“À.”

Tàn rồi.

“Cô dám đi thi nhập học sau lưng ta sao?”

Giọng bà ta như sét đánh ngang tai. Tôi gật đầu câm lặng, Hasfeldt liền sa sầm mặt.

Trên gương mặt bà ta là đủ loại cảm xúc, hòa trộn thành thứ khó đoán. Vừa như sợ hãi, vừa như khinh miệt.

Tôi hiểu lý do cho cơn xoáy cảm xúc ấy.

Đôi mắt âm ỉ lửa của bà ta nhìn thẳng vào tôi.

“Ngươi tự tiện nộp đơn vào Học viện mà không bàn với ta. Ngươi quên thân phận của mình rồi sao?”

Lời nói ấy khiến lồng ngực tôi sôi sục.

Nhẫn nhịn. Chưa phải lúc. Chờ sau khi có kết quả thi rồi hãy quyết định có hả hê hay không.

“Ai đã trả lệ phí dự thi? Đừng nói là ngươi đã giấu tiền ta cho để mua thức ăn?”

“… Em dùng số tiền giáo sư cho đấy.”

“……”

Hasfeldt cứng họng trước câu trả lời.

Tất nhiên, tôi đang nói dối. Lệ phí thi vốn được trả bằng tiền Giáo sư Heerlein đưa.

Nhưng tôi buộc phải nói thế để không khiến người đã cố cứu tôi khỏi vũng lầy này phải liên lụy. Vả lại, giữa người với người, tôi cũng chẳng muốn làm rạn nứt tình bạn lâu năm của Hasfeldt và Heerlein.

Đó là nhượng bộ cuối cùng tôi sẵn sàng dành. Nhiều hơn thế thì không.

“Ngươi quên cuộc trò chuyện của chúng ta khi ta mua ngươi trước khi ngươi bị bán cho một kẻ dâm loạn sao? Ta đã nói sẽ không để ngươi thành món đồ chơi trên giường nên hãy làm mình đáng giá ngàn vàng.”

Được rồi, tôi hiểu.

Vẫn là kiểu lời lẽ đó, vẫn tránh né điều nên nói.

Nếu bà ta không nói, thì tôi sẽ nói.

“Giáo sư.”

“Gì?”

“Đã ba tháng rồi.”

“Ý ngươi là gì?”

“Ba tháng kể từ khi cô giấu chuyện sẽ đem tôi dâng cho hoàng gia.”

“……!”

Mắt Hasfeldt hẹp lại. Bà ta cố giấu nhưng làm người thì chẳng thể che hết sự dao động.

“Cô cứ ép tôi nghiên cứu Flare nhưng đồng thời lại đem tôi bán cho phía hoàng gia. Tham lam quá đấy. Một trong hai thôi chứ?”

“S-sao ngươi biết?”

“Tôi thấy bức thư trên bàn cô. Nghe nói tên khốn Nhị Hoàng tử, con chính thất, là kẻ đồi bại. Giáo sư âm thầm muốn gả tôi cho hắn rồi lại trước mặt tôi mà nói là sẽ bảo vệ tôi khỏi kiếp làm đồ chơi. Và tôi phải làm sao để đáng với số tiền cô bỏ ra? Nực cười.”

Nỗi uất hận trong lòng tôi không thể nuốt trôi. Có biết bao người trong xã hội hiện đại phải im lặng chịu thiệt vì họ yếu thế? Đó chính là quy luật khắc nghiệt của kẻ yếu.

Tôi cũng từng như vậy và thói quen ấy không hề đổi ngay cả khi sang thế giới này.

Nếu quá sức thì hãy vứt hết đi. Đời chỉ có một cho nên hãy sống tự do.

Nếu là chị tôi, chắc hẳn chị sẽ ném thẳng đơn từ chức vào mặt Hasfeldt rồi đi quay bộ phim “Săn Nô Lệ” phiên bản thế giới này.

Và tôi cũng mang dòng máu đó.

Hasfeldt quát lớn trước lời lẽ thẳng thừng của tôi:

“Sao ngươi dám gọi Hoàng tử là kẻ đồi bại, đó là báng bổ!”

“Điều đó thì tôi thừa nhận là quá đáng. Chưa từng gặp mà đã phán xét qua lời đồn thì bất công. Nhưng trong nghĩa đó, chính giáo sư mới là kẻ tệ nhất. Tôi có là nô lệ hay không thì cô chẳng hiểu nổi những điều cơ bản trong quan hệ giữa người với người.”

Hasfeldt nghiến răng ken két. Cơn cuồng loạn lên đến chín mươi phần trăm, sắp nổ tung.

Tôi biết nếu đi xa hơn thì sẽ gặp rắc rối lớn nhưng giờ có lùi cũng chẳng thay đổi được sự thật tình thế đã không thể cứu vãn.

Vậy thì tôi phải nói cho hết.

Như Caesar khi vượt sông Rubicon, tôi nhìn thẳng vào mắt Hasfeldt.

“Tôi đã cam chịu hầu hết yêu cầu của giáo sư: những hạn chót phi lý cô đặt ra, những viên ma thạch từ ma thú trên núi cô bắt tôi tự tay mang về,... Tôi đều làm không một lời than phiền.”

Thực ra, tôi còn coi đó là điều có lợi. Nhờ lao động dưới tay Hasfeldt, tôi đã nắm được căn bản hỏa Ma pháp, chế tác cuộn trục, và luyện kim chỉ trong thời gian ngắn. Tôi nghĩ nó như lần thứ hai đi học đại học nên vẫn chịu đựng được.

“Nhưng giáo sư không thấy là vô nhân đạo khi đột ngột làm điều như thế này sao?”

Ở thế giới cũ của tôi cũng có những giáo sư kiểu đó.

Kẻ giao bài tập nộp ngay hôm sau.

Kẻ chẳng thèm trả lời email, đến ngày thi mới nhờ trợ giảng thông báo lịch kiểm tra.

Tôi vốn đã ghét loại người vô tâm ấy và Hasfeldt đã trở thành một người như vậy trong vài tháng qua.

Tôi chẳng còn chút kiên nhẫn nào với thứ vớ vẩn này nữa.

Tôi quát vào mặt bà ta:

“Nếu cô không đưa ra cái quyết định ngu xuẩn là bán tôi cho thằng khốn kia thì tôi đã chẳng đi thi nhập học!”

“Ng-n-gu xuẩn? Ngươi vừa gọi ta là ngu xuẩn sao?”

Biểu cảm Hasfeldt đầy kinh ngạc. Bị chính trợ lý đã tận tụy ba năm trời mắng thẳng mặt hẳn là cú sốc lớn.

Ngay cả người ngoài cũng thấy rõ đầu óc bà ta như bị tê liệt. Bà ta mím môi vài lần rồi bật ra những lời thô ráp, thiếu suy nghĩ.

“Ngươi có biết vì sao Đế quốc cầm cự trước lũ Ma thú suốt bao năm qua không? Chính sự tồn vong của Hoàng thất giữ cho đế quốc này đứng vững nên đừng vội phán xét khi chỉ biết một mảnh vụn. Còn ý kiến của một nô lệ trong chuyện trao đổi thì không… thôi, đủ rồi. Dù sao, ngươi bỏ bê nghiên cứu Flare vì lo thi cử đúng không?”

Tôi trừng mắt đáp gọn:

“Đúng.”

Xong rồi.

Chị à, em lên chầu trời trước đây. Nhớ cúng cho em hai con gà rán với một chai bia Đức nhé.

Một khi đã đến mức này, thì trước khi chết tôi sẽ nói cho thỏa.

“Nếu cô đã định biến tôi thành chó săn thì ít nhất cũng nên chọn một thứ thôi. Kệ Hoàng thất ra sao. Cô thừa biết nghiên cứu ma pháp vắt kiệt con người đến mức nào thế mà lại mua tôi với giả định ‘mọi Mắt Vàng đều phải phục tùng’, rồi bắt tôi ‘hoàn thiện Ma pháp Tối thượng trong vài ngày trước khi bị lôi đi hầu hạ Hoàng tử’? Ngay cả một con chó mất não sinh ra với bản năng trung thành khắc vào máu cũng chẳng đời nào chịu theo một chủ nhân tồi tệ đến thế──!!”

Tôi không rõ mình đã tuôn ra những từ gì. Chắc chắn lẫn cả vài câu chửi thề bởi vì Hasfeldt lặng im một lúc rồi bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi, kéo giật đi.

“Đi theo ta.”

Giọng bà ta tối sầm, trầm như thể nuốt cả đám mây đen vào cổ họng.

Như con bò bị lôi đến lò mổ, tôi bị Hasfeldt kéo đi không thể cưỡng lại.

Nhưng đích đến không phải phòng thí nghiệm riêng của bà ta, cũng chẳng phải dãy núi sau Học viện nơi tôi nghĩ sẽ là mồ chôn của mình.

Hasfeldt đưa tôi đến dinh thự riêng. Bà ta khóa cửa, rồi cất giọng lạnh lẽo:

“Ngồi yên đây, đừng mơ trốn thoát.”

Dù có nói thế, tôi cũng chẳng có nơi nào để đi. Nỗi sợ lạnh buốt bắt đầu bò dọc sống lưng.

Từ ban công tầng hai, tôi nghe tiếng gỗ thông kêu kẽo kẹt dưới bước chân. Rồi có cả âm thanh kim loại leng keng chói tai.

Âm thanh sau càng quen thuộc, khiến tôi nhận ra ngay.

“Nếu không muốn ta làm gãy tay chân thì ngoan ngoãn đeo cái này vào.”

Trong tay Hasfeldt là một chiếc vòng cổ kim loại. Loại dùng để xích tôi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
AI MASTER
"Khổ như chó" đúng nghĩa đen🤣🤣🤣
Xem thêm